TỰ DO VÀ SỰ SỢ HÃI
TRẦN ĐÔNG CHẤN’s Blog
Saturday November 8, 2008 - 11:01pm (ICT)
http://blog.360.yahoo.com/blog-VAMH4Rclaaccgza0JPgODGPLQXM-?cq=1&p=616
Một đêm đầu tháng 11 này, vừa vào blog thì thấy ngay một bức thư chủ đề “khẩn”, mở ra đọc:
Thưa chú,
Cháu đường đột viết thư này vì một chuyện mà cháu thấy cần chú giúp. Cháu là một bộ đội đang đóng quân tại Trung đoàn Gia Định, Hóc Môn thành phố Hồ Chí Minh, ở cùng đơn vị với anh Nguyễn Tiến Trung mà có thể chú biết vì đã lập ra Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ. Cháu thích ảnh vì ảnh hiểu biết nhưng khiêm tốn và hòa đồng, không giống những gì mà có lần cháu đọc được trên báo Công An nói về ảnh trước khi cháu vào bộ đội. Có lẽ vì lý lịch đặc biệt của ảnh mà cấp trên luôn giao người theo dõi mọi động thái của ảnh và hình như ảnh cũng biết nên sinh hoạt rất đúng mực. Thời gian rảnh cháu thấy ảnh toàn đọc sách.
Nhưng tuần rồi ảnh bị đưa ra đấu tố phê bình trước toàn đơn vị, khoảng 4 đến 5 người công kích ảnh nặng nề, nói rằng ảnh háo danh đấu tranh dân chủ. Những người quí mến ảnh như cháu thì chẳng làm được gì vì ai cũng biết nếu nói ra thì thế nào cũng bị kỷ luật. Lý do ảnh bị như vầy là vì đọc và cất các tài liệu dân chủ trong đơn vị. Hiện nay ảnh đang bị quản lý rất đặc biệt, nhiều người theo dõi, tụi cháu nghe nói rằng nếu ảnh bị kỷ luật một lần nữa thì có thể bị giam. Nhưng điều đáng lo lắng hơn là cháu biết được rằng hiện nay có nhiều người được phân công để tìm ra những sơ hở của ảnh, mà sơ hở thì sao mà tránh được, ví dụ như đi hành quân đến các nơi xa, có khi hàng trăm cây số đi bộ, phải mang súng theo người. Ai sơ hở để mất súng là có thể bị phạt tù giam đến 7 năm theo luật của quân đội.
Cháu không biết nhiều về cái việc mà ảnh làm trước khi vào bộ đội, cháu chỉ thấy rằng ảnh là người tốt, nếu không may bị chuyện gì đó tương tự như trên thì rất tội nghiệp cho ảnh. Cháu thực tình không biết làm sao, nghe bạn bè cháu nói rằng chú là người hiểu nhiều, hiểu rộng nên cháu thử viết cho chú biết, hy vọng là chú sẽ làm được điều gì đó giúp ảnh.
Kính chúc chú sức khỏe.
Cháu kính thư.
Tôi không biết nhiều về chàng thanh niên Nguyễn Tiến Trung, cũng chưa bao giờ gặp mặt. Tôi chỉ mới đọc một số bài viết liên quan đến Trung trên BBC và vài lần trao đổi với Trung trên blog này. Nhưng tôi cảm kích người thanh niên này đã sẵn sàng từ bỏ công việc đang làm với lương cao để đi vào quân đội vì điều mà mình tin là sẽ có ích cho nhiều người. Nếu xã hội có nhiều người như thế thì nó đã tốt đẹp hơn rất nhiều. Nhưng thật tiếc rằng không ít thanh niên bây giờ sống thật vô cảm và ích kỷ.
Một ngày hè tháng 6 vừa rồi, lâu lắm mới ngồi sau tay lái trên đường Sài Gòn. Sắp đến giờ tan tầm nên người trên đường bắt đầu hối hả. Đường Nguyễn Thái Học đông xe nhưng không kẹt, vẫn có thể chạy với tốc độ đến 25 km/h nhờ không có các dãy lô cốt công trường. Qua cầu Ông Lãnh, gần tới ngã ba Hoàng Diệu nghe thấy tiếng xe cứu thương hú inh ỏi phía sau, tôi vội vàng giảm tốc độ, tạt xe vào bên phải, ấn còi liên tục và ép nhiều xe máy dạt vào trong để tạo khoảng trống bên trái cho xe cứu thương vượt lên. Tôi thật bất ngờ khi thấy hàng chục chiếc xe máy khác tranh thủ khoảng trống vừa tạo ra để chèn lên trước và cản luôn hướng vượt lên của xe cứu thương đang ngay cạnh bên trái xe tôi. Đúng lúc ấy đèn đỏ, những chiếc xe máy “cướp” đường này lại tuân thủ luật pháp một cách khó hiểu, họ dừng lại ngay trước mũi xe cứu thương, bất chấp tiếng còi vừa inh ỏi vừa tha thiết của nó. Tôi quan sát rất kỹ, hơn một chục xe máy mà không một người cầm lái nào thậm chí ngoái đầu nhìn phía sau vì họ biết thừa rằng sau họ là chiếc xe cứu thương mà họ vừa vượt qua. Một sự vô cảm đáng sợ.
Ngay lúc đó cửa xe bên phải tôi bị đạp mạnh, nhìn qua tôi thấy một thanh niên cỡ 25 tuổi, tóc nhuộm vàng chóe; một tay cầm nón bảo hiểm, một tay đang đập mạnh cửa kính; miệng la to bắt tôi ra khỏi xe. Bước đến anh ta tôi thấy một chiếc SH còn mới ngã cạnh xe tôi. Chàng thanh niên hùng hổ:
“Ông ép té xe tôi mà lại ngồi yên trên xe vậy hả?”
Tôi giải thích rằng tôi thực sự không biết vì tôi đang mãi tránh và quan sát xe cứu thương, và tôi xin lỗi. Nhưng cậu ta vẫn lớn tiếng, chửi thề và bắt tôi đền. Tôi sợ tắt đường nên bảo cậu ta dựng xe lên đưa vào lề bên kia đường Hoàng Diệu, tôi cũng sẽ đánh xe vào nói chuyện. Không ngờ cậu ta lại hét lớn:
“Mày định xóa hiện trường à?”
Cậu ta chỉ cỡ nửa tuổi tôi. Tôi vẫn lên xe và đánh qua bên kia lề mặc cho lúc đó cậu ta đứng phía bên cửa lái đập cửa đe dọa. Tôi dừng và bước xuống xe, cậu ta cũng dựng xe lên và chạy đến chỗ tôi đứng.
“Bây giờ ông tính sao? Xe tôi trầy nặng như vầy, máy móc không biết có ảnh hưởng gì không nữa, quần tôi cũng bị cà xuống đường, hư rồi, hàng hiệu đó biết chứ!”
Tôi bảo rằng đây là rủi ro không ai muốn, tôi thực sự không biết và cũng không cố tình làm cho cậu ta ngã, lúc đó rõ ràng có một xe cứu thương, tôi nói:
“Nếu anh biết thông cảm cho hoàn cảnh lúc đó thì anh cũng đã nhanh chóng dạt vào lề phải thì tôi đã có thể không vô tình làm anh ngã, xe cứu thương đã hú còi từ rất xa, anh đã nghe và đáng lẽ phải sẵn sàng tránh qua phải. Tôi cũng không thấy thiệt hại gì đáng kể, điều quan trọng là anh đã không bị gì là may mắn rồi. Xe tôi cũng trầy xước nặng. Nhưng đây là chuyện không lớn, chúng ta nên bỏ qua.”
Cậu ta vẫn cương quyết không, giọng điệu càng gây gổ và đe dọa, cậu ta còn nói:
“Đ.. cần biết xe cứu thương gì cả, chuyện này giữa tôi và ông thôi.”
Tôi nói nếu cậu ta không đồng ý tôi sẽ gọi công an. Cậu ta thách. Tôi bấm 113 và cậu ta cũng điện thoại cho ai đó. Lát sau hai cảnh sát giao thông đến, tôi trình bày sự việc và yêu cầu cảnh sát xác minh với những người chứng kiến bên đường, và tôi yêu cầu phải làm rõ ràng sự việc này. Cậu thanh niên giờ lại khăng khăng với cảnh sát là tôi chạy ẩu, giành đường và ép cậu ta té, lúc đó xe cứu thương đã đi qua rồi, tôi sai nên xóa hiện trường. Tôi chỉ yêu câu cảnh sát làm đúng trách nhiệm. Thấy nãy giờ cậu ta không hề xuất trình giấy tờ nên tôi cương quyết yêu cầu cảnh sát kiểm tra bằng lái xe của cậu ta. Lúc ấy, cậu ta có vẻ đổi giọng rồi lấy điện thoại, gọi cho ai đó và đưa máy cho một trong hai người cảnh sát. Họ nói gì tôi không biết, chỉ biết rằng ngay sau đó người cảnh sát này bước đến tôi nói rằng “để em giải quyết việc này, anh đi đi” và trả lại giấy tờ cho tôi.
Lên xe mà lòng tôi nặng trĩu. Con người không xử sự với nhau bằng đạo lý và cần đến pháp luật. Đại diện của pháp luật thì không hề giải quyết bằng luật pháp. Tất cả giềng mối của xã hội mà không có đạo lý lẫn pháp luật làm nền tảng thì nó đứng trên cái gì? Câu hỏi này làm tôi nhớ đến bộ phim “The Quick and the Dead” (*) xem trên HBO vài tháng trước. Chuyện phim kể về một thị trấn nhỏ tên Marshall thời miền tây hoang dã của nước Mỹ. Nó bị một băng cướp chiếm giữ và cai trị. Người đứng đầu luật pháp của thị trấn bị hành hình. Cô con gái vị thành niên của người này bị ép buộc phải nổ súng để cứu cha nhưng viên đạn vô tình giết chết cha mình. Tên đầu đảng áp đặt thu phí 50% tiền kiếm được của cư dân thị trấn bằng nỗi sợ hãi của chính họ. Hắn triết lý rằng hắn tạo ra được trật tự nên không cần đến luật pháp. Hắn làm mọi cách để mọi người hiểu và nhận thức rằng hắn là duy nhất ở đây được cầm quyền và ra lệnh. Hắn cho gì thì người khác mới được làm. Không ai dám nói hay làm gì mà hắn không thích. Không ít kẻ theo hắn, phục vụ hắn, bán mình cho hắn thì được sống trên nhiều người. Nhưng hầu hết mọi người đều câm lặng để sống yên ổn trong nỗi sợ hãi.
Đến một ngày cô gái ấy trở về, đã trở thành một tay súng thiện xạ vì lâu nay cô nung nấu ý chí trả thù cho người cha yêu quý. Nhưng rồi chính cô cũng rơi vào nỗi sợ hãi vì thế lực của tên đầu đảng, vì tài đấu súng của hắn. Và quan trọng hơn hết là vì cô thấy toàn người xấu thị hiện, không thấy người tốt ở đâu. Cô nhục nhã bỏ đi và định từ bỏ luôn ý định trả thù cha. Trên đường cô gặp lại một vị bác sĩ già, người bạn cũ của cha cô. Ông nói với cô rằng thực ra còn rất nhiều người tốt ở thị trấn đó, nhưng tất cả họ đều hèn nhát cũng như ông nên cô không được thấy. Nhưng họ vẫn hy vọng và chờ đợi một người can đảm nào đó dám đứng lên dừng tên đầu đảng lại. Một khi có người như thế, người tốt sẽ xuất hiện và giúp đỡ. Cuối cùng cô đã trở lại và hạ được tên đầu đảng với sự giúp sức của nhiều người tốt, trong đó có một người đã từng là đồng bọn của hắn. Người ta đã giúp cô để cô trả lại pháp luật cho thị trấn, không phải để cô trả thù.
Nỗi sợ hãi cũng có thể được dùng để xây nên giềng mối cho xã hội. Nhưng chắc chắn rằng nó sẽ không bền vững và tốt đẹp.
Cậu bé viết thư trên cho tôi đã làm một việc tốt nhưng phải len lén, ở giữa nhiều người thì sợ không dám lên tiếng bảo vệ điều mình nghĩ là đúng. Cậu thanh niên tóc vàng mặc hàng hiệu thì bộc lộ đủ thứ cái xấu nhưng chẳng biết sợ gì trước bàn dân thiên hạ và cả luật pháp. Chẳng khó gì để thấy xung quanh ta hằng ngày hàng nghìn chuyện nghịch lý như thế. Đưa hối lộ là xấu và sai nhưng chẳng mấy ai sợ, nhưng phát hiện và tố giác tham nhũng thì giờ ai cũng sợ … đi tù. Xã hội sẽ đi về đâu khi người ta sợ làm cái tốt, cái đúng là điều quá dễ đoán trước.
Trần Đông Chấn
Cuối thu tháng 11, 2008
Comments (41 total)
Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ
Thông báo và Tuyên bố quan điểm của THTNDC về tình hình anh Nguyễn Tiến Trung trong Trung đoàn Gia Định
http://www.thtndc.org/index.php?option=com_content&view=article&id=319:thong-bao-va-tuyen-b-quan-im-ca-thtndc-v-tinh-hinh-anh-nguyn-tin-trung-trong-trung-oan-gia-nh-&catid=51:vanbanchinhthuc&Itemid=70
Thông báo và Tuyên bố quan điểm của THTNDC về tình hình anh Nguyễn Tiến Trung trong Trung đoàn Gia Định
Từ những ngày đầu trong quân ngũ, Bộ chỉ huy Trung đoàn Gia Định liên tục gây sức ép buộc anh Nguyễn Tiến Trung phải đọc 10 lời thề của Quân đội nhân dân Việt Nam, nhưng anh Trung từ chối. Đầu tháng 11/2008, Bộ chỉ huy Trung đoàn Gia Định đe dọa truy tố anh.
Anh Nguyễn Tiến Trung, thành viên Ban thường vụ Đảng Dân Chủ Việt Nam, trưởng ban đại diện Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ, đang thực hiện nghĩa vụ quân sự tại Trung đoàn Gia định trong thời gian từ tháng 3/2008 đến tháng 8/2009. Sau khi có lệnh nhập ngũ, Anh Trung đã phải xin nghỉ việc tại công ty Rhodia (ở Diamond Plaza), đồng thời phải bỏ học khóa học Cử nhân Quản trị kinh doanh (Bachelor of Business Administration) trong chương trình liên kết đào tạo giữa trường đại học Hoa Sen và Học viện kinh doanh UBI (United Business Institute), vương quốc Bỉ.
Người của quân đội đã đến thâm nhập để xác định tư cách xem có để cho anh Trung đi bộ đội hay không. Họ gồm có đại diện của quân khu 7, đại diện của trung đoàn Gia Định, của quân đội Tân Bình, phường đội, bí thư đảng uỷ phường. Anh Nguyễn Tiến Trung đã khai rõ trong lý lịch rằng mình là đảng viên đảng dân chủ Việt Nam.1
Anh Trung đã khẳng định với họ rằng, với tư cách là đảng viên đảng Dân chủ Việt Nam, anh không thể đọc 10 lời thề của quân đội nhân dân Việt Nam. Những người đến thâm nhập không phản ứng gì, và vẫn quyết định rằng anh Trung đủ tư cách gia nhập quân đội, chứng tỏ rằng việc anh Trung là đảng viên đảng Dân chủ và việc anh Trung không chấp nhận đọc 10 lời thề của quân đội đã được họ ngầm chấp nhận.
Ngày 09/11, khi anh Trung từ chối đọc 10 lời thề, Ban chỉ huy đe dọa nếu anh Trung từ chối 2 lần nữa thì sẽ bị truy tố, cũng như cũng có các biện pháp “cứng rắn” đối với anh.
Hiện nay, các chiến sĩ quân đội nhân dân Việt Nam phải thề “hy sinh tất cả vì Tổ quốc Việt Nam, dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam”, cũng như “nêu cao tinh thần yêu nước xã hội chủ nghĩa, tinh thần quốc tế vô sản”.2
Ngày 22/12/1944, Đội Việt Nam tuyên truyền Giải phóng quân được thành lập dưới sự chỉ huy của đại tướng Võ Nguyên Giáp3.
Ông cũng là người soạn thảo 10 lời thề danh dự của Đội Việt Nam tuyên truyền Giải phóng quân. 10 lời thề này không hề nhắc đến Đảng cộng sản Việt Nam hay chủ nghĩa cộng sản, hay chủ nghĩa xã hội hoặc tinh thần vô sản quốc tế…4
So sánh với 10 lời thề danh dự của đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân, rõ ràng 10 lời thề của Quân đội Việt Nam hôm nay mang nặng tính ý thức hệ, không phù hợp với Hiến pháp và luật pháp.
Khi xưa, Hồ Chí Minh, người lãnh tụ của Đảng Cộng Sản Việt Nam, cũng đã từng trao lá cờ có chữ “Trung với nước, hiếu với dân” cho quân đội nhân dân Việt Nam. Một bài báo đăng trên website của Đảng cộng sản Việt Nam giải nghĩa: “Trước kia, theo quan niệm cũ, trung là trung quân, là trung thành với vua; trung thành với vua cũng có nghĩa là trung thành với nước, vì vua với nước là một, vua là nước, nước là của vua. […] Ngày nay, theo tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh thì trung phải là trung với nước, hiếu phải là hiếu với dân. Trung với nước là trung thành với sự nghiệp giữ nước và dựng nước, trung thành với lợi ích tối cao của Tổ quốc. Nước ở đây là nước của dân, còn dân lại là chủ nhân của đất nước”.5
Như vậy, những lời thề của quân đội nhân dân Việt Nam đang đi ngược lại tư tưởng Hồ Chí Minh mà chính những người lãnh đạo bây giờ đang hô hào toàn dân học tập.
Đảng Dân Chủ Việt Nam chủ trương đối thoại ôn hòa, coi đảng Cộng sản Việt Nam là một đối tác chính trị trong sứ mạng bảo vệ Tổ quốc, dân chủ hoá xã hội, phát triển đất nước. Cách hành xử của trung đoàn Gia Định đối với đảng viên Đảng Dân Chủ đi ngược lại chủ trương đại đoàn kết dân tộc của chính Đảng cộng sản Việt Nam.
Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ cho rằng việc ép buộc anh Nguyễn Tiến Trung- đảng viên Đảng Dân Chủ Việt Nam- đọc lời thề trung thành với Đảng Cộng Sản Việt Nam và tinh thần giai cấp vô sản là không hợp lý, là ép buộc chiến sỹ nói những điều trái ngược với niềm tin của mình. Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ cũng cho rằng mười lời thề của Quân đội nhân dân Việt Nam cần được sửa đổi. Quân đội không phải trung với bất kỳ đảng phái nào, mà phải trung với đất nước. Không nên cố tình đánh đồng khái niệm Tổ quốc và Đảng Cộng sản. Quân đội phải đặt lợi ích Tổ quốc và nhân dân lên hàng đầu, chứ không chỉ nhằm bảo vệ lợi ích đảng phái nào. Đất nước Việt Nam với 4000 năm văn hiến, với truyền thống văn hoá, lịch sử hào hùng được gây dựng nên bởi tổ tiên ngàn đời chứ không phải chỉ bởi Đảng cộng sản Việt Nam từ năm 1930. Cũng như quân đội Nga không phải trung thành với Đảng Cộng sản Nga, mặc dù Đảng cộng sản Nga đã cầm quyền trong vòng 70 năm; quân đội Mỹ cũng không phải thề trung thành với đảng cầm quyền, dù đó là đảng Cộng hòa hay đảng Dân chủ.
Những quy định của quân đội phải phù hợp với Hiến pháp và pháp luật. Nếu 10 lời thề của quân đội vi hiến, quân đội cần sửa đổi. Người chiến sĩ quân đội nhân dân chỉ chấp hành mệnh lệnh của cấp trên khi các mệnh lệnh phù hợp với pháp luật. Nếu người chiến sĩ chấp hành mệnh lệnh vi hiến và vi phạm pháp luật của cấp trên, thì người chiến sĩ đó vẫn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, vì vậy nghĩa vụ của người chiến sỹ buộc họ phải từ chối những yêu cầu vi phạm pháp luật của cấp trên.
Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ, tháng 11/2008
-----------------------------------------------------
[i] Thông tin trên blog Nguyễn Tiến Trung về những sự việc bất thường trước khi anh nhập ngũ:
http://blog.360.yahoo.com/blog-i3Ms.X8lfKiENe1VLHg8?l=6&u=10&mx=503&lmt=5
[ii] 10 lời thề của Quân đội Nhân dân Việt Nam:
Điều 1: Hy sinh tất cả vì Tổ Quốc Việt Nam, dưới sự lãnh đạo của Đảng CSVN, phấn đấu thực hiện một nước Việt Nam vì hòa bình, độc lập và XHCN…
Điều 3: Không ngừng nâng cao tinh thần yêu nước XHCN, tinh thần quốc tế vô sản…
[iii] http://www.haiquan.hochiminhcity.gov.vn/Default.aspx?tabid=35&ArticleID=2228
[iv]http://vi.wikipedia.org/wiki/Việt_Nam_Tuyên_truyền_Giải_phóng_quân#M.C6.B0.E1.BB.9Di_l.E1.BB.9Di_th.E1.BB.81_danh_d.E1.BB.B1_c.E1.BB.A7a_.C4.91.E1.BB.99i_vi.C3.AAn_Vi.E1.BB.87t_Nam_Tuy.C3.AAn_truy.E1.BB.81n_Gi.E1.BA.A3i_ph.C3.B3ng_qu.C3.A2n
[v] http://dangbo.most.gov.vn/modules.php?name=News&file=article&sid=78
X-Cà phê viết về Nguyễn Tiến Trung
http://www.x-cafevn.org/node/1286
http://www.thtndc.org/index.php?option=com_content&view=article&id=318:x-ca-phe-vit-v-nguyn-tin-trung&catid=58:baivietvethtndc&Itemid=75
Bởi YeuHN
Vài dân x-cà cho rằng Tiến Trung không chịu tuyên thệ là ngu ngốc, nên lùi 1 bước để sau này tiến, nhẫn nhịn chờ hết hạn quân sự ra ngoài sẽ đấu tranh dân chủ v.v... Những lý luận này nghe có vẻ hay nhưng không hợp lý lắm.
Một là Tiến Trung vẫn đang nhẫn nhịn chịu đựng trong quân đội, không phản đối những bất công đang tồn tại trong quân đội như: không được nói chuyện chính trị (nhưng đảng viên CS thì được quyền nói), phân biệt giữa đảng viên CS và người ngoài đảng, cán bộ tuyên truyền cho bộ đội lý tưởng phân biệt giai cấp v.v... Những nhẫn nhịn cần phải có và trong những lựa chọn giới hạn phù hợp.
Hai là Tiến Trung tuy nhẫn nhịn nhưng chắc chắn không thể làm những việc bị coi là có hại cho Dân tộc như: Tuyên thệ lời thề quân đội hiện nay, một lời thề không trung thành với Chính phủ, ủng hộ phân biệt giai cấp làm chia rẽ dân tộc, ủng hộ phân biệt chủ nghĩa vô sản với tư sản gây thù với thế giới v.v... Chính Lời thề này đã làm Quân đội VN hèn yếu, Chính phủ nhu nhược, đảng CS tham nhũng, ngoại bang xem thường cứ ung dung từng bước lấy đất Tổ quốc dễ dàng.
Ba là Tiến Trung không thể làm kẻ hai mặt, nói dối công khai và lâu dài. Nếu ngày hôm nay Trung chịu nói bậy rồi ngay ngày mai tuyên bố bị cưỡng ép thì may ra còn có một số người tha thứ, nhưng đến những hơn một năm sau ra quân đội Trung mới tuyên bố sửa sai thì lời ăn năn đó không còn giá trị gì nữa.
Bốn là hôm nay đảng CS ép Trung làm cái này, nếu Trung chịu thỏa hiệp thì ngày mai sẽ ép làm cái khác tồi tệ hơn, rồi tiếp theo là tồi tệ hơn nữa. Đối phương chắc không dừng lại cho đến khi Trung hoàn toàn bị mọi người thù ghét.
Năm là việc bất cứ Bộ đội nào không chịu Tuyên thệ lời thề quân đội hiện nay là một việc làm tốt rất đáng khen, là những anh hùng dân tộc, là anh hùng của quân đội. Vì muốn Quân đội hùng mạnh thì phải đoàn kết tất cả mọi thành phần trong quân đội, mà việc đoàn kết chỉ có thể làm được nếu không còn phân biệt giai cấp, không còn chia rẽ nhau vì anh là CS tôi không phải CS. Cần phải có một Lời thề Quân đội khác, đoàn kết được tất cả mọi người, bình đẳng giai cấp. Xương máu của những ai ngoài đảng CS đều phải có giá trị như xương máu của đảng viên CS. Quân đội trung thành với Tổ quốc với Nhân dân. Quân đội phải bảo vệ Chính phủ bảo vệ Quốc hội, chứ không cần phải bảo vệ Đảng CS.
Như vậy những việc Tiến Trung đang làm là giúp cho Quân đội thay đổi tốt hơn, mạnh mẽ hơn. Những người lính yêu nước yêu dân tộc chắc chắn phải đặt quyền lợi Tổ quốc trên hết, không có đảng phái nào cao hơn Tổ quốc. Những Tướng lĩnh yêu nước yêu dân tộc chắc chắn phải biết lắng nghe tâm tư nguyện vọng người lính của mình.
Tôi, những người dân Việt mong hãy có nhiều và nhiều những người lính biết hy sinh vì Tổ quốc vì Nhân dân.
Những người lính tự hào thét lớn khẩu hiệu QUÂN ĐỘI TRUNG THÀNH VỚI TỔ QUỐC VỚI NHÂN DÂN.
Bởi tqvn2004
Trung đã làm xong bổn phận của mình, đã dũng cảm quay trở về Việt Nam, chịu những thiệt thòi của cá nhân, với hi vọng gợi lên được sự đồng cảm, tạo ra một ví dụ để những người như chúng ta noi theo. Vấn đề bây giờ nằm trong tay chúng ta. Nếu chúng ta im lặng, thậm chí cười cợt sự dũng cảm đó - thì Trung trở thành ngu ngốc, hi sinh vô ích làm trò cười cho thiên hạ. Nếu chúng ta noi gương Trung, dũng cảm đối diện với cái xấu, tôn vinh cái đúng, thì Trung sẽ trở thành anh hùng. Tất cả tùy thuộc vào chúng ta.
Bác Uuatxegia ví Trung như con Tốt dấn thân trên bàn cờ. Nhưng Tốt dấn nhiều khi còn cần hơn Sĩ Tượng Xe Pháo. Một con Tốt dấn và hi sinh cũng có thể thay đổi cục diện toàn bộ trận cờ. Chúng ta hãy chờ xem quyết định của Trung là sáng suốt hay bị sự thờ ơ của người đời biến thành vô nghĩa...
Bởi TracTreo
Không chấp nhận tuyên thệ khi mà nội dung những lời tuyên thệ có những điều trái với lập trường của mình, là một hành động khí khái. Tôi không dám đoan chắc quyết định của NTT là lợi nhiều hay hại nhiều cho phong trào dân chủ. Nhưng, có thể khẳng định đó là một hành vi đáng kính trọng, ít nhứt về mặt cá nhân.
Trong cái thời buổi mà một bí thư thành ủy to nhứt nước mở miệng chê bai người dân ỷ lại vào chánh phủ trong lũ lụt, một Bộ trưởng Tài nguyên Môi trường kết luận những vụ xâm phạm luật tài nguyên và môi trường là thực tế lịch sử, một Bộ trưởng Y tế ngồi không vẽ vời những điều luật quái đản dành cho người lái xe...thì việc dám chịu trách nhiệm cá nhân về lập trường của mình như Nguyễn Tiến Trung là một việc đáng trân trọng.
Sẽ có nhiều người cho rằng cứ leo lẻo đọc tuyên thệ, rồi tiếp tục hành động theo quan điểm của mình là một hành động khôn ngoan. Có lẽ nghĩ như vậy cũng không sai...Nhưng, phải biết rằng mỗi cá nhân có một cá tính, Việt Vương Câu Tiễn có thể nhẫn nhục nếm phân của kẻ thù để mưu đồ đại sự, nhưng một Trần Bình Trọng thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vua đất Bắc, đâu có thể nói ai đúng hơn ai, ai đáng noi gương hơn ai. Mỗi người là một cá thể đặc thù, không thể đòi hỏi người này phải rập khuôn người kia được. Chủ nghĩa CS ở VN một thời rất máy móc đưa ra những tiêu chuẩn "anh hùng" để bắt buộc mọi người noi theo, là một lối suy nghĩ ấu trĩ và dần dần đã bị đào thải. Đề ra những tiêu chuẩn về phẩm chất cá nhân, trong đại đa số trường hợp là...đáng nực cười.
Trong cái cõi nhân sinh vô cùng phức tạp và rắc rối, thiên hình vạn trạng này, gần như không thể có những tiêu chuẩn chung để đánh giá rốt ráo một con người. Hoàn cảnh khác nhau, nhân cách khác nhau, sẽ đưa đến những hành xử khác nhau.
Không nắm chắc được quá trình hoạt động dân chủ của NTT trong đội ngũ quân đội một cách rõ rệt, tôi chỉ có thể nhận xét rằng : Nếu thật sự NTT đã từ chối đọc lời tuyên thệ của một binh sĩ, vì những lý do nêu trên, tôi xin phép được ngã mũ tôn trọng anh ta.
Đôi khi, cuộc đời cần có những người trung trực như vậy, hơn là một chính trị gia ăm ắp những thủ đoạn cỡ...Hồ Chí Minh. Cứ ngẫm thật kỹ, những chính trị gia tài giỏi cỡ đó đã đưa Việt Nam đi tới những đâu. Xin lỗi, một tướng lãnh bướng bỉnh võ biền như Hoàng Hoa Thám, có thể thất bại, nhưng, ít ra, họ đã không làm hại đất nước và dân chúng nhiều bằng những kẻ vừa kể.
Một lần nữa, tôi xin tỏ lòng khâm phục tới Nguyễn Tiến Trung, một thanh niên hiếm hoi giữa thời đại thực dụng này.
No comments:
Post a Comment