Một dân tộc bị nô dịch đơn giản chỉ bởi vì họ đã sống
và liên kết với nhau bằng quá nhiều cảm xúc (trực cảm, tính giác) thay vì đáng
lẽ ra họ phải được soi sáng bằng lý trí và những logic của trí tuệ. Vậy nên,
khó thể nào giải thoát ra được trạng thái mông muội mà đám đông được dẫn lối
quá nhiều bởi cảm xúc, thứ sẽ khiến cho bất cứ ai cũng có thể trở thành một kẻ
từ vì đạo hoặc là anh hùng vào bất kể thời khắc nào một khi nó muốn.
Một đám đông khi đã tụ họp nhau lại, thường đã tách
hẳn mình ra khỏi mọi sự dẫn dắt của lý trí, trong những con người hăng hái bị
chi phối bởi cảm xúc và bản năng ấy là một làn sóng không thể nào kiểm soát bằng
bất cứ sự khuyến nghị, cảnh báo hay trừng phạt nào. Và đương nhiên rằng, điều
này là một thuận lợi vô cùng lớn lao cho bất cứ thể chế độc tài nào, vì lý trí
thì đã được nuôi dưỡng bằng chính những sự tự chủ và trung thành với chân lý của
nó, phần còn lại thuộc về cảm xúc là một lãnh địa rất dễ dàng để thâu tóm hoặc
là chi phối, điều soát, thậm chí có thể giáo dưỡng được nó ngay từ khi còn niên
thiếu.
Mặc dù cảm xúc của đám đông rất dễ bị nguội tắt,
nhưng để có thể thay thế được nó bởi những đường dẫn của tư duy lý tính sẽ cần
vô cùng nhiều thời gian và phương tiện để giải quyết được nó. Cái phẩm chất tệ
hại nhất của cảm xúc chính là nó rất dễ khiến con người ta rơi vào sự ảo tưởng,
với đủ các ngôn từ và công thức mà có thể ngay lập tức đưa con người ta tới được
địa đàng. Nhưng lý trí thì đưa đến sự hoài nghi, mà điều này dẫn tới sự trì
hoãn các hành động, mặc dầu chúng đã được tính toán hoặc là chuẩn bị các kế hoạch
chu đáo.
Chính bởi tính nguy hại của nó ẩn chứa trong đám
đông chỉ có ngọn lửa của cảm xúc dẫn lối, nó là phương tiện dễ dàng nhất và
cũng là hữu hiệu nhất để một chính quyền độc tài tập trung những đám đông bị điều
khiến nhưng vẫn nghĩ rằng mình là chủ thể của những hành động và những mục đích
vĩ cuồng, nhằm thủ tiêu tất cả mọi đám đông ngoan cố khác. Một xã hội như vậy,
nó sẽ được định hướng và đặt tất cả sự chú trọng vào việc làm cho thoả mãn cảm
xúc trực tính bề mặt của đám đông bằng những niềm vui bản năng, từ nghệ thuật,
thể thao cho đến những cảm xúc về lịch sử, sự công bình, lòng bác ái, tự tôn
dân tộc mà chúng thực sự chẳng có lấy bất kỳ sự định lượng hay sự liên quan cụ
thể nào.
Đương nhiên rằng, nó chính là một trạng thái của sự
nô dịch, hoàn toàn bị nô dịch mà không còn phải bàn cãi gì thêm nữa.
No comments:
Post a Comment