Mặc
cảm Á châu qua vụ Quan Kế Huy
Yên Khê
17/03/2023
https://baotiengdan.com/2023/03/17/mac-cam-a-chau-qua-vu-quan-ke-huy/
Không rõ
trong không gian tiếng Hoa, người ta bàn về chuyện ông Quan Kế Huy nhận giải
Oscar như thế nào, nhiều hay ít. Ít nhất ông Huy có trả lời báo South China
Morning Post, một tờ báo ở Hong Kong, rằng ông tự hào ông là người gốc Hoa.
Nhưng
trong không gian Việt ngữ thì ông Quan Kế Huy tạo ra một sự ồn ào vô tiền
khoáng hậu. Từ những “đại gia” như BBC, VOA, cho đến các nhân vật nổi tiếng, từ
báo chí của đảng cộng sản Việt Nam, cho đến những người hay tranh cãi trên
Facebook.
Họ tranh
cãi ông Huy là người gì, người Hoa, người Việt hay người Mỹ. Ông là người Mỹ là
đúng rồi vì passport của ông là passport Mỹ. Ông là người Hoa cũng đúng vì gia
đình ông di cư từ Trung Quốc sang Việt Nam, ông là người Việt cũng đúng luôn,
vì ông sinh ra ở Việt Nam.
Có một điểm
chung của các phe là họ đều thấy ông vinh dự quá, làm cho họ thơm lây.
Họ tranh
cãi dữ dội như vậy vì cái vinh dự của… Oscar lớn quá. Ở một khía cạnh nào đó, sự
tranh cãi và tự hào đến từ một mặc cảm… Á châu. Oscar do người Mỹ (phương Tây)
lập ra, Hollywood cũng của phương Tây, mà xa hơn nữa, điện ảnh cũng không phải
là do người Á châu tạo nên.
Ngoài ra,
như ông Huy đã nói, vừa nói vừa khóc, rằng ông có giấc mơ Mỹ, vượt lên từ sự khốn
khó của một người tị nạn lên đến thảm Oscar danh giá. Nước Mỹ liên tục chứng
minh sự biệt lệ của mình (American Exceptionalism), hết trường hợp này tới trường
hợp khác, và trường hợp ông Huy là mới nhất.
Những người
gốc Việt ở Mỹ tự hào về ông Huy, khi họ có cảm xúc đó, họ cảm thấy họ cũng nằm
trong sự biệt lệ Mỹ quốc. Nhưng mặt khác, sự biệt lệ Mỹ quốc, lại làm cho họ
chìm lỉm trong cái tính toàn cầu của nó. Họ cảm thấy họ thua thiệt khi so với
ai đó, chẳng hạn như người Mỹ gốc châu Âu thì rất rõ, rồi người Mỹ gốc Latin, gốc
Ấn Độ (ngoài bà phó tổng thống đương nhiệm, thì có khá nhiều CEO ở Silicon
Valley).
Sự tranh
cãi, giành tự hào của người Việt, một cộng đồng chính trị hóa rất cao, còn đưa
đến những thái cực rất khôi hài. Một phía là nhà nước Việt Nam, dù rất muốn
giành ông Huy về mình, lại rón rén cắt đi cái phần đời rất quan trọng của ông
là vượt biên, là trại tị nạn. Phía bên kia thì giành phần bảo rằng ông Huy là
người Việt… Nam Cộng hòa, một quốc gia đã chết gần nửa thế kỷ.
Suy cho
cùng, căn bệnh Đông Á bệnh phu này không chỉ riêng người Việt, mà cả ở Hoa Lục.
Người Hoa Lục cũng hay giành phần tự hào như vậy khi ai đó có máu Trung Hoa đạt
điều gì đó danh dự ở nước Mỹ, xứ sở họ vừa mê đắm vừa ghét cay ghét đắng. Họ
không chấp nhận biệt lệ Mỹ quốc, họ cho rằng Mỹ cũng như Trung Quốc thôi, đều
là hai quốc gia, là hai dân tộc ngang nhau. Họ không công nhận chuyện “dân tộc
Mỹ” rất khác so với phần còn lại của thế giới.
Hai dân tộc
Đông Á là Nhật Bản và Hàn Quốc, đã thoát ra khỏi cái tự ti Á châu của họ, vì họ
là hai quốc gia tối tân hàng đầu thế giới, mà không chỉ kỹ thuật, văn hóa của họ
cũng thống trị khắp nơi.
Người Việt
thì sao? Thôi thì đôi khi có một cái tin gì đó về bà Dương Nguyệt Ánh, một viên
chức thì đúng hơn là một nhà khoa học, có một thành công nào đó, họ lại vui với
nhau, dù chẳng thấy báo chí Mỹ bàn tới bao nhiêu. Số phận lại cho ông Huy sinh
ra ở Sài Gòn, làm hại người Việt khắp chốn lại xôn xao.
Người Hoa
có lẽ cũng xôn xao, nhưng tôi nghĩ trong các bài viết về ông Huy bằng tiếng
Hoa, người ta sẽ không viết là ông Huy, mà là ông Quan vậy.
No comments:
Post a Comment