06/04/2023
https://baotiengdan.com/2023/04/06/voi-bach-tuoc-hut-mau-dan/
Trong vụ “chuyến bay giải cứu”, Bộ Công an đã truy tố tổng cộng 54 bị
can tại 9 đơn vị của Chính phủ, bộ, ngành, địa
phương và các doanh nghiệp có liên quan. Các bị can đều là quan chức cao cấp,
thấp nhất cũng là một thư kí của Phó Thủ tướng, của Bộ trưởng, Thứ trưởng. Về
chức năng, Phó Thủ tướng chính là cánh tay của Thủ tướng.
Các bộ, ngành bao gồm: Thường trực Chính phủ,
Văn phòng Chính phủ, Bộ Ngoại giao, Cục Lãnh sự, Bộ Y tế, Vụ Khoa học – Công
nghệ và Môi trường, Bộ Giáo dục và Đào tạo, Vụ Hợp tác quốc tế, Cục Hàng không,
Bộ Giao thông vận tải, Cục Quản lý xuất nhập cảnh Bộ Công an, UBND TP Hà Nội,
UBND tỉnh Quảng Nam. Số tiền mỗi cá nhân nhận hối lộ từ vài tỉ lên đến gần 50 tỉ
đồng. Tổng cộng số tiền hối lộ có thể vượt số tiền toàn dân đóng góp vào quỹ hỗ
trợ chống dịch.
Chuyến bay giải cứu được xem là “nhân đạo chưa
từng có”, “niềm tự hào và ngạo nghễ Việt Nam”! Có nghĩa là các quan chức này tự
hào và ngạo nghễ nhận hối lộ chứ không phải lén lút phạm tội. Chúng đã thực hiện
“chủ nghĩa nhân đạo” trên xương máu 40 ngàn người chết dịch.
Hình : https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2023/04/1-10.jpg
Bốn bị can từ trái qua: Tô Anh Dũng, Nguyễn Quang
Linh, Chử Xuân Dũng và Trần Văn Tân. Nguồn: Bộ Công an via báo Thanh Niên
Thời điểm đó từng có phản ánh của nạn nhân, rằng
ngoài buộc phải đưa hối lộ, khi lên máy bay còn bị vòi vĩnh đóng góp cho các trại
cách ly. Nhưng các phản ánh đều bị dập tắt bởi luận điệu cũng rất ngạo nghễ, rằng
đó là sự vô ơn, bạc nghĩa với các ân nhân là những bộ, ngành trên. Thậm chí nếu
bình luận trái chiều còn bị quy kết tội phản động và bị xử phạt.
Tôi thì hình dung, cái cơ chế bao gồm Bộ Ngoại
giao, Bộ Giao thông vận tải, Bộ Giáo dục và Đào tạo, Bộ Y tế, Bộ Công an, Văn
phòng Chính phủ cùng thực thi nhiệm vụ chính trị là để giám sát lẫn nhau. Nhưng
tất cả lại liên kết như những cái vòi của một con bạch tuộc khổng lồ thi nhau
hút máu nạn nhân. Một thằng thư kí của Thứ trưởng mà chỉ trong vài tháng thực
hiện 180 vụ nhận hối lộ với số tiền lên trên 42 tỉ đồng, thì rõ ràng vòi bạch tuộc lớn là Chính phủ còn
sinh thêm vòi bạch tuộc nhỏ hơn là bộ, ngành, địa phương và nhỏ đến mức một thư
ký quèn cũng thi đua hút máu dân!
Không khởi tố vụ án này, Chính phủ chẳng còn mặt
mũi nào nhìn dân!
Thời phong kiến, cùng lắm là “Bộ Công, Bộ Hộ,
Bộ Hình/ Ba bộ đồng tình bóp vú con tôi”. Nay có đến 9 bộ, ngành của Chính phủ
cùng hút máu dân, ngay tại thời điểm mà một cụ bà, một em bé sẵn sàng nhịn ăn để
đóng góp gạo, tiền chống dịch!
Đưa lên giàn hỏa thiêu con bạch tuộc ấy được
chưa? Theo tôi, nếu nhân đạo thì đưa chúng ra quảng trường nào đó, để dân ỉa
cho chúng ăn. Không cần nhốt, tốn tiền cơm!
Chu Mộng Long
------
Thông tin mới nhất là thêm Bộ Quốc phòng.
.
Hình :
https://www.facebook.com/photo/?fbid=6876777232336461&set=pcb.6876787919002059
https://www.facebook.com/photo/?fbid=6876777225669795&set=pcb.6876787919002059
https://www.facebook.com/photo/?fbid=6876777235669794&set=pcb.6876787919002059
https://www.facebook.com/photo/?fbid=6876823892331795&set=pcb.6876787919002059
===========
Trang thông tin của Trung tâm Quản lý bảo tồn
di sản văn hóa Hội An liệt kê danh mục 6 bảo tàng:
1) Bảo tàng Lịch sử Văn hóa (10B Trần Hưng Đạo),
2) Bảo tàng Gốm sứ Mậu dịch (80 Trần Phú),
3) Bảo tàng Văn hóa Sa Huỳnh (149 Trần Phú),
4) Bảo tàng Văn hóa Dân gian (33 Nguyễn Thái Học),
5) Nhà Lưu niệm Cao Hồng Lãnh (129 Trần Phú),
6) Phòng Truyền thống cách mạng (10B Trần Hưng
Đạo).
Ở Hội An mấy ngày, tôi cố gắng vào một số địa
chỉ trên. Mặc dù khách du lịch rất đông, nhưng chủ yếu người ta đi dạo bộ ngắm
nhìn phố đèn lồng, mua đồ lưu niệm và ngồi ăn uống ở các quán dọc hai bên bờ
sông. Khi tôi mua vé vào một số bảo tàng, chỉ thấy bên trong một vài nhân viên
ngồi... ngáp ruồi. Một bảo tàng đáng xem nhất như Bảo tàng Văn hóa dân gian, ở
đó có những hiện vật nơi khác không có, thì lại không có một du khách nào!
Đó là thời điểm Hội An không bán vé vào phố.
Nay nếu lập BOT thu tiền vào phố, cộng thêm số tiền vé thu ngay tại các bảo
tàng trên, tôi dám chắc du khách sẽ quay lưng và có lẽ nhân viên bảo tàng chỉ
biết... ngủ suốt ngày!
Mà không chỉ nhân viên bảo tàng, những người
bán hàng nơi phố cổ cũng suốt ngày... ngáp ruồi!
Tình trạng ngáp ruồi ở nhiều khu du lịch trên
đất nước này là có thật. Đó là những nơi lẽ ra không nên bán vé thì người ta lại
tổ chức bán vé. Chẳng hạn, các ngôi chùa cổ kính, các bãi biển tự nhiên, các đền
tháp đơn lẻ,... lẽ ra chỉ thu tiền một gói theo tua thì người ta lại bạ đâu thu
đó. Du khách ghét nên chẳng thèm vào.
Một khu vực nào đó, tư nhân bỏ tiền ra đầu tư,
họ có quyền thu tiền vé, coi như kinh doanh. Đằng này, thiên nhiên là của đất
nước được nhân dân bảo vệ bằng xương máu, di sản là của cha ông tạo ra, lẽ ra
nhân dân được hưởng (như Cambot chẳng hạn), thì người ta cứ tận thu như là của
riêng mình. Nhiều khu di sản thiên nhiên và lịch sử, người ta chỉ cần tri trét
vào đó màu mè như trẻ con chơi nghịch là có thể thu tiền. Đó là lý do du khách
người Việt chán ghét ngay chính cái đất nước và sản phẩm của cha ông mình.
Nhớ cách đây mươi năm, một giáo sư ở Hà Nội nhờ
tôi dẫn đi thắp hương mộ Hàn Mặc Tử. Khi đến cổng phải mua vé, vị giáo sư trố mắt:
"Thắp hương cho mộ một nhà thơ mà phải mua vé sao?" Khi leo lên đến mộ,
gặp người giữ mộ tóc tai bờm xờm đang ngáp ruồi, tay đưa bó nhang và đòi lấy tiền
nhang, giáo sư hỏi: "Không có ai được phép vào đây mà vẫn cần người giữ mộ
sao?" Tôi bật cười: "Có ma nào ở đây phá phách mà giữ? Anh ấy ngủ suốt
ngày chứ biết gì mà giữ mộ?"
Hôm sau Tết, cả nhà tôi đi thành Hoàng Đế, bèn
ghé qua Tháp Cánh Tiên. Tháp này tôi đi mấy lần vào cái thời còn hoang dã. Nay
thấy một hàng rào bao quanh, không biết làm từ bao giờ nay đã rệu rã, có đoạn
đang đổ nát. Mà cái tường rào bằng sắt, sơn xanh lè, chẳng ăn nhập gì với tháp
cổ. Trông giống như cái Tháp và Thần linh bị nhốt trong một cái chuồng. Cổng
đóng, có quầy thu tiền vé nhưng không có ai trực. Chờ mãi thì có một ông già
khoảng 70 lóc cóc chiếc xe đạp đến thu tiền vé và mở cổng. Tháp vắng như chùa
bà Banh. Không biết một tháng thu được bao nhiêu để nuôi cái ông lão ấy? Chắc
chắn không phải dùng tiền vé để trùng tu, bởi ngoài cái tường rào thú kia, toàn
bộ sự trùng tu là do Cộng hòa liên bang Đức tài trợ và thi công.
Vào bên trong tường rào, leo lên chân tháp và
đi quanh tháp, tôi quan sát thấy rác rưởi, chai lọ ngổn ngang. Chắc chắn không
phải khách du lịch, vì tôi hình dung chẳng có ma nào đến. Các chai lọ ngổn
ngang ấy chỉ có thể là sản phẩm của quân đánh bạc và bợm nhậu ở địa phương.
Ấy đấy, làm du lịch mà bạ đâu thu tiền đó thì
chỉ có ngáp ruồi và ăn cám! Vậy nhưng họ bất chấp, thà ngáp ruồi và ăn cám hơn
là bỏ phí của giời. Sang Cambot mà học cách làm du lịch của người Cambot. Họ bảo
tồn di sản một cách bài bản, cái gì cần thu và cái gì không cần thu. Điều quan
trọng là quảng bá di sản, thu tiền khách nước ngoài, không thu tiền dân. Tổ chức
du lịch là để tạo công ăn việc làm cho dân, đó mới là nguồn lợi đích thực. Adam
Smith nói, một quốc gia mà chỉ nghĩ thu tiền dân, dù là tiền thuế để phát triển
kinh tế, thì chẳng khác ngồi trong chậu tự nắm tóc mình kéo lên!
Chu Mộng
Long
-----
Hình ảnh Bảo tàng Văn hóa dân gian Hội An, chỉ
có nhân viên ngáp ruồi!
https://www.facebook.com/photo?fbid=6873970962617088&set=a.1250972568250317
.
No comments:
Post a Comment