Wednesday, January 21, 2009

KHÔNG BIẾT CHO ĐẾN BAO GIỜ

Nhân ngày Barack Obama nhận chức Tổng Thống Hoa Kỳ
VietCatholic News (21 Jan 2009 17:59)
http://vietcatholic.net/News/Html/63446.htm
Ngày 20 tháng 1 vừa qua không chỉ là một sự kiện đáng ghi nhớ đối với công dân Hoa Kỳ, mà còn là sự kiện được quan tâm của các thông tấn và truyền thông quốc tế. Đó là ngày Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ đón nhận vị Tổng thống thứ 44 của mình. Tân Tổng thống là người da đen đầu tiên. Đặc biệt, đây là niềm tự hào đối với người dân da đen. Hẳn còn nhớ, cách đây sáu mươi năm người da đen không dám mơ ước đặt chân vào nhà hàng, dù chỉ là một chân bồi bàn. Thế mà hôm nay lịch sử đã được lật sang một trang mới. Obama đã là ông chủ của Tòa Bạch Ốc.

Chào đón sự kiện này, hàng trăm ngàn người dân Hoa Kỳ có mặt tại nơi mà tân tổng thống tuyên thệ nhậm chức. Họ thực sự vui mừng và quan tâm đến ngày trọng đại của Obama, vì chính họ đã bỏ lá phiếu để chọn ra vị tổng thống cho mình. Và phía tân tổng thống cũng thật tự hào vì ông đã đạt được tột đỉnh vinh quang bằng chính tài năng của mình. Không biết tương lai Hoa Kỳ dưới thời Obama sẽ tiến đến đâu. Tuy nhiên ngay từ ban đầu đã có một sự thỏa thuận sòng phẳng: người lãnh đạo được dân tín nhiệm thực sự. Họ hoàn toàn đặt niềm tin tưởng vào khả năng lãnh đạo của người mà họ đã chọn.

Chỉ tại những nước có nền dân chủ thực sự như tại Hoa Kỳ thì mới có được tinh hoa này. Như lời ca tụng của Tân Tổng thống về đặc quyền ấy thì đây sẽ là điểm mạnh để cùng nhau xây dựng đất nước. Ông cho rằng hãy nhìn trực tiếp vào những đóng góp và những hành động tích cực, chứ đừng nhìn vào màu da để phân biệt.

Giả sử tổ tiên của Obama trước đây bị bán sang làm nô lệ tại Việt Nam, thì cho dù một tài năng như Obama muôn đời vẫn chỉ là thế hệ con cháu của hạng nô lệ. Làm sao có thể được trọng dụng, khi mà ở đó vẫn đặt nặng vấn đề lai lịch nguồn gốc. Nếu một nhân tài xuất thân từ thành phần tư sản, địa chủ hay công giáo thì đừng hòng trông mong có được một chỗ đứng trong xă hội phù hợp với khả năng của chính mình. Dù Giáo Hội Công giáo Việt nam có sở trường về y tế và giáo dục thì cũng bị gạt ra ngoài lề. Đừng bao giờ mơ tưởng đến việc mở trường học và bệnh viện.

Đây là nguyên nhân dẫn đến sự tụt hậu của Việt nam. Một đất nước với hơn 85 triệu dân nếu kết hợp được tất sức mạnh của các thành phần thì đây sẽ là một lợi thế giúp đất nước phát triển tột bậc. Đảng cộng sản Việt Nam rất nhiều nhân tài. Nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam nào hoặc khi bắt đầu nhậm chức, hoặc khi từ trần cũng đều được ca ngợi là nhà lãnh đạo ưu tú và lỗi lạc. Thế nhưng đó là tiêu chí của nội bộ đảng đưa ra. Đấy không phải là tiêu chí chung của công chúng toàn quốc và không hợp với xu hướng thời đại.

Hầu hết các vị lãnh đạo cộng sản Việt nam trưởng thành trong các cuộc chiến tranh. Đếm trên đầu ngón tay cũng khó có thể tìm ra được những người trí thức, những nhà khoa học hay những luật sư trong đội ngũ ấy. Đâu có ai được đào tạo có trường lớp đẳng cấp quốc tế. Có chăng thì cũng chỉ là bằng cấp tại Việt nam hay Liên xô cũ. Những văn bằng này đâu có giá trị trên trường quốc tế. Chính vì thế thật dễ hiểu tại sao các nguyên thủ Việt nam hay bị mặc cảm trong các chuyến công du mỗi khi phải tiếp xúc với những chính khách thực thụ.

Đất nước đang được điều hành bởi hơn 3 triệu đảng viên. Cứ cho rằng tất cả trong đội ngũ này đều ưu tú hết, thì họ cũng là một một thành phần thiểu số trong một quốc gia có hơn 85 triệu dân. Lãnh đạo tối cao được 160 ủy viên bộ chính trị chọn kín. Sinh mệnh đất nước nằm trọn vẹn trong nhóm này. Thử hỏi trong số 82 triệu dân còn lại con số nhân tài còn cao gấp bội. Số đông nhân tài thực sự này không được sử dụng trong việc đóng góp tài năng và trí tuệ trên mọi lãnh vực đã giúp Việt nam được ghi vào danh sách những nước chậm phát triển và nghèo nhất thế giới.

Trông người mà nghĩ đến ta. Không biết cho đến bao giờ người dân Việt nam mới được vui mừng phấn khởi chào đón vị lãnh đạo đất nước do chính mình bầu ra? Không biết cho đến bao giờ các thành phần dân tộc được quyền đóng góp công sức và trí tuệ để xây dựng đất nước? Không biết đến khi nào những thế hệ Con Rồng Cháu Tiên mới được hít thở bầu khí dân chủ? Không biết cho đến bao giờ ???
Công Dân

No comments: