Tuesday, March 23, 2010

TƯỜNG TRÌNH và KIẾN NGHỊ KHẨN (Phạm Hồng Sơn)

Tường trình và kiến nghị khẩn

Phạm Hồng Sơn

24/03/2010 12:34 sáng Chưa có phản hồi.

http://www.talawas.org/?p=17928

Kính gửi:

Ủy ban Nhân dân phường Thụy Khuê, quận Tây Hồ, Hà Nội

Công an phường Thụy Khuê, quận Tây Hồ, Hà Nội

Công an điều tra thành phố Hà Nội

Hội Cựu chiến binh thành phố Hà Nội

Bộ Công an nước CHXHCN Việt Nam

Văn phòng Quốc hội nước CHXHCN Việt Nam

Văn phòng Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam

Các cơ quan thông tấn báo chí trong và ngoài nước

Tôi tên là Phạm Hồng Sơn, bác sĩ y khoa.

Nghề nghiệp hiện tại: Nghiên cứu và viết báo tự do về các vấn đề dân chủ hóa, chính trị, xã hội.

Địa chỉ thường trú: nhà 21 Ngõ 72 B Thụy Khuê, Hà Nội

Điện thoại: 3847 3583; 0903 40 40 23

Tôi xin trình bày với các quí vị một việc khẩn cấp và những đề nghị khẩn như sau:

Khoảng 08:25 ngày 23 tháng Ba năm 2010 khi tôi đang ở nhà một mình, bỗng nhiên có 3, 4 người trung niên lạ mặt đến nhà tôi, giới thiệu là ở hội cựu chiến binh muốn vào gặp tôi để nói chuyện. Tôi mở cửa và mời mọi người vào phòng khách và bỗng nhiên ồ vào thêm rất nhiều người nữa, có hai người chống nạng, nhiều người mặc đồ xám kiểu dân phòng, trong đó có một phụ nữ trên 50 tuổi. Mặc dù mọi người xô vào nhà một cách rất hỗn độn, theo phép lịch sự, tôi phải huy động tất cả các ghế ở trong nhà để tiếp một số lượng quá lớn các vị khách bất ngờ, nhưng nhiều người đi cả giầy vào nhà. Tất cả khoảng 15 người ở độ tuổi trung niên và một vài người trên 60 hoặc trên 70 tuổi. Ở bên ngoài còn thêm khoảng 4, 5 thanh niên trẻ lạ mặt đứng, ngồi ở cửa, và ngoài sân. Sau khi mọi người yên vị, một người khoảng trên 50 tuổi nói là họ thuộc hội cựu chiến binh chiến trường Tây Nguyên, hôm nay đến đây hỏi tôi về một số chuyện liên quan đến các bài viết của tôi ở trên mạng. Cuộc nói chuyện kéo dài từ 08:30 đến khoảng 09:35. Trong cuộc nói chuyện này có nhiều điểm tôi xin tường trình như sau:

Các anh và các chú nói rằng rất tức giận khi tôi viết bài nói xấu Đảng (Cộng sản), Bác Hồ, nên phải đến đây để gặp tôi. Sau nhiều lời trao đổi trong không khí rất căng thẳng và hỗn độn, các anh và các chú cũng đồng ý với tôi rằng dân tộc phải là trên hết, bất kỳ đảng nào cũng phải ở dưới dân tộc; Bác Hồ cũng là con người, không phải là thánh, nên Bác Hồ cũng có những sai lầm cần phải phê phán. Tuy nhiên vẫn có những người tỏ vẻ bất cần và đe dọa tôi là “không được viết như thế nữa, nếu còn viết chúng tao sẽ không để yên cho đâu.

Các anh và các chú nói rằng không được đa đảng, đa đảng thì loạn như Thái Lan. Vấn đề này tôi định đáp lại thì nhiều người gạt đi không cho tôi nói.

Các anh và các chú nói rằng hiện nay Đảng (Cộng sản) đang lãnh đạo tốt như thế, tại sao lại nói xấu Đảng. Tôi có nói tôi không nói xấu Đảng, tôi chỉ nói sự thật và góp ý, phê phán để sửa đổi các sai lầm, yếu kém của Đảng và nếu Đảng không xấu thì có gì phải lo ngại. Tôi có hỏi các anh các chú là các anh các chú có muốn Đảng tốt lên không và có muốn chúng ta có một nhà nước tốt hơn không, các anh các chú đều nói “có”. Như vậy, mong muốn của tôi với các anh các chú không có gì khác nhau cả.

Các anh và các chú nói rằng tôi viết bài như thế là phủ nhận sự hy sinh xương máu của các anh, các chú và những người đã đi chiến đấu. Tôi có nói là chính vì tôi trân trọng sự hy sinh xương máu của các anh cũng như của những người thân của tôi nên tôi mới viết những bài như thế để mong chúng ta có một chính quyền tốt hơn, biết chăm lo cho dân, cho những người đã đổ xương máu trong chiến tranh tốt hơn.

Các anh và các chú nói rằng tôi ăn tiền của Mỹ nên mới có nhà to cao như thế này. Tôi nói điều đó là hoàn toàn bịa đặt, gia đình tôi làm ăn lương thiện không đi xin tiền và không nhũng lạm tiền của ai cả. Tôi xin giới thiệu với các anh các chú nhiều nhà to hơn nhà tôi nhiều, để các anh các chú đến chất vấn giùm: ví dụ nhà của các chủ tịch phường, một vài nhà ở đường Phan Đình Phùng (Hà Nội) hay nhà của cựu chủ tịch Ủy ban Nhân dân thành phố Hà Nội, Hoàng Văn Nghiên. Nhưng các anh, các chú lại lảng sang chuyện khác.

Các anh các chú nói rằng tôi góp ý thì phải gửi cho các cấp lãnh đạo, chứ không được gửi lên mạng. Tôi có nói rằng tôi đã gửi góp ý nhiều lần rồi, nhưng không những không được trả lời mà còn bị đi tù, vậy các anh các chú nghĩ sao? Nhưng không ai trả lời tôi.

Các anh và các chú nói rằng phải bảo vệ Mẹ Việt Nam chứ không được xúc phạm Mẹ Việt Nam, chúng ta do Mẹ Việt Nam nuôi chứ không phải do Mẹ Mỹ hay Pháp nào cả. Tôi nói lại là tôi hoàn toàn đồng ý với các anh, các chú như thế nhưng xin bổ sung là: và cũng không được để cho “Bố Trung Quốc” nuôi hay bắt nạt chúng ta. Tôi giới thiệu với các anh các chú thêm về tình hình Hoàng Sa, Trường Sa, Tây Nguyên và đất rừng trên phía Bắc đã bị người Trung quốc chiếm giữ hay sử dụng lâu dài rồi, nhưng chị phụ nữ đã quát lên: “cái đó tao không cần biết.

Tất cả những người được tôi mời vào nhà hay không được mời vào nhà đều tránh né tiết lộ danh tính và địa chỉ, kể cả anh trung niên phát biểu đầu tiên (anh nói anh là Nguyễn Ngọc Tân, nhưng sau đó có người gọi anh là anh Thụy, sau khi kết thúc tôi có hỏi giấy tờ tùy thân của anh thì anh nói không mang đi.)

Đa phần mọi người đều có thái độ dữ dằn, dùng nhiều ngôn từ rất khiếm nhã và đe dọa. Đặc biệt có ba người tỏ ra rất hung hãn đó là chị phụ nữ (chị nói tên là Thái), một anh chống nạng và một anh mặc bộ quần áo bộ đội, ba người này (đặc biệt là chị phụ nữ) luôn có những cử chỉ đe dọa, hung hãn. Anh chống nạng nhiều lần có hành vi đưa nạng lên nhằm vào tôi, nhưng được người khác ngăn lại. Tuy nhiên, trong đó cũng có một số anh và một vài người lớn tuổi tỏ ra điềm đạm, kiềm chế và lắng nghe.

Trước khi kết thúc, một vài người đã nói những câu có tính chất áp đặt và đe dọa tôi với ý là họ sẽ không để cho gia đình tôi yên nếu tôi còn viết trên mạng như thế và có thể họ sẽ ném cả “cứt đái” (nguyên văn) vào nhà tôi.

Bà tổ trưởng dân phố (tên Lan) có chứng kiến cuộc nói chuyện bất ngờ và đầy tính hăm dọa này từ khoảng giữa buổi nói chuyện cho đến phút cuối. Bà Lan đều chứng kiến rõ không khí áp đảo, hăm dọa và những lời lẽ đe dọa tới cuộc sống cá nhân và gia đình tôi. Bà Lan tỏ ra quen biết rõ chị phụ nữ tên “Thái”. Sáng sớm tôi có thấy bà tổ trưởng Lan và chị “Thái” đi vào ngõ nhà tôi.

Trong khi cuộc uy hiếp tôi vẫn đang diễn ra, người quen của tôi có báo cho công an phường Thụy khuê biết, nhưng công an khu vực (trung tá Nguyễn Bá Lưu) chỉ đến nhà tôi sau khi mọi người đã ra về hết. Nhà tôi chỉ cách trụ sở công an phường khoảng 150 m. Tòa soạn báo Tuổi Trẻ ở ngay cạnh ngõ nhà tôi.

Một số người dân gần khu nhà tôi có nói: “Nếu anh Sơn viết trên mạng là sai thì việc các ông các bà đến uy hiếp người ta như thế lại càng sai.”

Tôi xin làm rõ một vài quan điểm của tôi như sau:

Việc viết bài đăng lên mạng là một việc bình thường của mọi công dân được pháp luật bảo hộ. Ai có ý muốn hoặc hành động bắt người khác từ bỏ quyền viết bài lên mạng là đang vi phạm pháp luật, đang tiếp tay cho các thế lực đục khoét và bán rẻ tài nguyên, lãnh thổ đất nước.

Các ý kiến, quan điểm, khen hay chê, ca ngợi hay phê phán về mọi vấn đề kể cả về Đảng Cộng sản Việt Nam và Bác Hồ đều không vi phạm pháp luật. Trái lại, mọi sự ngăn cấm, cưỡng bức hay dọa nạt người khác có ý kiến về các vấn đề đó đều là sự vi phạm pháp luật.

Mục đích những bài viết của tôi là muốn người dân Việt Nam chúng ta có một nhà nước phải biết đặt quyền lợi dân tộc lên trên quyền lợi của đảng phái. Tôi muốn Đảng Cộng sản Việt Nam phải tuân thủ pháp luật và lắng nghe, thực hiện nguyện vọng của người dân một cách thực sự. Tôi muốn những người nắm quyền lãnh đạo đất nước cũng phải trải qua sự đua tài với nhiều người và thông qua sự sát hạch của người dân. Việc đa đảng hay không đa đảng nên để cho toàn dân quyết định thông qua những cuộc thảo luận công khai. Tôi muốn một nhà nước phải biết trân trọng xương máu của bao thế hệ đã đổ xuống để xây dựng và bảo vệ đất nước.

Tôi còn trẻ, vợ tôi còn trẻ và các con tôi còn bé dại, nhưng nếu như có những người vì sợ hãi những bài viết của tôi ảnh hưởng đến những đặc quyền phi pháp của họ mà nghĩ ra nhiều kịch bản tinh vi để hãm hại tôi và gia đình tôi thì tôi cũng đành chấp nhận. Nhưng tôi tin lịch sử và lòng người luôn đứng về phía tôi và những người đang cùng quan điểm với tôi.

Tôi trân trọng gửi tới các quí vị một số đề nghị sau:

Đề nghị các cấp chính quyền địa phương và trung ương (vì tôi đang cư ngụ tại trung tâm hành chính của quốc gia) làm rõ danh tính những người đã đến nhà tôi để xúc phạm, hăm dọa và đe dọa cuộc sống của tôi và gia đình tôi như đã tường thuật ở trên.

Đề nghị các cấp chính quyền địa phương và trung ương có các biện pháp khẩn cấp để bảo vệ tính mạng cho cá nhân tôi và các thành viên khác trong gia đình nhà tôi (vợ tôi và hai con trai tôi) trước những đe dọa như đã tường thuật ở trên.

Đề nghị tất cả những ai có những ý nghĩ, ý kiến bất đồng với các bài viết của tôi nên bình tĩnh nghiên cứu và tìm hiểu thêm thông tin đa chiều. Đề nghị tránh các thái độ nóng vội, áp đặt, chụp mũ, cưỡng bách, hăm dọa.

Đề nghị hội cựu chiến binh, hội cựu thanh niên xung phong hay bất cứ ai, tổ chức nào, nếu thực sự quan tâm đến tình hình đất nước, tổ chức những diễn đàn công khai để chất vấn mọi vấn đề liên quan đến bài viết của tôi. Tôi sẵn sàng đối thoại với mọi người về mọi quan điểm, ý kiến, trên tinh thần công khai, lịch thiệp, tôn trọng và thân ái của tình đồng bào. Mọi thái độ hay lời lẽ có tính lăng mạ, hăm dọa cần hết sức tránh để không ảnh hưởng đến thanh danh của những cựu chiến binh hay thanh niên xung phong chân chính.

Tôi xin đề nghị tất cả những người Việt Nam yêu nước bất kể đảng phái, chính kiến, tôn giáo, nguồn gốc, ở trong hay ngoài nước hãy siết chặt tay nhau trước những mưu toan đàn áp đang diễn ra nhằm dập tắt các tiếng nói trung thực và lo lắng cho vận mệnh của đất nước Việt Nam, của dân tộc Việt Nam đang trong tình thế lâm nguy.

Trân trọng,

Người viết đề nghị

Phạm Hồng Sơn

Hà Nội, 13:00 ngày 23/03/2010

.

.

.

No comments: