Thursday, December 6, 2018

CHUYỆN CÁI QUẦN! (Trân Văn)




06/12/2018

Ông Nguyễn Quốc Hùng – chồng bà Dương Ngọc Ánh – đã thay mặt vợ xin lỗi thầy giáo Hồ Văn Khánh, giáo viên trường Trung học cơ sở (THCS) Trần Huỳnh, tại một buổi họp với đầy đủ các bên được cho là có liên quan: Ban Giám hiệu trường THCS Trần Huỳnh, Hội Phụ huynh huynh học sinh trường THCS Trần Huỳnh, Phòng Giáo dục - Đào tạo thành phố Bạc Liêu, chính quyền phường 7 thành phố Bạc Liêu.

Ngoài việc xin lỗi thầy giáo Khánh, ông Hùng còn xin lỗi tất cả giáo viên, phụ huynh, học sinh của trường THCS Trần Huỳnh, các viên chức Phòng Giáo dục – Đào tạo thành phố Bạc Liêu (1)...

Sở dĩ ông Hùng phải thay mặt vợ đứng ra xin lỗi Ban Giám hiệu trường THCS Trần Huỳnh, Hội Phụ huynh học sinh trường THCS Trần Huỳnh, Phòng Giáo dục – Đào tạo thành phố Bạc Liêu, chính quyền phường 7, thậm chí cả chính quyền thành phố Bạc Liêu, do những nơi này đột nhiên được xác định là các bên có liên quan, phải họp tới, họp lui, chỉ đạo xuôi, chỉ đạo ngược vì bà Ánh – vợ ông Hùng nhận thức sai, hành xử không đúng đối với một… cái quần!
Ông Hùng và bà Ánh có một cô con gái đang là học sinh lớp 9 trường THCS Trần Huỳnh. Sau buổi học sáng 30 tháng 11, ái nữ của họ để quên một cái quần trong hộc bàn. Buổi chiều, học sinh nào đó đem cái quần bị bỏ quên ấy đặt lên bàn giáo viên. Khi thầy giáo Khánh vào lớp, nhìn thấy cái quần, không xác định được chủ, ông yêu cầu học sinh bỏ nó vào thùng rác.

Chiều hôm sau, ái nữ của ông Hùng, bà Ánh tìm thầy giáo Khánh để hỏi thăm về cái quần của cô. Nghe thầy giáo Khánh trả lời ông đã ra lệnh cho học sinh bảo nó vào thùng rác, cô lẳng lặng bỏ về… Chỉ một tiếng sau, ông Hùng gọi điện thoại cho thầy giáo Khánh, yêu cầu thầy giáo Khánh hạ một bậc hạnh kiểm của học sinh đã đem quần của con gái ông đặt lên bàn giáo viên và buộc cha mẹ học sinh đó… đền quần! Thầy giáo Khánh từ chối vừa vì yêu cầu đó thái quá, vừa vì chính ông là người yêu cầu học sinh đem quần của ái nữ ông Hùng, bà Ánh bỏ vào thùng rác.

Bởi thầy giáo Khánh không đáp ứng yêu cầu của mình, ông Hùng yêu cầu thầy giáo Khánh ra quán cà phê nói chuyện. Phải sinh hoạt với lớp mà mình làm chủ nhiệm, thầy giáo Khánh hẹn ông Hùng uống cà phê vào trưa 3 tháng 12... Trưa hôm ấy, ông Hùng không đến như đã hẹn, vợ ông thay chồng nói chuyện phải trái với thầy giáo Khánh. Sau cuộc nói chuyện, bà Ánh đưa lên trang facebook của mình một video clip ghi lại bốn phút trò chuyện với thầy giáo Khánh – người mà bà nhận định là… “thầy giáo biến chất”.

Ngay sau đó, người ta chuyển cho nhau xem clip ấy, mạng xã hội tiếng Việt sôi lên sùng sục nhưng thiên hạ không chỉ trích thầy giáo Khánh như bà Ánh… mong. Bà Ánh không dè chính bà trở thành tâm của trận bão mà mức độ cuồng nộ càng lúc càng lớn. Trong vòng chưa đầy một ngày, có tới 18.000 người vào trang facebook của bà Ánh chỉ trích bà vô giáo dục, thậm chí không ít người dọa sẽ trừng trị bà nếu bà không xin lỗi thầy giáo Khánh… Bà Ánh vội vàng rút clip xuống nhưng sự cuồng nộ không giảm.

Chi nhánh Bạc Liêu của Vinaphone (doanh nghiệp thuộc Tập đoàn Bưu chính Viễn thông Việt Nam – VNPT) – chỗ mà bà Ánh tự giới thiệu trên facebook là nơi làm việc của mình – vội vàng thông báo: Nhân viên Dương Ngọc Ánh đã chấm dứt hợp đồng lao động từ ngày 20/10/2017 với Trung Tâm Kinh Doanh VNPT – Bạc Liêu theo quyết định số 178/QĐ –TTKD –BLU-THNS. Mọi vấn đề liên quan VNPT Vinaphone – Bạc Liêu không quản lý (2).

Ngoài việc kêu gọi nhau tẩy chay Vinaphone, người sử dụng mạng xã hội còn thông báo với nhau gốc gác của bà Ánh. Hóa ra bà Ánh không phải thường dân, bà là ái nữ của ông Dương Ngọc Ẩn, cựu Tỉnh ủy viên, cựu Giám đốc Sở Xây dựng Bạc Liêu – nhân vật vốn chẳng xa lạ gì với công chúng vì liên tục vi phạm pháp luật từ năm này (3) đến năm khác (4) nhưng vẫn ung dung tại vị cho đến ngày nghỉ hưu, hưởng nhàn.

Chuyện cái quần không còn là chuyện giữa gia đình bà Ánh với thầy giáo Khánh. Cũng có thể vì thế mà chính quyền thành phố Bạc Liêu nhập cuộc, họ giúp cha bà Ánh chuyển lời xin lỗi đến thầy giáo Khánh và yêu cầu Phòng Giáo dục – Đào tạo thành phố Bạc Liêu, Ban Giám hiệu và Hội Phụ huynh học sinh trường THCS Trần Huỳnh tổ chức… kiểm điểm bà Ánh (5).

Bà Ánh đã xin lỗi thầy giáo Khánh trên trang facebook của bà (6). Các bên tự xem là có liên quan đã tổ chức cho chồng bà xin lỗi thầy giáo Khánh và những người, những nơi có liên quan thêm một lần nữa. Chuyện cái quần dường như đã xong và xét về bản chất, cách xử lý chuyện cái quần theo kiểu ấy chẳng khác gì… cái quần, thành ra sẽ còn vô số những trường hợp tương tự như chuyện cái quần.

***
Nếu tôn trọng người khác cả ở khía cạnh đạo đức lẫn pháp luật, chắc chắn ông Hùng và bà Ánh không ngang ngược tới mức đòi phải có ai đó chịu trách nhiệm về việc ái nữ của mình quên rồi mất… quần! Nếu tôn trọng người khác cả ở khía cạnh đạo đức lẫn pháp luật, chắc chắn bà Ánh không chủ động lăng mạ người khác ở nơi công cộng, chủ động ghi toàn bộ nội dung lăng mạ rồi khoe trên facebook, khyến khích mọi người góp lời lăng mạ.

Tuy nội dung lăng mạ làm nhiều người cảm thấy không thể chịu được (khẳng định với thầy giáo Khang rằng giá trị bộ đồ ông mặc trên người không bằng giá trị cái quần mà ái nữ của bà để quên, rằng khi ông không có ý thức giữ gìn cái quần ấy mà yêu cầu học trò bỏ nó vào thùng rác thì ông là thứ… nhà giáo biến chất) nhưng với bà Ánh thì đó là đương nhiên, rất đích đáng với đối tượng tuy cũng là người như bà nhưng không thể sánh ngang hàng với bà và gia đình.

Luật Hình sự Việt Nam có tội “làm nhục người khác” nhưng chỉ đạo của chính quyền thành phố Bạc Liêu: Phòng Giáo dục – Đào tạo thành phố Bạc Liêu, Ban Giám hiệu và Hội Phụ huynh học sinh trường THCS Trần Huỳnh phải tổ chức… kiểm điểm bà Ánh đã vô hiệu hóa chuyện truy cứu trách nhiệm hình sự của bà. Dựa vào đâu một cơ quan công quyền cho phép mình chỉ đạo hệ thống giáo dục trực thuộc tổ chức kiểm điểm… một phụ huynh vì phụ huynh ấy hành xử sai trái?

Tại sao xem thường, chà đạp phẩm giá người khác, lăng mạ, hành hung người khác trở thành bình thường tại Việt Nam? Vì danh dự, nhân phẩm, sức khỏe, tính mạng của con người là chuyện nhỏ. Khi hệ thống chính trị, hệ thống công quyền xem những yếu tố vừa kể là nhỏ thì theo thời gian, đa số công chúng cũng không còn xem đó là chuyện lớn. Đạo đức, quan hệ giữa con người càng ngày càng tồi tệ, đáng buồn khởi đi từ đó và càng ngày càng tuột sâu xuống đáy cũng từ đó.

------------------
Chú thích











No comments: