Mai V. Phạm
16/12/2018
Muốn biết Việt Nam lụn bại đến đâu chỉ cần bước chân
vào các bệnh viện và trường học là có thể nhận ra. Các bệnh viện công hoặc là quá
tải, hoặc là kém chất lượng. Giáo dục nhồi sọ, chạy theo thành tích. Cô giáo
“ra lệnh” cho các em học sinh “tra tấn” bạn mình bằng mấy chục, mấy trăm cái
tát… Còn thầy giáo thì dâm ô, tát, đấm đá học sinh, bất kể hậu quả. Đối với học
sinh, nhiều em chọn bạo lực để giải quyết mâu thuẫn.
Môi trường Việt Nam ngày càng ô nhiễm nghiêm trọng.
Người dân sống ở các thành phố lớn khi ra khỏi nhà phải “hóa trang thành Ninja”
để đối phó với bụi bặm. Hơn 300 người Việt chết vì ung thư mỗi ngày – con số tử
vong còn cao hơn một số nước đang có tranh chấp quân sự đầy bạo lực như Syria,
Yemen…
Những trung tâm mua sắm ở Singapore, Thái Lan, Nhật
Bản, Đài Loan… đều có những bảng cảnh cáo bằng tiếng Việt chống nạn ăn cắp. Việt
Nam thường bị nhắc trên báo chí nước ngoài, đi kèm với “trộm cắp”, “buôn lậu”,
“bắt cóc”… và thậm chí là “bán dâm”. Theo các bảng đánh giá về mức độ tự do,
nhân quyền hoặc minh bạch như Human Rights Index, Freedom House, Corruption
Perceptions Index, thì Việt Nam cùng với các nước độc tài khác, luôn nằm gần cuối
bảng.
Nhìn chung, Việt Nam buồn đến mức chẳng ai muốn thảo
luận với nhau về những vấn nạn tiêu cực nữa… Nỗi buồn thua kém đã đẩy người dân
trông chờ vào những chiến thắng và thành tích ngắn hạn, để quên đi cuộc sống bất
công, khốn khổ hàng ngày, và không phải đối mặt với một tương lai bất định cũng
như sự lụn bại của quốc gia.
Thêm nữa, vì duy trì quyền lực cai trị, Đảng cộng sản
luôn ngăn cản người dân tham gia các tổ chức, cũng như hoạt động xã hội vì nỗi
sợ tạo nên sự gắn bó cộng đồng. Đã thế, người Việt có rất ít cơ hội để được
hãnh diện về đất nước. Do đó, đối với nhiều người, chiến thắng thể thao tầm quốc
gia là một sự kiện giúp họ giải tỏa xúc cảm bị đè nén, kết nối và mang tới niềm
“tự hào” mà họ luôn khao khát.
Đêm 15/12, hàng trăm ngàn bạn trẻ khắp cả nước đổ ra
đường, hò hét, bấm còi inh ỏi mừng chiến thắng bóng đá. Dù chia sẻ niềm vui chiến
thắng, nhưng khi ngẫm đến sự bất công và ngày càng lụn bại của đất nước, khiến
tôi chẳng thấy niềm vui mà chỉ là một nỗi buồn đến khó tả. Bởi chiến thắng bóng
đá dù ở cấp độ nào cũng không thể xóa mọi bất công, bất hạnh, tủi nhục mà đảng
cộng sản đã và đang gây ra cho dân tộc Việt Nam.
Làm sao có thể
vui vẻ khi mà đại đa số người dân vẫn còn bị cấm đoán những quyền tự do tối thiểu
nhất ? Làm sao có thể mừng rỡ “tự hào Việt Nam” khi hàng triệu người vẫn phải sống
lây lất trong nghèo khổ và bất công vì bị cướp đất, xử oan? Làm sao có thể “tự
hào Việt Nam” khi hàng chục ngàn người mỗi năm phải rời bỏ quê hương, để lao động
vô cùng khổ cực ở các nước khác, vì miếng cơm, manh áo cho gia đình?
Chiến thắng thể thao là tạm thời và nó chỉ có ý
nghĩa khi trở thành động lực thúc đẩy người dân quan tâm hơn đến thực trạng đất
nước.
Socrates được xem là cha đẻ của triết học phương
Tây, nhắn nhủ: “Một cuộc sống không tự kiểm không xứng đáng để sống” (“An
unexamined life is not worth living”). Thông điệp Socrates nhắn gửi: phải luôn
luôn tự kiểm điểm, xem xét lại những hành động của bản thân, cả trong quá khứ lẫn
hiện tại, để điều chỉnh, thay đổi và phát huy những giá trị làm cho cuộc sống
này có ý nghĩa hơn. Sẽ thật ý nghĩa nếu nhiều bạn trẻ gào thét, mừng chiến thắng
bóng đá cũng dám chất vấn bản thân về thực trạng lụn bại của đất nước.
Tại sao các
cán bộ đảng viên lại có cuộc sống giàu sang, nhưng phần lớn người dân Việt Nam
lại sống trong nghèo khổ?
Tại sao trẻ em ở những nước dân chủ như Singapore,
Nhật Bản, Úc, Mông Cổ được hưởng nền giáo dục tiến bộ và khai phóng?
Tại sao học sinh Việt Nam phải chấp nhận nền giáo dục
nhồi sọ, tha hóa đạo đức?
Tại sao ước mơ của hàng triệu thanh niên Việt Nam là
được “xuất khẩu lao động” hoặc rời khỏi đất nước?
Phải làm sao để thay đổi thực trạng khánh kiệt và
suy tàn của đất nước?
Bạn gào thét cho chiến thắng bóng đá, nhưng lại im lặng đến đáng
sợ trước vô số bất công, thối nát, suy đồi đạo đức của xã hội. Cuộc sống như vậy
có ý nghĩa gì?
Hình ảnh Viêt Nam bị “bôi tro trét trấu” bởi các cán
bộ đảng viên “ăn cắp”, bởi chế độ tham nhũng nghiêm trọng, bởi một nhà nước
“quì gối cúi đầu” trước Trung Quốc, thì có gì đáng để tự hào? Đúng lý ra, niềm
tự hào lớn nhất mà mỗi người Việt nên có là góp phần thay đổi chế độ độc tài
toàn trị, mang dân chủ đa nguyên thật sự cho dân tộc.
Chỉ khi biết ăn năn và chất vấn bản thân một cách
nghiêm túc về thực trạng của đất nước, thì mới biết nhói đau trước những bất
công mà chế độ cộng sản tạo ra và quyết tâm loại bỏ nó. Con cháu bạn, con cháu
tôi xứng đáng được sống trong một chế độ tự do và công bằng thật sự, được lớn
lên trong môi trường sạch sẽ, được hưởng một nền giáo dục khai phóng và sáng tạo.
Những nguyện ước đơn giản này sao lại quá khó? Vấn đề là bạn có thật sự yêu nước
và chấp nhận hy sinh để mang lại thay đổi tốt đẹp đó cho con cháu chúng ta hay
không?
Trong lúc nhiều bạn “xuống đường” vui sướng cho chiến
thắng bóng đá, thì hàng chục ngàn người dân phải sống cảnh “màn trời chiếu đất”
vì bị chính quyền cưỡng chế. Cũng lúc đó, hàng chục ngàn người khác đang phải
làm việc quần quật ở xứ lạ vì chế độ cộng sản không tạo ra được việc làm cho họ.
Và ngay lúc đó, hàng chục ngàn người thiếu đói và ít nhất là 80 triệu người bị
tước đoạt những quyền tự do cơ bản nhất.
Mặc dù đảng cộng sản dùng bạo lực và dối trá để cai
trị dân tộc hơn 80 năm qua, nhưng chính nhiều người Việt, từ vô tình đến cố ý,
đã góp tay duy trì sự tồn tại của chế độ độc tài bằng sự vô cảm. Đảng cộng sản
ngang nhiên bóp nghẹt nhân quyền bằng luật an ninh mạng, “hút máu” dân bằng
hàng đống loại thuế vô lý, phá nát giáo dục, môi trường cũng như y tế. Thế
nhưng, chỉ một số ít ỏi can đảm xuống đường phản đối những thối nát ấy của chế
độ; trong khi rất nhiều người xuống đường mừng cúp vô địch bóng đá. Quả là, độc tài, bất công, thua
kém, tủi nhục, lạc hậu KHÔNG quan trọng bằng một chiến thắng thể thao!
Sự vô cảm, hèn nhát của người Việt được cụ Phan Châu
Trinh viết từ năm 1906 nhưng đến giờ vẫn còn nguyên giá trị: “Suốt cả thành
thị cho đến hương thôn, đứa gian giảo thì như ma như quỷ, lừa gạt bóc lột, cái
gì mà chẳng dám làm; đứa hèn yếu thì như lợn như bò, giẫm cổ đè đầu,
cũng không dám ho he một tiếng“.
Cúp vô địch bóng đá KHÔNG giúp Việt Nam thoát cảnh tụt
hậu, ô nhiễm, nghèo khổ… Cúp vô địch bóng đá KHÔNG nâng vị thế Việt Nam lên tầm
cao, ngang bằng thế giới. Cúp vô địch bóng đá KHÔNG mang đến tự do, dân chủ,
nhân quyền, là những yếu tố giúp Việt Nam thoát khỏi tư thế nhược tiểu…
Nếu có xuống đường gào thét và tự hào vì một chiến
thắng trong thể thao, thì cũng nên dành ra những giây phút nhìn lại đất nước, để
thấy đau, để biết nhục… Đừng quên rằng Việt Nam vẫn còn là một nhà tù lớn và
người dân vẫn còn phải đeo gông.
No comments:
Post a Comment