Thứ Sáu, ngày 19 tháng 8 năm 2016
– Vụ nổ
súng ở Yên Bái 3 khiến cán bộ chết sẽ còn rất nhiều điều để nói để viết. Tôi cạn
nghĩ dân chúng nếu bàn thì nên có cả ý (trí) lẫn tình (tâm). Thôi thì người chết
rồi, dù có là cán bộ đi chăng nữa, đừng sẵn ghét cán bộ mà nói nhời nặng nhẹ,
cho hồn người chết đi được dễ dàng, trong cái tháng đặc âm khí này.
Nhưng ở
góc độ khác, với người sống, tôi thấy các vị cấp cao xử lý vụ việc (gọi là xử
lý khủng hoảng) lần này có nhiều tiến bộ: nhanh, khá kịp thời, cởi mở. Tuy
nhiên, ban đầu có điều không hay, cần lên án. Báo Pháp luật VN (phapluatplus)
đã nhanh nhất có thông tin, chỉ sau hai mươi phút xảy ra vụ việc, rất đáng nể.
Ngay sau đó, có lệnh cấm thông tin, bắt báo Pháp luật phải rút xuống, theo cái
thói xử lý cấm đoán xưa nay.
Bài báo
đã bị rút, gây nhiều tò mò, hoang mang. Hơn một tiếng đồng hồ sau, các báo mới
được lần lượt đăng tin. Để truy ra kẻ nào ban cái lệnh cấm đoán đó không khó. Cần
xử lý cho nghiêm, không thể để dạng như vậy chui vào bộ máy lãnh đạo, quản lý
nhà nước để làm bậy, dù viện bất cứ lý do gì.
– Cái
lý không phải của người Mèo. Bà Phạm Thị Thanh Trà, Chủ tịch UBND tỉnh Yên Bái
trong cuộc họp báo vừa xảy ra (chiều 18.8) đã nhầm lẫn nghiêm trọng. Không những
bà cố tình né tránh nguyên nhân “tổ chức cán bộ” (mà chính ông trưởng ban Tổ chức
Tỉnh ủy cũng bị bắn chết đã chứng minh điều ấy), bà còn nói “Điều quan trọng nhất
lúc này, đó là ổn định tư tưởng của đông đảo bà con các dân tộc Yên Bái; nhanh
chóng sớm ổn định tư tưởng để người dân tiếp tục thực hiện các nhiệm vụ kinh tế,
chính trị của địa phương”.
Đối tượng
cần ổn định nhất là nội bộ đảng của bà, là đội ngũ cán bộ, chứ không phải dân.
Dân chúng không hoang mang bởi xưa nay họ chấp nhận ông bà nào cai trị thì cũng
vậy. Ngoài ra, tưởng bà nói mau chóng để làm gì, hóa ra để dân “tiếp tục thực
hiện các nhiệm vụ kinh tế, chính trị” thì quả thật tôi chịu thua cái lý của bà,
không lúc nào tha cho dân lấy một phút.
Tôi mà
là ông Huynh, ông Thưởng, chắc tôi phải nát óc khi có không ít người dân vốn hiền
lành chất phác lại tỏ ra dửng dưng (tôi chỉ nói ở mức độ “hiền” nhất) trước cái
chết của cán bộ to trong bộ máy cai trị của các ông. Họ còn hát “tiếng súng đã
vang trên bầu trời biên giới” như dự báo một điều gì ghê gớm lắm, đã gần lắm.
Thế
thì, hãy chú ý đến cán bộ, chứ không phải đến dân, các ông ạ. Ăn ở ra sao, mà
lòng dân như vậy.
– Nói
mãi cũng chả hết, chắc phải có một bài cho đầu đuôi. Nhưng rõ ràng chuyện đồng
chí Đỗ Cường Minh – Chi cục trưởng Kiểm lâm bắn chết đồng chí Phạm Duy Cường –
Bí thư Tỉnh ủy và đồng chí Ngô Ngọc Tuấn – Chủ tịch HĐND tỉnh Yên Bái đã nói
lên rằng khi cái ung nhọt tình đồng chí bị vỡ thì nó kinh khủng hơn rất nhiều
so với những mụn nhọt của dân (kiểu đánh chết kẻ trộm chó chẳng hạn). Ngày xưa
những vụ tàn hại nhau ở cấp cao thế (không phải là ít) có thể giấu được, chứ
bây giờ nó văng tóe loe, ai cũng thấy là rất kinh khủng, ngoài sức tưởng tượng.
Chả biết bác Cả có cám cảnh than thở trước sự thực này, mấy bữa nay chẳng thấy
nói gì.
– Còn
khá nhiều tỉnh chuẩn bị họp HĐND, phen này thì cứ phải kiểm tra cho kỹ, cái
ngoáy tai cũng không cho đem vào. Tỉnh nào mà chả chứa đầy xung đột âm ỉ, cứ ép
nhau cho lắm thì tức nước vỡ bờ, rồi lại tinh dững Chí Phèo, Binh Chức, Năm Thọ,
Bá Kiến chọi nhau.
Làm cán
bộ thời này quả là một nghề nguy hiểm, nhất là cán bộ đảng, chết như chơi.
No comments:
Post a Comment