Joseph Nguyễn
Posted
by adminbasam on
24/02/2016
Trước
khi gặp lại một người bạn người nước ngoài mới trở về từ Việt Nam, nó háo
hức ơi là háo hức. Anh bạn này là con trai một người lính Mỹ đã từng sang tham
chiến ở quê hương trong những năm 60. Anh lớn lên và được kể cho nghe về những
đau khổ do chiến tranh gây ra cho người dân quê hương mình. Sau khi tốt nghiệp
đại học, vì muốn bù đắp lại chút nào đó cho con người Việt Nam, anh quyết
định gác lại sự nghiệp riêng để sang Việt Nam.
Nhưng
sau khi gặp anh bạn nước ngoài này, sự háo hức của nó bỗng trở thành nỗi buồn vời
vợi. Buồn lắm vì nó là một nhà giáo trẻ đầy nhiệt huyết. Làm sao không buồn được
khi anh bạn nước ngoài, sau một thời gian cống hiến ở Việt Nam, nói rằng anh
không tính sẽ quay lại sống ở Việt Nam nữa, lý do chính nằm gọn trong câu nói của
anh: “Dân trí ở đây thấp quá. Rất khó sống.”
Mới
đầu nó tự ái lắm khi nghe câu nói ấy. Nó phản ứng ngay: “Việt Nam là một
nước có nhiều người đi học, nhiều sinh viên đại học, nhiều người có bằng cấp.
Làm sao bạn lại có thể kết luận cẩu thả như thế?”
Nhưng
người phương tây thường nói có sách mách có chứng đàng hoàng. Bởi thế, nó chỉ
còn biết im lặng mà nghe. Ngậm ngùi. Đau! Anh bạn nước ngoài kể dài lắm nhưng một
cách vắn tắt thì như thế này:
“Tôi yêu quý dân tộc
của bạn. Tôi cảm thấy khổ tâm khi thấy những hậu quả của chiến tranh để lại. Mới
đầu tôi dự tính sẽ sống ở đất nước bạn lâu dài, mong có thể làm được điều gì đó
bù đắp lại những đau khổ do cha ông chúng tôi đã gây ra. Tôi thấy quê hương các
bạn đang từng bước hội nhập vào cộng đồng quốc tế nên tôi hy vọng giúp các bạn
chút vốn liếng tiếng Anh để các bạn dễ hoà nhập hơn. Tôi không hối hận đã được
cống hiến thời gian và sức lực cho các bạn sinh viên Việt Nam vì tôi thích làm
điều có ý nghĩa. Nhưng thật là khó sống ở đây khi dân trí khá thấp”.
Anh
bạn này nói tiếp: “Một lần kia tôi đang
đi bộ trong một con hẻm, chợt nghe có tiếng vật gì đang rơi từ trên cao xuống.
Theo phản xạ tự nhiên, tôi ngẩng đầu lên xem thì thấy một bịch rác ai đó vứt
qua cửa sổ đang rơi xuống. May quá tôi nhảy qua một bên né kịp chứ không
thì….”. Rồi lần khác, đang chạy xe
trên đường, tôi giật mình khi thấy có người ném một con chuột từ trong nhà ra
ngoài đường. Tôi hốt hoảng tránh nó, suýt nữa bị tai nạn. Vứt rác ra nơi công cộng
đã là một điều kinh khủng rồi, bây giờ lại ném cả chuột ra ngoài đường. Chiều
hôm đó tôi có việc phải đi lại trên cùng một con đường, con chuột đã bị xe khác
cán nát be bét. Nhìn rợn cả gai ốc! À, có chuyện này tôi hỏi bạn. Bạn đã sống ở
một số nước ngoài, bạn có thấy người đi xe hay bấm còi không?”
“Rất ít khi, chỉ khi
nào khẩn cấp thôi.”
Nó trả lời.
“Đúng vậy. Còn nhiều
người ở quê hương bạn bấm còi rất ồn ào, bất cứ lúc nào, ngay cả những nơi cần
tôn trọng sự yên tĩnh như bệnh viện, trường học. Rồi trong phòng chiếu phim, có
không ít người vẫn bật điện thoại lên nói chuyện tỉnh bơ như chỗ không người.
Có lẽ họ không thấy chung quanh họ là người bởi vì người thì cần được tôn trọng.
Bạn thấy sao?”
“À, thì chuyện đó,
tôi cũng không rành lắm vì tôi ít đi coi phim”. Nó miễn cưỡng đáp.
“Tôi quen một cô bạn
Việt Nam. Có lần tôi theo cô ấy vào bệnh viện để thăm người nhà đang nằm điều
trị tại một bệnh viện công. Thân nhân của người bệnh người thì ngồi, người thì
nằm nghỉ la liệt dưới nền lối đi. Trong các phòng dành cho bệnh nhân, tôi cũng
thấy thân nhân họ nằm dưới đất, thậm chí dưới gầm giường. Chữa trị trong môi
trường ồn ào, xô bồ như thế này, làm sao mau khỏi bệnh được! Không chừng tạo ra
thêm nhiều bệnh nhân mới nữa ấy chứ. Cô bạn tôi còn kể rằng nếu không có tiền
mà vào bệnh viện thì dù có gặp nguy hiểm cũng vẫn phải nằm đó chờ. Tôi hỏi lỡ bệnh
nhân tử vong thì sao, cô ấy đáp: “Thì chết chứ sao nữa”. Vào phòng thăm người
nhà cô ấy, tôi thấy mỗi lần cô ấy muốn nhờ bác sĩ hay y tá điều gì, để cho
nhanh chóng và vui vẻ thì cô ấy phải bỏ tiền vào phong bì đưa cho họ, gọi là tiền
trà nước. Chẳng lẽ bác sĩ, y tá ở nước bạn cần uống nhiều trà nước vậy sao?!”
“À, thì chắc là khí hậu
ở đấy nóng nên hay khát nước…” Nó đùa cho bớt đau.
“Bạn biết không, lúc
tôi đến nước bạn lần đầu tiên, tôi đi chung với một Việt kiều. Lúc vào cửa khẩu
kiểm tra hộ chiếu và thị thực, không hiểu sao anh cảnh sát cứ để bạn tôi đứng
đó chờ. Cuối cùng thì bạn tôi bỏ vào hộ chiếu một tờ giấy nhỏ màu xanh xanh,
“nhỏ nhưng có võ”, thế là anh cảnh sát vui vẻ cho qua liền và chúc bạn tôi kỳ
nghỉ thoải mái. Tôi là người gốc nước ngoài, hình dáng khác, tiếng nói cũng
khác nên không thấy anh cảnh sát nói gì. Chắc cùng là người Việt nên dễ “nói
chuyện” hơn! Nhưng tôi chưa bao giờ thấy điều ấy xảy ra ở nước tôi. Đó sẽ bị
coi là một hành vi hối lộ. Ở nước bạn, việc này xảy ra lộ liễu giữa ban ngày
như vậy mà không sao nhỉ?”
“Tôi nhớ trước đây
báo chí cũng có nói đến việc này, nhưng một thời gian sau thì lại tái diễn và
chẳng thấy ai nói gì nữa.” Nó đáp.
“Bạn biết không, tôi
sẽ không bao giờ quên mùa Giáng Sinh năm vừa rồi của tôi. Chị tôi gửi cho tôi một
bánh trái cây (fruitcake) do chính tay chị ấy làm. Chúng tôi có truyền thống ăn
bánh với rượu sữa Bailey vào đêm Giáng Sinh, ngon lắm. Nhận được tin chị báo
qua email, tôi mừng quá vì thèm. Nhưng đến khi tôi ra bưu điện lấy quà, người
ta đòi tôi hơn 2 triệu đồng, tức là hơn 1 trăm đô-la Mỹ. Ôi trời ơi, chị tôi mất
công làm bánh, tốn kém hết cỡ thì cũng chỉ hai ba chục đô-la. Cuối cùng, tuy tiếc
hùi hụi nhưng tôi quyết định không nhận món quà ấy nữa vì tôi thấy quá vô lý và
bị xúc phạm. Luật pháp Mỹ rất chặt chẽ về việc gửi hàng, nhất là thực phẩm, nên
họ đã kiểm tra hàng gửi kỹ lưỡng. Vậy mà bưu điện bên đất nước bạn lại tự ý mở
bánh của tôi ra xem. Ai mà dám ăn bánh đó nữa. Lúc mở ra, biết đâu người ta bỏ
cái gì khác vào đó thì sao. Thêm nữa, ở phiếu dán liệt kê các mặt hàng gửi đã
ghi rõ nội dung hàng gửi rồi, tại sao bưu điện nước bạn không biết tôn trọng
quyền riêng tư, uy tín của người gửi và người nhận. Nếu họ thắc mắc muốn biết
chắc chắn hàng gửi có hợp pháp và an toàn hay không, họ cần phải làm việc với
bưu điện bên Mỹ chứ không thể tuỳ tiện mở ra được. Vả lại, một cái bánh nhỏ
không thể tốn nhiều tiền như vậy. Lúc ấy, tôi rất thất vọng về sự việc này.
“Sau đó ít ngày, tôi
còn thất vọng hơn khi biết rằng một sinh viên trong lớp tôi dạy cũng rơi vào
trường hợp tương tự. Có người chị từ California gửi cho cậu ta một hộp sô-cô-la
và một lọ thuốc vitamin C sản xuất tại Mỹ để chúc mừng sinh nhật. Người ta khui
cả bưu phẩm ra rồi yêu cầu cậu ta đóng phí 1 triệu 6 trăm ngàn. Cậu ta hỏi tại
sao lại phải đóng tiền trong khi chị cậu đã đóng tiền rồi. Nhân viên bưu điện bảo
thuốc này cần phải đi kiểm tra lại xem có an toàn không. Cậu ta hỏi ngược lại:
“Mỹ là nước có kỹ thuật tiên tiến bậc nhất thế giới. Các anh có trình độ kiểm
tra người ta sao? Mà chỉ là một lọ vitamin C thông thường, chẳng lẽ các anh thật
sự quan tâm đến sức khỏe của tôi đến nỗi đi kiểm tra độ an toàn của nó giùm
tôi?” Các nhân viên phải xuống nước và giảm phí xuống còn 5 trăm ngàn, nói rằng
coi như là xin tiền cà phê sáng. Cậu sinh viên nói với tôi rằng mấy người nhân
viên quèn trong đó thôi cũng đã đeo đầy vòng vàng, nhẫn vàng, họ không thiếu tiền
uống cà phê sáng đâu”.
“Bạn có vẻ “bức xúc”
quá. Tôi xin lỗi!”
Nó trấn an.
“Đúng, tôi “bức xúc”.
À, còn chuyện này nữa. Hôm nọ tôi đi ăn nhà hàng với mấy thầy cô đồng nghiệp bản
xứ của bạn. Lúc ăn, tôi thấy họ xả rác bừa bãi xuống sàn nhà. Sao không để gọn
trên bàn hoặc cho vào thùng rác gần đó nhỉ? Bạn thấy không, có bằng cấp cao đâu hẳn là có dân trí cao”.
Nó
giật mình vì câu nói này. Hoá ra dân trí là một cái gì khác hơn là bằng cấp.
Người
bạn nước ngoài kể tiếp: “Bạn biết không,
mới hôm qua thôi, tôi đang đi ngoài đường thì chứng kiến một vụ va quẹt xe máy.
Rõ ràng là người A chạy ẩu quẹt vào người B. Vậy mà người A vừa la hét vừa đánh
người B, đổ lỗi hết cho người B. Sao người A lại có thể lỗ mãng, vô liêm sỉ như
thế? Có lỗi thì phải can đảm nhận lỗi chứ. Sao lại muốn đổi trắng ra đen, lật lọng
như thế? À, tôi nhớ đến một vụ tai nạn giao thông khác cách đây không lâu. Người
bị nạn nằm trên vũng máu trong khi cả một đám đông bu quanh để xem mà không ai
động đậy một ngón tay để giúp đỡ. Trước khi đến nước bạn, tôi nghe rằng người
dân ở đây có tinh thần cộng đồng cao lắm. Nhưng tôi thật sự chưa cảm nhận được”.
“Ui, nãy giờ say sưa
nói chuyện để thức ăn nguội rồi. Nào ta ăn thôi”. Nó mời bạn.
“Đúng rồi. Mình ăn
đi. Thú thật với bạn, từ ngày tôi trở về Mỹ lại, tôi mới thấy an tâm khi ăn uống.
Bên quê hương bạn, quả là có nhiều món ăn rất ngon, tôi rất thích. Nhưng đáng
tiếc và đáng sợ vì thức ăn của các bạn không bảo đảm an toàn thực phẩm. Chính
tai tôi nghe một số sinh viên trong lớp nói rằng bây giờ ăn uống là “hên xui”.
Ai “hên” thì ăn trúng thức ăn nhiều hoá chất và chết sớm trước khi có con cái.
Ai “xui” thì ăn trúng thức ăn có hoá chất bộc phát chậm và để lại bệnh tật di
truyền cho con cháu. Tôi nghe mà lạnh hết cả người”.
“Đúng là có chuyện thực
phẩm của chúng tôi có nhiều hóa chất độc hại do một số người hám lợi mà thiếu
lương tâm”.
Nó đồng ý.
“À, có một điều làm
tôi rất ngạc nhiên khi nghe các sinh viên nói với tôi rằng học sinh bây giờ
quay cóp trong thi cử nhiều lắm. Hơn nữa, một số người trong vị trí lãnh đạo
còn mua bằng cấp chứ không phải tự trau dồi kiến thức mà có. Các sinh viên còn
kể cho tôi nghe rằng nếu một sinh viên tốt nghiệp ngành sư phạm muốn cống hiến
trí thức của mình cho các thế hệ tương lai trong một ngôi trường, họ phải đóng
tiền gì đó đến cả trăm triệu khi nộp đơn xin việc. Việc họ được nhận vào giảng
dạy phụ thuộc vào số tiền kia chứ không dựa trên tài năng của họ. Có thật như
thế không bạn?”
“Ừm, tôi cũng có nghe
nói đến tình trạng ấy”. Nó miễn cưỡng trả lời.
“Wow, nếu mà như vậy
thì làm sao có dân trí được nhỉ?” – Người bạn nước ngoài chặc lưỡi, lắc đầu.
Bây
giờ thì nó hiểu ra ý nghĩa của dân trí. Dân trí là một điều gì căn bản và cần
thiết cho con người hơn là việc có một tấm bằng lủng lẳng trong nhà. Dân trí
không chỉ là đầu đầy chữ nghĩa nhưng là tim đầy vị tha. Dân trí gồm có sự hiểu
biết những giá trị tốt đẹp và khả năng chia sẻ chúng. Dân trí đúng nghĩa phải
là sự quan tâm đến ích lợi của những người xung quanh. Mình làm gì thì cũng
nghĩ đến hạnh phúc của người khác. Dân trí là biết tôn trọng và tự trọng. Dân
trí là sống cao đẹp. Dùng bằng cấp, địa vị xã hội chỉ cho việc tìm kiếm tư lợi
thì là phản dân trí. Có dân trí là phải biết liên đới với tha nhân bằng tình
yêu thương bác ái. Một xã hội dân trí là xã hội gồm có những người biết yêu
thương chân thành như vậy.
“À này bạn, tôi cảm
thấy thú vị về đất nước của bạn, một đất nước đa văn hóa, đa sắc tộc, đa lý tưởng,
đa đảng phái. Thực tế phức tạp vậy mà các bạn vẫn cùng nhau tiến lên đạt được
phát triển trên nhiều lãnh vực như kỹ thuật, nghệ thuật, nhân văn, y học, tâm
lý, kinh tế, xã hội, chính trị, từ thiện vào bậc nhất thế giới. Theo bạn thì yếu
tố nào đã giúp ổn định và phát triển đất nước bạn như thế?” Nó hỏi.
“Theo tôi, một trong
những yếu tố giúp ổn định xã hội phức tạp của chúng tôi chính là yếu tố niềm
tin. Nếu thiếu khía cạnh nền tảng này, ắt hẳn xã hội của chúng tôi đã loạn từ
lâu. Đánh giá thấp vấn đề niềm tin khờ dại vất bỏ yếu tố giúp ổn định, hài hòa.
Niềm tin chân chính vào một Thượng Đế Tình Yêu giữ cho chúng tôi biết sống có ý
nghĩa, trung thực, tôn trọng, vị tha, cầu tiến bằng năng lực của chính mình,
bác ái. Khi chúng tôi biết sống những giá trị tích cực ấy một cách tự hào, nhờ
có niềm tin, một xã hội phức tạp như của chúng tôi không những giữ được thăng bằng
mà còn thăng tiến nữa. Văn minh của chúng tôi là văn minh có lòng nhân ái vị
tha làm nền, gọi là dân trí”.
Là
người có niềm tin, nó hiểu rõ điều anh bạn nước ngoài vừa nói nên gật đầu: “Tôi hoàn toàn đồng ý với bạn!”
Lúc
chia tay, người bạn nước ngoài vừa ôm chào nó vừa nói: “Tôi xin cầu nguyện cho dân trí của quê hương bạn. Chúc các bạn bình
an!”
No comments:
Post a Comment