Thứ Sáu, 12/28/2018 - 12:25 — nguyenanhtuan
Không ít người tỏ ra phiền lòng trước sự kiện 152
người Việt đồng loạt bỏ trốn ngay khi đặt chân đến Đài Loan, với lo ngại rằng
chuyến đi của họ đến quốc đảo này sẽ gặp rắc rối vì liên lụy. Thái độ này hoàn
toàn hợp lý và dễ hiểu, mà thực tế là đoàn khách Việt Nam ngay sau đó đã bị giới
chức Đài Loan thẩm vấn nhiều giờ ngay tại sân bay trước khi nhập cảnh. [1]
Chia sẻ thái độ đó, Đại biểu QH Lưu Bình Nhưỡng còn
cho rằng sự việc sẽ "làm xấu hình ảnh của đất nước trong mắt bạn bè
quốc tế” và coi hành động này là “làm nhục quốc thể”.[2]
Sự thực là không phải đến bây giờ người Việt mới bị
để ý về chuyện bỏ trốn ở Đài Loan, mà lâu nay với dư luận đảo quốc cái tên Việt
Nam luôn xuất hiện đầu tiên mỗi khi bàn đến vấn đề lao động nhập cư bỏ trốn
(runaway migrants). Trong số 70,000 lao động nước ngoài mất dấu ở Đài Loan, ít
nhất một nửa là người Việt. [3]
Đó là còn chưa nói đến những điều không hay mà lao động
người Việt của chúng ta đã làm trong thời gian cư trú và làm việc bất hợp
pháp.
Búa rìu dư luận Đài Loan đã nặng nề, mà những lời
chì chiết từ đồng bào quê hương xứ sở cũng khắc nghiệt không kém.
Nhưng, còn một sự thực khác mà báo chí dư luận Việt
Nam ít khi nhắc đến.
Để đến được Đài Loan, người lao động Việt Nam, mà đa
phần là thanh niên xuất thân từ các gia đình nghèo ở nông thôn, đang phải trả một
mức phí cao hơn bất kỳ quốc gia nào khác.
Trong khi một lao động Thái chỉ mất tối đa $2,700
(USD), Philippines là $3,200 để được làm việc ở Đài Loan thì con số tương ứng
cho một lao động Việt Nam là $7,000 [4]. Thực trạng này thật bất hợp lý khi mà
chính quyền Đài Loan ấn định chung một mức sàn thấp đối với phí môi giới cho
lao động từ mọi quốc gia, và lại càng khó chấp nhận nếu tính đến thực tế Việt
Nam là nước nghèo nhất.
Với mức lương trung bình hiện tại vào khoảng $700,
đa số lao động Việt Nam phải mất khoảng 1.5 năm lao động không công trả nợ với
bản hợp đồng đầu tiên tối đa 3 năm. Trước 2017, khi Đạo luật Dịch vụ Lao động
(Employment Services Act) chưa được sửa đổi và lao động nhập cư bị buộc phải rời
khỏi Đài Loan sau 3 năm nếu muốn được tái tuyển dụng, thì lao động người Việt gần
như không còn lựa chọn nào khác ngoài bỏ trốn để tiếp tục làm việc, nếu muốn có
chút gì đó mang về sau thời gian bôn ba xứ người. [5]
Kết quả là trong năm 2016, nếu chỉ có 0.47% lao động
Thái và 0.42% Philippines được ghi nhận ‘mất dấu’, thì con số tương ứng của Việt
Nam là 6.86%. [6]
Làm việc bất hợp pháp có thể giúp người lao động Việt
Nam có thêm thu nhập gửi về cho gia đình, nhưng đồng thời cũng mang tới nhiều rủi
ro vì điều kiện làm việc không an toàn, quyền lao động không đảm bảo. [Nếu chăm
theo dõi các diễn đàn trên Facebook của người Việt ở Đài Loan bạn sẽ thấy người
lao động của chúng ta, dĩ nhiên là ở tuổi đời khá trẻ, chết khá thường xuyên vì
tai nạn lao động hoặc đôi khi vì đột quỵ do làm việc quá sức. Đây cũng là một
câu chuyện khác mà báo chí Việt Nam ít đề cập.]
Vậy vấn đề mấu chốt ở đây là vì sao chi phí để lao động
Việt Nam sang Đài Loan làm việc lại cao bất thường đến thế?
Rất đơn giản, có những nhóm lợi ích hưởng lợi không
muốn thay đổi. Năm 2017 Đài Loan tiếp nhận tới 67,000 lao động Việt Nam [7], và
mức phí mà những người này phải bỏ ra, bởi thế, lên đến gần nửa tỷ USD. Không
khó để biết ai hưởng lợi từ số tiền khổng lồ này: môi giới Đài Loan, môi giới
Việt Nam, và cũng cần lưu ý rằng không dễ để xin được giấy phép xuất khẩu lao động
từ các cơ quan lao động-thương binh-xã hội ở nước ta.
Thử nhìn ra các nước khác trong khu vực, chính phủ
Phillpines từ năm 1999 đã ký với Đài Loan thỏa thuận về chương trình tuyển dụng
trực tiếp (IDes) nhằm giảm chi phí cho người lao động nước này, Indonesia (cũng
có tình trạng phí cao bất thường nhưng vẫn thấp hơn Việt Nam) đang xây dựng
chính sách để lao động của họ không phải trả bất kỳ chi phí nào (zero cost
policy). [8]
Trong khi đó, chính phủ của chúng ta, ngoài việc
tung hô xuất khẩu lao động như một thành tích [9], đã và đang làm gì để chấm dứt
tình trạng nhóm lợi ích xuất khẩu lao động ăn vào những đồng tiền còm cõi của
các gia đình nghèo vùng nông thôn, ăn vào sức khỏe, tính mạng, tương lai của những
người Việt Nam trẻ tuổi bôn ba xứ người?
Điều đó liệu có đáng để nhục hơn không?
Câu hỏi tương tự cũng dành cho chúng ta, nếu chỉ biết
phàn nàn về một kết quả tồi tệ mà không làm bất kỳ điều gì để thay đổi nguyên
nhân của nó.
No comments:
Post a Comment