[Có rất nhiều người vẫn chưa hiểu nhà nước là gì, và
có quan hệ thế nào với người dân. Bài viết này chỉ dành cho đối tượng bạn đọc ấy,
nên viết một cách đơn giản và nôm na. Những vị đã biết thì xin bỏ qua để khỏi mất
thời gian].
Hãy hình dung: có một nhóm người sinh sống
trên một mảnh đất, ngoài cuộc sống riêng thì họ có những việc chung phát sinh,
như vệ sinh môi trường, đường sá đi lại, trộm cắp trong làng, kẻ thù bên ngoài,
v.v.. Đây là những việc “cha chung” nhưng phải có người “khóc”, không thể bỏ mặc
được, vì nó ảnh hưởng tới sự tồn vong của cả cộng đồng.
Thế là tất cả dân làng họp nhau lại, bầu ra một
cái ban chuyên lo những việc chung ấy. Ban này được dân làng giao nhiệm vụ soạn
thảo ra các quy định tốt nhất và hợp lý nhất buộc tất cả phải tuân thủ, ai vi
phạm thì sẽ bị xử phạt, ngay cả các thành viên trong cái Ban ấy cũng không ngoại
lệ. Tuy nhiên, trước khi đưa ra áp dụng, thì các quy định này phải được dân
làng đồng ý thông qua, nếu chưa thì tiếp tục bàn thảo, cho đến khi nào đa số
người dân thấy “ngon lành” rồi thì mới quyết định sử dụng.
Đây chính là một hình dung về nhà nước và sự
ra đời của nhà nước (dân chủ).
Như thế, nhà nước thực chất là một bộ máy do
dân thiết kế ra. Ở đó, những người điều hành công việc chung là người làm thuê
cho dân, được dân trao cho một số quyền nhất định để điều hành công việc và được
dân trả công. Ai làm không tốt công việc được thuê khoán ấy thì dân sẽ không
thuê nữa và tìm người khác thay vào. Nói bằng ngôn ngữ chữ nghĩa thì mối quan hệ giữa nhà nước và dân là một
bản hợp đồng có điều kiện, mà ở đó dân là ông chủ còn thành viên nhà nước là
người được dân ký kết hợp đồng lao động.
Rõ ràng, từ bản chất của mối quan hệ này, “cán
bộ” không phải là cha mẹ dân, càng không phải là ông chủ của dân, mà phải hiểu
ngược lại. Quyền lực là của dân, tiền bạc cũng của dân, bộ máy nhà nước ấy cũng
là của dân. Nếu đến một lúc dân thấy cách thiết kế bộ máy điều hành như vậy
không còn phù hợp nữa, thì họ sẽ thay đổi, thậm chí bỏ đi và dùng một mô hình
khác tốt hơn.
Trên đây là nôm na về nhà nước dân chủ. Quay
ngược về quá khứ, đã từng có những mô hình nhà nước không có bản chất mối quan
hệ giữa 2 bên như vừa trình bày. Ví dụ, có một cá nhân nào đó tự tập hợp một
nhóm người, dùng bạo lực áp đảo cả làng rồi tự lập ra các ban bệ, thiết lập các
quy định (pháp luật) và bắt tất cả người dân phải tuân theo mà không ai có quyền
đòi hỏi hay thay đổi.
Nhà nước loại này là mô
hình quân chủ. Cái ông đứng đầu nhà nước ấy gọi là vua, tức là hiện thân của
nhà nước; tất cả quan lại là người giúp việc cho ông ta, chứ không phải giúp việc
cho dân. Nó không phải do dân lập ra và dân không có quyền hành gì cả. Nó cai
trị dân bằng ý chí cá nhân, “luật là tao, tao là luật”; nếu người dân nào không
tuân theo thì nó sẽ dùng lực lượng bạo lực của mình để trấn áp, bỏ tù hoặc giết
chết. Lúc này, ngược lại với nhà nước dân chủ, người dân chỉ là người làm thuê,
là bề tôi, là nô lệ – gọi chung là thần dân, cho đứng thì được đứng, bắt ngồi
thì phải ngồi.
Trong mô hình nhà nước này, nếu gặp được một
ông vua tốt bụng và có trí tuệ thì dân được nhờ chút đỉnh, bằng không thì lãnh
đủ, cuộc sống tối tăm lầm than không bút mực nào tả xiết.
So sánh để thấy, nhà nước dân chủ tốt hơn, đảm
bảo hơn, ổn định hơn và nhân văn hơn hẳn.
Nay, thời kỳ quân chủ đã đi qua, mỗi người dân
cần ý thức một cách sâu sắc rằng, mình mới là ông chủ, còn “cán bộ” và “lãnh đạo”
chỉ là người làm thuê, được mình trả công và phải thực hiện công việc được giao
một cách nghiêm túc. Chớ hiểu rằng, cán bộ là vua quan còn mình chỉ là hạng tôi
tớ. Ký hợp đồng, giao việc, và giám sát làm việc; nếu thấy ai trong bộ máy làm
không đúng, không tốt thì nhắc nhở, vi phạm nặng thì đuổi đi. Người dân nào
luôn luôn sống trong tâm thế và tư thế ấy thì gọi là công dân, còn ngược lại
thì là thần dân, là nô lệ.
Nhiều người sẽ phản đối rằng, đây chỉ là lý
thuyết, đừng có nằm mơ! Đúng, nhưng nếu không có suy nghĩ, tinh thần và ý thức
của cái lý thuyết này trong đời sống cá nhân của mỗi người dân thì cũng sẽ
không bao giờ có được thực tế như mong muốn.
Có câu, dân nào thì chính quyền ấy. Muốn có một
chính quyền tiến bộ, thì người dân phải tiến bộ trong suy nghĩ trước đã. Có thể
quên đi tất cả, nhưng dứt khoát không bao giờ được quên rằng mình là một người
công dân.
.
.
Không bây giờ VN chính là nhà nước quân chủ.
Chỉ khác ông vua là một phe nhóm. Chứ không phải 1 ông .
.
Sự hiểu biết quan hệ giữa Nhà nước và người
Dân là vấn đề cơ bản của Dân trí . Dân trí của người Việt trong nước hiện nay rất
thấp là vì sự hiểu biết rất kém vấn đề này. Ngay cả những người có học vị cao,
có kiến thức khoa học sâu rộng (là Tiến sĩ này, Giáo sư nọ, cán bộ cấp cao kia
của Nhà nước, của đảng) mà hiểu sai nội dung của Quan hệ giữa Nhà nước và Dân
thì vẫn là loại người có Dân trí thấp. Một người dù có trình độ khoa học thấp
nhưng vẫn là người có Dân trí cao khi hiểu đúng quan hệ giữa Nhà nước và Người
Dân.
Quan hệ này là đa dạng, có thể quy về hai kiểu
: Độc tài và Dân chủ.
Nhà nước độc
tài gồm Quân chủ, Phát xút, Cộng sản. Nhà nước Dân chủ là
Nhà nước mà Người Dân có quyên như Thái Hạo đã mô tả, còn Nhà nước theo chế độ
Tam quyên phân lâp.. Nhà nước nào (Dân chủ, Độc tài) cũng có điểm mạnh và yếu,
nhưng điểm yếu của Nhà nước Dân chủ dễ được khắc phục hơn. Như Thái Hạo đã viết,
nhà nước quân chủ nhưng ông vua giỏi, có đạo đức thì vẫn tốt.
Nói chung Nhà nước độc tài là xấu, nhưng xấu
nhất là loại Nhà nước thực chất là độc tài (độc quyền toàn trị của một đảng),
nhưng lại ra sức tuyên truyền rằng đó là Nhà nước Dân chủ nhất thế giới. ( Nói
dối đến thế là cùng). Dân trí còn thể hiện sự hiểu biết về đảng chính trị. Đảng
chính trị, dù là đảng cầm quyền thực ra chỉ là công cụ của một vài nhà chính trị
chứ không phải là một vật thể thiêng liêng như sự tuyên truyền cúa ĐCSVN.
Lại
có câu, Chính quyền nào nhân dân đó, lúc ban đầu khi người dân tổ chức để lập
nên chính phủ lập thành nhà nước, có những chính trị gia sẽ hứa những điều tốt
đẹp nhưng khi đắc cử thì thao túng và trở thành độc tài độc đảng, những người
này dùng mọi biện pháp để nhồi sọ, lừa mị người dân qua nhiều thập kỷ, lúc
này Chính Quyền Nào Người Dân Đó! Vì tất cả điều nằm dưới quyền hành của những
kẻ độc tài, những kẻ độc tài toàn trị này muốn dân ngu là dân phải ngu, vì họ
kiểm soát thông tin và báo chí, việc in ấn, xuất bản phải qua kiểm duyệt khắc
gao, những ý tưởng nào đi ngược lại quyền lợi của kẻ độc tài đều bị tiêu diệt!
Khi thông tin bị bóp méo, lịch sử bị đục bỏ, giai đoạn đầu chưa thao túng được
100% nhưng sau vài thế hệ tiếp nối, những kẻ độc tài này sẽ dạy, giáo dục một
cách khác theo hướng có lợi cho những kẻ độc tài toàn trị này
Những
người tri thức muốn xã hội thức tỉnh để làm cách mạng, để lật đổ bọn này rất
khó sống và tồn tại, hầu hết là sẽ bị bắt vào nhà tù!
Mặc
Hiến pháp và pháp luật sẽ bị thao túng và diễn giải một cách có lợi cho nhóm
người này, đè bẹp người dân bằng chính luật pháp, hiến pháp mà họ sửa đổi và viết
lại!
Về
văn hoá thì chỉ dạy văn hoá có lợi cho họ, những ý tưởng tự do dân chủ, đa
nguyên đa đảng đều bị đè bẹt! Người dân trở thành nô lệ, đóng thuế để nuôi bọn
độc tài toàn trị này!
Đây
là Chính Quyền Nào Người Dân Đó
No comments:
Post a Comment