Wednesday, April 8, 2009

LỢI ÍCH NÀO CHO DÂN TỘC

Lợi ích nào cho Dân Tộc
JB. Nguyễn Hữu Vinh
07/04/2009
http://dcctvn.net/news.php?id=2776
Báo Hà Nội mới ngày 7/4/2009 đăng bài của Minh Trang, nhan đề “Công lý nào cho những kẻ cố tình đi ngược lại lợi ích dân tộc?”. Bài báo đã một lần nữa nhai lại giọng điệu vu cáo kết tội và miệt thị đã nhàm chán. (http://dcctvn.net/images/hinhweb/BaoHNM_07042009.jpg)
Vẫn là những giọng điệu kết tội thay toà, vẫn là những lời lẽ tô vẽ, bao biện mà chắc không còn gì hơn nữa nên phải nói ra, dù vẫn biết là họ rất ngượng mồm. Chắc chắn là vậy, dám đánh cược rằng nếu họ nói thế mà không ngượng mồm, thì tôi đoán chắc là họ không có chút nào gọi là nhân tính.

Bài báo viết gì?
Bài báo viết: “Phiên tòa đã diễn ra công bằng và dân chủ …”. Vâng, phiên toà đã diễn ra, nhưng “công bằng và dân chủ” hay không, thì hãy nhìn vào diễn biến phiên toà và nếu thiếu thời gian, thì hãy nhìn vào cách chuẩn bị cho phiên toà bình thường với súng ống, cảnh sát, trang thiết bị và hàng loạt các biện pháp khác của nhà cầm quyền, thì biết phiên toà đã diễn ra như thế nào.
Một điều mà tác giả tờ báo này đã cố tình quên mất rằng đây là phiên toà công khai, nhưng những người nào đã được đến dự toà? Hàng ngàn con người từ khắp nơi về dự toà đã được “đón tiếp nồng hậu” bằng rào sắt, cảnh sát, dùi cui và bao thiết bị, bình xịt hơi cay, chó nghiệp vụ cũng như xe chống bạo động, vòi rồng… chừng đó đủ thấy được bản chất phiên toà. Tại sao một phiên toà tài sản bị phá hoại không đáng bữa ăn sáng của quan chức, mà lại phải hao công tốn của đến vậy? Xem chừng đây là câu hỏi khó trả lời nếu nói rằng phiên toà đã diễn ra công bằng, dân chủ.
Bài báo viết tiếp: “Bày tỏ sự ủng hộ cao đối với phiên tòa phúc thẩm, các tầng lớp nhân dân không mong muốn gì hơn là có một bầu không khí xã hội bình yên, để mọi công dân dù thuộc bất cứ dân tộc, tôn giáo nào cũng tập trung tâm trí và sức lực để dựng xây cuộc sống trong điều kiện đất nước đang phải đương đầu với những thách thức và khó khăn gay gắt do tác động tiêu cực của cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới”
Tôi không nghĩ tác giả bài báo và tờ báo này có thể nghĩ được những điều thật hay ho và tuyệt vời họ viết ra ở đây. Bởi qua một quá trình, vụ việc của Giáo xứ Thái Hà, Toà Khâm sứ từ khi tờ báo này vào cuộc, các tác giả như đã không hề tiếc lời nhục mạ, bịa đặt , bôi nhọ và kết tội giáo dân và tu sĩ, một cộng đồng tôn giáo đông đảo được chính nhà nước này công nhận. Họ đã trơ trẽn hết mức khi bịa ra các thông tin, kể cả tên các giáo dân mà trong thực tế là không hề tồn tại… để nhằm đạt bằng được ý đồ của mình là kích động một sự kỳ thị tôn giáo trong lòng một đất nước, dân tộc.
Những thông tin bịa đặt của họ đã buộc các giáo dân phải kiện ra toà án, những hành động lúng túng như gà mắc tóc, bất chấp luật lệ, đẩy lên đẩy xuống vừa qua trong vụ việc ngay tại Toà soạn báo Hà Nội mới đã nói lên điều này một cách sống động nhất.

Bài báo đã nhắc lại một số diễn biến, sự việc liên quan đến hai khu đất thuộc Toà Khâm sứ và Giáo xứ Thái Hà. Nhưng họ đã quên mất những chi tiết cơ bản của vụ việc và nguyên nhân dẫn đến vụ việc đã xảy ra. Cũng như Toà án đã cố tình quên mất hoặc bỏ qua các nguyên nhân chính dẫn đến phiên toà hôm nay là quyền sở hữu khu đất đó đã bị chiếm dụng không hợp pháp và có nguy cơ bị tẩu tán, chia chác, dù giáo dân đã có đơn từ hàng chục năm mà không hề được đáp ứng, không hề được trả lời.
Không thể trả lời, bởi những văn bản chứng cứ UBND TP Hà Nội đưa ra biện minh cho quá trình chiếm hữu đất đai, tài sản ở đây, đã bị bác bỏ hoàn toàn, không có cơ sở có sức thuyết phục với bất cứ ai, việc sử dụng bạo lực, quân lực để làm vội vã hai vườn hoa đã tự nói lên điều đó, khi đã phải dùng đến bạo lực, là khi mình không có đủ lý lẽ và chính nghĩa để thuyết phục và đối thoại.
Chính đó là nguyên nhân đã dẫn đến những vụ việc phức tạp ngày hôm nay. Tôi thấy bật cười khi đọc những dòng này: “…ngày 15-8-2008, trong khi đồng bào cả nước, bằng những hành động thiết thực để quyên góp, ủng hộ, sẻ chia những mất mát với nhân dân các tỉnh miền núi phía Bắc phải chịu ảnh hưởng của trận lũ quét khủng khiếp vừa diễn ra trước đó vài ngày…” Quả là những tấm lòng vàng của báo Hà Nội mới. Nhiều khi những giọt nước mắt cá sấu cũng được nặn ra từ những tác giả vô nhân tâm và tờ báo này, họ cứ tưởng thế thì người ta tin những giọt nước mắt ấy sao? Họ quên rằng, nếu có ai nghĩ đến những đau khổ của các nạn nhân như họ nói, thì chắc chắn họ không đổ ra cả đống tiền ngân sách để huy động hàng ngàn “quần chúng tự phát”, công an, cảnh sát, chó nghiệp vụ, các phương tiện thiết bị, rào sắt và hàng đống tiền để thì công hai “vườn hoa” một cách khẩn cấp hơn chạy giặc để rồi sau đó lại đào ra làm lại tới mấy lần vẫn không xong.
Nếu số tiền chi phí đó được sử dụng để ứng cứu những nạn nhân họ đã nói ở trên kia, thì chắc đến ba cơn lũ quét đó cũng chẳng là gì. Bởi cơn lũ làm vườn hoa còn lớn hơn nhiều lần lũ quét, nó tạo những con sóng khủng khiếp trong lòng người dân.
Trận lụt ngay sau đó nhấn chìm Hà Nội đã chứng minh hùng hồn những giọt nước mắt cá sấu này dù hiếm hoi vẫn không thể chấp nhận được. Nếu chỉ cần những lực lượng cảnh sát, “quần chúng tự phát”, đoàn viên TNCS và cơ man nào cán bộ như khi làm vườn hoa Toà Khâm sứ đến để cứu giúp dân, thì chắc Hà Nội không mất đi mấy chục mạng người oan uổng thế.
Vậy mà tác giả Minh Trang vẫn viết được những lời này thì quả là “mặt dầy” nói theo cách dân gian.

Bài báo còn viết: “Chăn dắt kiểu gì mà các giáo sĩ này lại tiếp tục tụ tập hàng nghìn giáo dân để họ phải phơi mình dưới trời nắng chang chang, gây ách tắc giao thông ở cửa ngõ phía Tây Thủ đô trong nhiều giờ liền lúc diễn ra phiên tòa phúc thẩm?”.
Xin thưa, chăn dắt kiểu gì thì những người như Minh Trang và những kẻ ở Hà Nội mới làm sao biết được? Họ chỉ nghĩ được rằng phải có tiền thì mới mong có được biết bao quần chúng như vậy bất chấp gian khổ, mưa nắng để đến nơi hiểm nguy như đi dự hội. Với họ, không có tiền, thì đừng hi vọng nghĩ đến những sự tự nguyện, đừng nghĩ đến đất nước, dân tộc hay một niềm tin nào.
Nhưng, ở đây những người giáo dân kia đã được gì? may chăng đến đó để được xem màn phô diễn sức mạnh về quân lực và quân dụng của nhà nước dành cho phiên toà “con tép” để xử 8 giáo dân Thái Hà như các tội phạm nguy hiểm chịu án treo và cảnh cáo.
Hãy nhìn hàng nghìn người dám phơi nắng dưới trời nắng chang chang để hiểu họ muốn nói lên điều gì và những người đang chăn dắt họ thật sự (vì họ đang phải góp tiền để “được chăn dắt”) hãy suy nghĩ thì đúng hơn. Thiết tưởng riêng chi tiết đó đã đủ để chứng minh một điều: Lòng dân đang ở đâu, niềm tin của họ là gì.
Bài báo cũng nói rằng những người dân này “… do thiếu thông tin, thiếu hiểu biết pháp luật, bị kẻ xấu lợi dụng, lừa phỉnh, kích động, lôi kéo để phục vụ cho những mưu đồ đen tối núp dưới cái bóng đòi "sự thật, công lý". Điều này chắc chắn là tờ báo này đã tát thẳng vào mặt truyền thông nhà nước một cú nặng nề. Hãy xem báo cáo của ngành thông tin, truyền thông, văn hoá, tư tưởng của Việt Nam hàng năm thử xem. Cả chục đài truyền hình, hàng trăm kênh đã phủ sóng hầu như khắp nước, nhà nước đã chi tiền dân cho mục đích này cơ man nào là cơ sở, tiền của và phương tiện. Hơn 600 tờ báo đủ giọng ca ngợi được sự lãnh đạo tuyệt đối để đi đâu, hàng ngàn cán bộ tư tưởng, văn hoá, truyền thông và dân vận ăn lương của dân, làm việc cho đảng và nhà nước để làm gì mà lại để cả hàng chục ngàn người ở các vùng đồng bằng, đô thị này “thiếu thông tin”?
Nếu như hệ thống truyền hình đủ khả năng truyền hình trực tiếp phiên toà phúc thẩm tám giáo dân, để người dân có thể biết được mức độ công bằng, dân chủ của phiên toà này thế nào, thì e rằng người dân đâu có thờ ơ với các thông tin để rồi lại “thiếu thông tin” như tờ báo này lên án?
Trong một “nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa” mà kêu gào rằng hàng ngàn người dân này thiếu hiểu biết pháp luật, bị kẻ xấu lợi dụng… e rằng không có sức thuyết phục. Nếu có thì phải xem lại hệ thống “lãnh đạo sáng suốt” đã hưởng lương nhân dân để lãnh đạo họ, hoặc họ không lãnh đạo được nhân dân, hoặc nhân dân đã không còn tin vào họ.
Nhưng xin hãy nói rằng, hàng chục ngàn người dân đó đã không còn lòng tin vào hệ thống truyền thông mà họ được tiếp xúc sau những màn dối trá nữa, nên họ đã đến để tìm thấy sự thật, và họ đã thấy.
Cũng đừng nghĩ rằng đó chỉ là đám dân “thiếu hiểu biết” mà phải biết rằng những người dân đó có thừa hiểu biết để biết họ đang có quyền làm điều gì, họ có quyền đi đến dự một phiên toà công khai, họ có quyền biết những đồng đạo họ đang bị xử như những tên tội phạm nguy hiểm đó như thế nào.
Nói rằng cả vạn người thiếu hiểu biết, bị lừa phỉnh, kích động… thì chính tờ báo này đã xúc phạm và nhục mạ cả cộng đồng này.
Và nếu nói rằng “có những người thiếu hiểu biết”, thì xin định nghĩa và tìm kiếm lại vì những người đó chắc không xa, đó là những người cố tình bịt mắt, che tai để không nghe tiếng thét gầm của lòng dân vọng đến tai họ. Đó mới thực sự là thiếu hiểu biết. Bởi lòng dân là tất cả.
Bài báo có nêu tên và một lần nữa nhắc đến luật sư Lê Trần Luật với những lời lên án nặng nề. Chắc chắn một điều, ai cũng biết tại sao Luật sư Lê Trần Luật đã bị đánh hội đồng nhanh chóng và quyết liệt như thế. Nếu ông không đứng về phía những giáo dân Thái Hà, không đứng về phía sự thật, công lý thì ông chắc đã được yên ổn? Biết bao vụ việc, tội ác đang diễn ra ngày đêm trên đất nước này nếu được giải quyết nhanh gọn đến thế thì đất nước này đâu còn phải lo ngay ngáy ngày đêm những hiểm hoạ đến với nhân dân?

Lợi ích nào cho dân tộc?

Bài báo viết : "Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt ngang nhiên viết: “Chúng tôi có quyền sử dụng những khả năng có thể để bảo vệ tài sản của chúng tôi". Thiết nghĩ, không có thể nói gì hơn để đánh giá tác giả, tờ báo này đúng hơn là từ ngu xuẩn và dốt nát khi muốn một lần nữa xuyên tạc và kết tội câu nói hoàn toàn chính đáng này.
Họ không chịu rút bài học kinh nghiệm nhục nhã và đau đớn, làm xấu hổ cả một thủ đô, một đất nước qua vụ cắt xén cách vô đạo đức và ác ý lời nói nhằm tổng tấn công Đức TGM. Chiến dịch đó đã thất bại thảm hại và chính những sự gian ác đó đã trở lại vả những cú trời giáng vào những cái miệng ngậm máu phun người.
Họ không biết rằng, với bất cứ ai, bất cứ chế độ nào nếu bình thường, việc “sử dụng những khả năng có thể để bảo vệ tài sản của mình” là một điều đương nhiên. Chỉ có những kẻ hèn nhát quyết tâm cõng rắn cắn gà nhà thì không “sử dụng những khả năng có thể để bảo vệ tài sản của mình”. Hoặc chỉ có những nơi không bình thường thì con người mới không được phép “sử dụng những khả năng có thể để bảo vệ tài sản của mình” mà thôi.
Bằng cách lên án của báo Hà Nội mới và một số báo chí Việt Nam với câu nói này, họ đã vô tình hay hữu ý nói lên cái “khác biệt” ở đất nước Việt Nam trong thời đại cộng sản là khi người dân tuyên bố “sử dụng những khả năng có thể để bảo vệ tài sản của mình” thì bị lên án?


Hiển nhiên là báo Hà Nội mới không thể cho đó là một câu nói đúng. Bởi chưng, đúng lúc UBND TP HN đưa cả đạo quân hùng mạnh làm vườn hoa ở Toà Khâm sứ và văn thư khẩn cấp đó được gửi đi (19/9/2008) thì báo Hà Nội mới ngang nhiên đăng bài viết ca ngợi không tiếc lời Hứa Thế Hữu - tên tướng Tàu đã mang quân xâm lược đất nước Việt Nam chúng ta, đã gây bao tội ác ghê tởm đối với dân tộc Việt Nam, đã tàn sát biết bao đồng bào và chiến sỹ ta trên toàn tuyến biên giới phía Bắc với vai trò là Tổng chỉ huy. (Bài báo này đã bị lên án và đã bị xoá, nhưng google đã kịp lưu lại – xem hình ảnh
http://dcctvn.net/images/hinhweb/BaoHNM_19_9_2008.jpg)

Khi mà tờ Hà Nội mới đang cố công tô vẽ, ca ngợi kẻ xâm lược đất nước một cách trắng trợn thì việc lên án những người tuyên bố sử dụng những khả năng có thể để bảo vệ tài sản của mình một cách chính đáng là điều không lạ.
Với ý đồ nhấn chìm một cộng đồng giáo dân thấp cổ bé họng không có bất cứ một công cụ thông tin hoặc một sức mạnh nào để tự vệ ngoài sự nhẫn nhục và lòng tin vào Thiên Chúa, công lý, sự thật. Họ đã khoét sâu một cách nhẫn tâm, đánh những cú đánh trời giáng vào tinh thần đoàn kết dân tộc, của đất nước, trong đó các giáo dân, tu sĩ là những nạn nhân.
Một loạt những hành động hoàn toàn phản cảm không nên làm trong thời điểm cần đoàn kết cả dân tộc trước hoạ ngoại xâm. Nhưng không, họ đã bất chấp tất cả để đi đến cùng trong ván bài thông tin nhục mạ và kết tội thay toà án. Nhưng, rồi chính họ lại gắp lửa bỏ tay người, đổ tội lỗi của mình cho chính những nạn nhân của họ. Quả thật món này thì họ rất tài tình.
Ai đã chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc ở đây? Có sự đoàn kết nào được tồn tại vững bền trong sự dối trá, bịa đặt và nhục mạ không? Chắc chắn là không.
Có sự đoàn kết nào được xây dựng trên cơ sở của sự kỳ thị chia rẽ một cộng đồng tôn giáo không? Chắc chắn là không. Ngay cả trong những bài học của Chủ nghĩa Mác – Lenin và những lời dặn của Hồ Chí Minh chắc không có lời nào dạy họ như vậy.
Thế mới hiểu rằng, đằng sau những chiêu bài, lời nói hô hào yêu nước, đoàn kết dân tộc ở đây có ý nghĩa gì? Sự đoàn kết đó sẽ dẫn đất nước này, dân tộc này đến đâu nếu tất cả cùng “đoàn kết” hô hào nhấn chìm một cộng đồng tôn giáo trong đất nước, kể cả lãnh tụ tinh thần để tung hô bọn cướp nước một cách ngang nhiên?
Lợi ích nào cho dân tộc, tờ báo này đã là người lính xung kích khi đất đai tài sản của một cộng đồng tôn giáo đã không được hành xử minh bạch có lý, hợp tình, chiếm đoạt bằng được, nhưng lại thờ ơ trước những nguy biến của sơn hà, lãnh thổ? Trái lại, còn tự nguyện làm công cụ tô vẽ, phụ hoạ và bám gót cầu cạnh xu nịnh bọn cướp nước?
Đến đây người ta phải đặt câu hỏi “Lợi ích dân tộc” mà báo HNM nói đến ở đây là lợi ích nào? Hay nói cách khác đó là lợi ích của dân tộc nào?
Với những điều đã nêu trên bài viết, nếu có đọc lại, chỉ càng làm cho dã tâm kẻ cầm bút được phơi bày, người chủ mưu bị lên án và những manh tâm bị phơi ra trước ánh sáng ban ngày mà thôi.
Những người Công giáo Việt Nam, luôn cầu nguyện cho Sự thật được tỏ hiện, Công lý được thực thi, Hoà bình được hiển thị, thì cũng xin hãy cầu nguyện cho những kẻ rắp tâm phá hoại sự đoàn kết yêu thương theo tinh thần Chúa đã dạy, để đất nước này trở nên mạnh mẽ bước đi theo con đường tiến bộ của nhân loại, đưa đất nước ra khỏi nỗi nhục của sự nghèo hèn và bị ức hiếp.
Dù ai có tôn giáo hay không tôn giáo, cũng nên nhớ chân lý này: “Sự thật sẽ giải thoát anh em”

Hà Nội, Ngày 8 tháng 4 năm 2009
J.B Nguyễn Hữu Vinh


No comments: