Tòa Án Phi
Nghĩa – Sự Thật Không Cần Minh Oan
Nguyên Việt
-
Diễn Đàn Thế Kỷ
https://diendantheky.net/nguyen-viet-toa-an-phi-nghia-su-that-khong-can-minh-oan/
Trong
những thời khắc tối tăm của lịch sử, khi một người bị đưa ra xét xử không phải
vì tội ác, mà vì chính lương tri và ngôn luận của mình, thì đó không những là một
phiên tòa giả trá mà là một phép thử cho đạo lý của cả một dân tộc.
Trước
giờ phút Huy Đức đăng đàn trước pháp đình, ai ai cũng hiểu rõ kết cục tất yếu,
bởi nền tư pháp này không sinh ra để bảo vệ công chính, mà chỉ là một công cụ bảo
vệ quyền lực cho kẻ thống trị. Bản chất của một chính thể không nằm trong những
lời rao giảng về công lý, mà lộ diện trọn vẹn trong cách nó đối xử với những ai
dám cất tiếng vì nhân quyền, tự do và công đạo.
Nhưng
điều mà những kẻ cầm quyền, những kẻ viết cáo trạng và đọc phán quyết không bao
giờ thấu hiểu, chính là chí nguyện tự do không thể bị tiêu diệt. Một thân thể
có thể bị giam cầm, một cá nhân có thể bị kết án, nhưng chính nghĩa không thể bị
tù hãm và tư tưởng khai phóng không thể bị trấn áp.
https://diendantheky.net/wp-content/uploads/2025/02/Huy-Duc-Tuan-Khanh-ve.jpg
Nhà
báo Huy Đức qua nét vẽ của nhạc sĩ Tuấn Khanh.
Huy
Đức không mong ai lên tiếng vì anh, bởi anh chưa từng tranh đấu cho danh dự cá
nhân. Anh không biện hộ cho bản thân, mà biện hộ cho lẽ phải. Anh không đòi hỏi
quyền lợi cá nhân, mà bảo vệ quyền lợi phổ quát của dân tộc. Anh không tìm kiếm
sự bảo vệ từ ai, mà chỉ làm tròn trách nhiệm của một trí thức trước vận mệnh đất
nước. Anh không sợ tù ngục, bởi vì anh biết rằng, rốt cùng kẻ bị giam hãm không
phải là anh, mà chính là những người đang cố che đậy sự thật bằng quyền lực bạo
hành.
Một
hệ thống chính trị có thể mượn danh quốc pháp để chế tác tội danh, có thể dàn dựng
phiên tòa, có thể vẽ ra những điều khoản giả dối để luận tội một con người,
nhưng chúng không thể hoán chuyển chân lý. Chân lý tồn tại ngoài những tờ cáo
trạng, ngoài những ngôn từ biện hộ của công tố viên, ngoài những định chế được
sinh ra không phải để bảo vệ công bằng mà để củng cố sự áp bức. Chân lý không
thể bị xiềng xích, bởi vì chân lý không phải là sản phẩm của pháp quyền tha
hóa, mà là lẽ đạo bất diệt, là thiên lý không thể vong.
Những
kẻ nắm quyền có thể biện minh cho hành động của mình bằng vô vàn ngụy lý, bằng
những khẩu hiệu trống rỗng về “an ninh quốc gia,” “lợi ích tập thể,” nhưng
chính họ mới là những kẻ đẩy đất nước đến bờ vực của suy vong. Chính họ mới là
những kẻ làm tổn thương đến quốc gia này bằng những bản án phi lý, bằng những
chính sách bức hại trí thức, bằng sự tiêu hủy tinh thần phản tỉnh trong xã hội.
Quyền
lực không thể đánh bại lương tâm. Một chính quyền có thể mạnh về binh lực, có
thể sở hữu toàn bộ bộ máy đàn áp, có thể dựng lên hàng ngàn nhà tù, nhưng nó
không thể khuất phục được tư tưởng. Một dân tộc có thể bị khống chế nhất thời,
nhưng tinh thần bất khuất của nó không thể bị diệt vong vĩnh viễn. Những chính
thể dùng cường quyền để duy trì sự tồn tại, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy sự diệt
vong bằng chính sự cường quyền đó. Một chính quyền sợ hãi những ngôn từ lương
tri thì chính là một chính quyền vô đạo. Một hệ thống mà sự cai trị dựa trên việc
bịt miệng trí thức thì chính là một hệ thống đã tự tuyên án tử hình cho chính
nó.
Không
một quốc gia nào có thể trường tồn khi dân tộc của nó sống trong sợ hãi. Không
một chế độ nào có thể vĩnh cửu nếu nền tảng của nó là sự lừa dối và áp chế. Những
vương triều đã sụp đổ, những đế chế đã tan rã, không phải vì chiến bại trước
ngoại bang, mà vì sự băng hoại từ bên trong. Một chính thể có thể dùng bạo lực
để trấn áp một thế hệ, nhưng nó không thể trấn áp được mọi thế hệ. Khi những
người cha mẹ chấp nhận cúi đầu vì sự tồn vong của con cái, thì chính con cái của
họ sẽ là những kẻ đứng lên để đòi lại công lý bị chà đạp.
Huy
Đức có thể bị kết án, nhưng người thực sự bị xét xử không phải là anh, mà là
chính cái hệ thống đã dựng nên những phiên tòa như thế này. Những kẻ cầm búa gỗ,
những kẻ đọc bản án, những kẻ ký tên lên phán quyết, họ có thể nghĩ rằng họ
đang điều khiển vận mệnh của một cá nhân, nhưng thực ra họ chỉ là những công cụ
đang đẩy chính quyền này đến gần hơn với sự sụp đổ tất yếu.
Lịch
sử không tha thứ cho những ai đàn áp chính dân tộc của mình. Những ai hôm nay
đang nhân danh pháp quyền để thực thi bất công, họ có thể tiếp tục viết ra những
bản án phi lý, có thể tiếp tục bỏ tù những con người dám đứng lên, nhưng không
thể thay đổi được bánh xe lịch sử. Họ có thể bịt miệng một người, nhưng không
thể bịt miệng cả một dân tộc. Họ có thể giam giữ một cá nhân, nhưng không thể
nhốt được khát vọng tự do của hàng triệu con người.
Những
bức tường nhà tù mà họ xây dựng hôm nay không phải là nơi để giam cầm những tiếng
nói lương tri, mà chính là những viên gạch xây nên mộ phần của một chế độ phi
nghĩa. Một chính thể tồn tại bằng nỗi sợ hãi sẽ không thể tồn tại mãi mãi. Một
quốc gia mà công lý chỉ là vỏ bọc giả dối, mà tòa án chỉ là công cụ của kẻ thống
trị, thì quốc gia đó không thể phát triển. Một xã hội mà trí thức bị bịt miệng,
những người dám nói lên sự thật bị đàn áp, thì xã hội đó chỉ có thể chìm trong
bóng tối và lụi tàn theo thời gian.
Nhưng
lịch sử không thuộc về những kẻ đàn áp. Lịch sử chỉ thuộc về những ai dám đứng
lên. Những phiên tòa hôm nay không phải là sự kết thúc của Huy Đức, mà chỉ là một
chương mới trong bản hùng ca về khát vọng tự do của dân tộc này. Và chính những
người đang nhân danh công lý để chà đạp công lý, chính họ mới là những kẻ đang
tự ký vào bản án lịch sử dành cho chính mình.
Huy
Đức có thể mất đi tự do cá nhân, nhưng lịch sử sẽ không ghi nhớ anh như một người
bị kết án, mà như một người đã đứng lên. Một con người có thể bị giam giữ,
nhưng tư tưởng không thể bị xiềng xích. Một bản án có thể được tuyên, nhưng
không có bản án nào có thể dập tắt được khát vọng tự do của một dân tộc. Và khi
ngày đó đến, khi bóng tối bị xua tan, những kẻ hôm nay nhân danh luật pháp để
đàn áp, họ sẽ đứng ở đâu trong dòng chảy lịch sử?
Bản
án thật sự không dành cho Huy Đức. Bản án thật sự thuộc về những kẻ đã cố gắng
dập tắt ánh sáng của sự thật – nhưng chính họ mới là những người đang chìm dần
trong bóng tối.
Bản
án ấy không được tuyên bởi một hội đồng xét xử, mà sẽ được tuyên bởi chính lịch
sử.
Yuma
17 tháng 02 năm 2025
Nguyên
Việt
No comments:
Post a Comment