Saturday, February 12, 2022

MẶT NẠ và LƯỠI GỖ (Thiên Cầm)

 



1. Mặt nạ và lưỡi gỗ

Thiên Cầm

9/02/22

https://thongluan-rdp.org/quan-di-m/item/23990-m-t-n-va-lu-i-g-ph-n-1

 

                                 Phần 1

 

Chúng ta đã qua năm mới 2022 được một tháng ngay lúc làn sóng biến chủng Omicron đang càn quét và áp đảo các hệ thống y tế công cộng trên khắp thế giới, thê thảm nhất vẫn là các quốc gia độc tài, điển hình là các quốc gia cộng sản. Những quốc gia này luôn có một tinh thần nội chiến bất kể khi phải xử lý tình huống nào ; ưu tư của những nhà cầm quyền các quốc gia đó không phải là chống dịch mà là làm sao răn đe tối đa và tạo cảm giác hoang mang tột độ cho dân chúng nhằm làm tan nát ý chí thay đổi xã hội đang đòi hỏi phải tiến lên ; đồng thời những nhà cầm quyền đó cố gắng giữ và thu lợi tức của xã hội nhiều nhất bất chấp những cảnh chết chóc tang thương đang diễn ra trong đất nước mà họ đang nắm quyền.

 

Trong bài viết này chúng ta hãy cùng nhìn lại một số sự kiện y tế và chính sách chống dịch nổi bật trong hai năm 2020 và 2021 của một đảng cầm quyền khét tiếng là bội bạc và giả dối : Đảng cộng sản Việt Nam.

 

1. Tích cực độc hại

 

Ngay từ khi các đợt dịch đầu bùng phát thì các nhà lãnh đạo Việt Nam đã có những hành động nhanh và mạnh, nếu không muốn nói là thô bạo và chủ quan duy ý chí. Sau những thắng cuộc trong các "trận đánh" lúc ban đầu, các nhà lãnh đạo Việt Nam có thêm lý do để tự hào với người dân và họ đã nâng nó lên thành một ảo tưởng hết sức lố bịch qua các diễn ngôn chính trị : "Mây đen phủ lên toàn cầu nhưng mặt trời vẫn đang tỏa sáng ở Việt Nam" (tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng), "Nếu cột điện ở Mỹ mà biết đi sẽ về Việt Nam" (chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc), "Dù có nhiều ca nhiễm, dù con virus này ở đâu có đáng sợ, nhưng mà với Việt Nam ta, chắc chắn là nó không làm gì được" (phó thủ tướng Vũ Đức Đam). Còn rất nhiều những phát ngôn khôi hài khác nhưng đã bị các báo quốc doanh xóa không còn dấu tích nào, như để "thanh minh" rằng các nhà lãnh đạo của Việt Nam hoàn toàn sáng suốt và đủ bản lĩnh để tiếp tục dẫn dắt dân tộc Việt Nam đến cõi thiên đường xã hội chủ nghĩa.

 

Vậy hãy xem xét những phát ngôn của các lãnh đạo Việt Nam "tài tình" trong các đợt dịch sau như thế nào, hiện giờ thì Hà Nội đang thất thủ nhưng khá im hơi lặng tiếng. Có lẽ bài học về việc đem quân "giải phóng" Sài Gòn đã quá đủ cho câu dạy của người xưa : "uốn lưỡi bảy lần trước khi nói" hay là "thùng rỗng kêu to". Cùng điểm qua vài diễn ngôn sặc mùi "quân sự" trong "trận chiến Hồ Chí Minh" của những nhà lãnh đạo cộng sản muốn giải phóng thủ đô của Việt Nam Cộng Hòa lần hai. "Mỗi người dân là một chiến sĩ ; mỗi gia đình, tổ dân phố, khu phố là một pháo đài chống dịch" (diễn ngôn chính trị của các lãnh đạo thành phố Hồ Chí Minh), "Đây là trận chiến, không thắng không về" (bộ trưởng quốc phòng Phan Văn Giang), "Đổi phương thức chạy theo xét nghiệm sang tấn công, chủ động xét nghiệm !" (bộ trưởng y tế Nguyễn Thanh Long), "Chuyển từ trạng thái phòng chống dịch từ phòng ngự sang chủ động tấn công, song phải hài hòa giữa phòng ngự và tấn công !" (thủ tướng Phạm Minh Chính), "Chiến lược và nguyên tắc chống dịch hoàn toàn không có gì thay đổi !" (phó thủ tướng Vũ Đức Đam)...

 

https://live.staticflickr.com/65535/51860235548_f415687e35.jpg

Các lãnh đạo Đảng cộng sản đã chủ quan và kiêu ngạo trong thời gian đầu diễn ra đại dịch Covid-19.

 

Vậy kết quả của những diễn ngôn hào nhoáng đậm mùi quân sự đó ra sao ? Là 10 triệu người bị nhốt chung một chỗ, lo lắng sợ hãi từng ngày thần chết sẽ viếng thăm mình vì đói hơn là dịch bệnh ? Là "cuộc di cư" chạy tán loạn có "qui mô lớn nhất lịch sử" kể từ khi "cuộc di cư đi làm kinh tế mới" kết thúc ngay trên đất mẹ Việt Nam đến mức thủ tướng Phạm Minh Chính vừa tuyên bố trong ngày 30/9/2021 là : "Chịu trách nhiệm trước thủ tướng nếu để người dân tự phát ra khỏi địa phương mình về các tỉnh, thành phố khác" sang một diễn ngôn tự vả trong ngày 7/10/2021 : "Việc người dân di chuyển về quê là nhu cầu chính đáng, tổ chức đưa, đón đến tận nơi đến !". Là những vụ án thương tâm trong mùa dịch vì tâm lý bức bí, bệnh tâm thần lây lan không những trong giới quan chức mà còn trong những kẻ hung bạo trong xã hội mạnh hơn sự lây lan của Virus Vũ Hán. Là vi phạm nhân quyền nghiêm trọng, thất hứa ngay sau khi vừa "xin xỏ" vốn của Nhật ? Là "ăn xin" vaccine công khai và "chai mặt" rêu rao Việt Nam là một nước dân chủ... Nhưng nóng hổi nhất là cái tát vào huân chương hạng 3 vừa trao cho Việt Á. Thật tự hào quá Việt Nam ơi, hết đội banh được hun đúc qua ngàn năm văn hiến rồi giờ đến lượt kít test Việt Á là "đỉnh cao trí tuệ" dân tộc. Sự ngu dốt đã đạt quá điểm giới hạn đáng lẽ không nên có trong một tổ chức chính trị đang lãnh đạo đất nước. Tiếc thay, dân tộc này đã chọn số phận như vậy.

 

Có một điểm mà tất cả các nhà quan sát đều đồng ý khi nhìn vào một chế độ độc tài ngoài mị dân còn có "tích cực độc hại" (toxic positivity) hay còn gọi là "tích cực cưỡng bức". Tư duy này rất dễ thấy qua cơ quan truyền thông của các chính quyền này, thường nó sẽ ra sức tuyên truyền các "lời hứa gió bay" của nhà cầm quyền và trấn an nhân dân bằng những lời sáo rỗng, chỉ là một công cụ xả áp lực không hơn không kém. Mấy câu mà công cụ này dùng đều mang màu sắc của "tích cực độc hại". Ví dụ : "Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống cả một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên chưa bị đẩy lùi ; có mặt, có bộ phận còn diễn biến phức tạp hơn" (Tạp chí cộng sản). Trước kia tạp chí này dùng từ "một bộ phận" nhưng ngày nay vì có quá nhiều "đảng viên suy thoái đạo đức, tư tưởng chính trị" cộng thêm nhiều vụ bê bối tham nhũng nên phải "giảm nhẹ" bằng từ "không nhỏ" chứ không dám nói là "tất cả". Đó là một dạng của "tích cực độc hại" : coi những điều xấu xa là "thiểu số, tầm trung" với lập luận "hầu như ai cũng tốt cả, chẳng qua chỗ nào cũng có người tốt và người xấu". Tại sao nhiều người tốt và ít người xấu nhưng hiện trạng xã hội vẫn cứ nhức nhối, chối bỏ nhìn thẳng vào vấn đề chỉ khiến cho cái xấu được dung dưỡng. Đảng cộng sản đã triệt để sử dụng dạng tích cực bệnh hoạn này để lừa người dân rằng đảng vẫn ổn, vẫn đang cố gắng tiêu diệt tiêu cực trong nội bộ đảng, dân yên tâm, đảng sẽ lo liệu được tất cả. Cái mà đảng cộng sản vẫn không chịu nhận ra là nhiều cái xấu sẽ làm băng hoại đạo đức cả một xã hội tốt, chứ đừng nói đến đảng hay tổ chức nào cả.

 

Một dạng khác của "tích cực cưỡng bách" là so sánh nỗi đau. Dạng này cực kì phổ biến trong một xã hội đầy bất ổn nội chiến như Việt Nam, nó thể hiện qua việc đề cao một nỗi đau của bản thân và ra sức trấn áp nhằm triệt tiêu một nỗi đau của người khác. Nếu để ý thì dạng này được thể hiện qua các bài hát. Gần đây nhất là các bài động viên đi chống dịch, đơn cử ví dụ là bài "Gieo quẻ" do Hoàng Thùy Linh và Đen Vâu trình bày có một đoạn rap mà Đen Vâu thể hiện : "Còn sức còn khỏe là còn mừng còn phải cười. Nhìn các cô chú đang chống dịch mòn cả người. Bớt than bớt thở, mình khổ một họ khổ mười".

 

Mỗi người có khó khăn riêng, mỗi nhà mỗi cảnh, sự khổ sở không phải nhất thiết là lâu ngày không được gặp người thân vì lo chống dịch, không nhất thiết là những giấc ngủ vội vì mệt trong quá trình chăm sóc bệnh nhân, cũng không nhất thiết là mua đồ theo combo... mà là có thể là nỗi đau mất đi người thân trong thời gian dịch bệnh, nỗi đau bị bế đi cách ly mà nguyên nhân do kit test dỏm của Việt Á, nỗi đau khổ sở vì đói meo dù ở ngoại thành thực phẩm dư thừa đến mức phải vứt bỏ... Không thể lấy một nỗi đau của một người để làm quy chiếu cho nỗi đau của khác rồi bác bỏ nỗi đau của họ, điều đó thể hiện tính độc tài và vô trách nhiệm. Đảng cộng sản đã rất thành công trong việc lợi dụng tâm lý ích kỉ của người Việt nhằm chỉa mũi dùi dư luận quay về người dân (những người không tham gia chống dịch), nếu quá toang hoang thì mũi dù sẽ quay về chính quyền địa phương, tuyệt nhiên chính quyền trung ương không hề bị báo giới so sánh nỗi đau như những thành phần xã hội nằm dưới sự lãnh đạo của đảng.

 

https://live.staticflickr.com/65535/51860237588_566804de4d.jpg

Người dân Việt Nam, đặc biệt là tại các vùng có dịch phải chịu nhiều khốn khổ vì cách chống dịch cực đoan của chính quyền.

 

Tích cực độc hại còn thể hiện qua nhiều dạng nữa nhưng đều có đặc điểm chung là sự cố gắng tìm kiếm một hạnh phúc giả tạo ngay trong hiện tại. Điều này khuyến khích lối sống nhanh, hình thức tại Việt Nam, con người không còn quan tâm các mối quan hệ xã hội nữa, họ tìm cách tiêu thụ tối đa những sản phẩm mà xã hội sản xuất (sản phẩm xã hội không nhất thiết là sản phẩm thương mại, ví dụ : tham vọng chính trị, tham gia các tổ chức xã hội, nhu cầu tình cảm trong các mối quan hệ xã hội, nhu cầu làm việc đúng năng lực, được học đúng chuyên ngành học thuật...).

 

Điều này không phải ngẫu nhiên xảy ra, theo thuyết xã hội kiến tạo/nhân lập (social-construct/man-made) thì hạnh phúc trong xã hội hiện đại sản sinh từ quá trình tiêu thụ các "sản phẩm" do cấu trúc xã hội tạo ra. Cũng theo các nhà triết học đề ra thuyết này thì khái niệm "hiện đại lỏng" (liquid modernity) được họ đưa ra nhằm phản biện lại cách ép buộc tinh thần tích cực mà các nhà độc tài hay sử dụng để trấn áp người dân. Theo những nhà triết học này thì trong một xã hội hiện đại lỏng thì việc con người cảm thấy hạnh phúc là một cảm giác trừu tượng do các mối quan hệ và cấu trúc của xã hội tác động vào, một người bị ảnh hưởng của "tích cực cưỡng bách" sẽ không có những cảm giác tích cực đúng nghĩa được biểu hiện qua lòng biết ơn, tự nguyện và thấu hiểu, bởi vì họ được "khuyến khích" và nhiều khi là "cưỡng bức" phải tích cực (hạnh phúc) trong mọi hoàn cảnh.

 

Trong một xã hội mà các mối quan hệ thay đổi nhanh chóng như dạng lỏng thì việc liên tục theo đuổi hạnh phúc trong hiện tại không khiến người đó hạnh phúc, mà khiến họ chối bỏ cảm xúc thực của bản thân và nhiều khi biến họ thành những kẻ vô cảm chỉ biết đến hạnh phúc của bản thân. Ở đây cần lưu ý thêm là tai hoạ dịch bệnh vừa qua đã xảy ra đối với Việt Nam không phải từ trên trời rơi xuống mà do tâm lý "tích cực độc hại" đã được phóng tác lên đến mức trở thành một căn bệnh vô cảm trong các đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam. Những diễn ngôn chính trị mang đầy màu sắc lạc quan, nhiều khi thể hiện như lời động viên chính trị không khiến cho sự yếu kém trong việc chống dịch đỡ nghiêm trọng mà ngược lại từ "quyết thắng" sang "sống chung với giặc".

 

2. Những thiên thần "gãy cánh"

 

Trong thời kì cao điểm dịch bệnh tại thành phố Hồ Chí Minh, tỷ lệ nhân viên y tế/10.000 dân chỉ đạt 2,31 và trong đó chỉ có 20 bác sĩ/10.000 dân (báo Lao Động) cũng theo báo Lao Động thì tỷ lệ nhân viên y tế tại thành phố Hồ Chí Minh thấp hơn nhiều so với cả nước (7,42) và Hà Nội (6,06). Với số lượng nhân viên y tế ít ỏi tại các "điểm chốt chặn đầu tiên" là các cấp phường, xã, thị trấn... đã khiến dịch bệnh bung toang, giết chết hàng ngàn sinh mạng và theo nhiều tờ báo quốc doanh là một bác sĩ trong một ngày phải chữa trị hàng trăm bệnh nhân. Như vậy, không khó hiểu tại sao thành phố Hồ Chí Minh lâm vào tình trạng te tua thoi thóp như vậy, đương nhiên không thể không nói đến trách nhiệm tiếp tay lấy đi sinh mạng người dân của Việt Á cũng như là trách nhiệm của ngành dọc của hệ thống lãnh đạo ngành y tế.

 

Cũng trong thời gian này đã chứng kiến hàng loạt những đơn nộp xin từ bỏ ngành y, nhiều người chỉ trích các nhân viên y tế đã không thực hiện lời thề Hippocrates, họ vẫn mang trong mình định kiến về ngành y tại Việt Nam là một trong những ngành có thu nhập cao nhất cũng như là ngành được hưởng nhiều chế độ ưu đãi, nhưng sự thật thì không màu hồng như nhiều người Việt nghĩ. Không nên lấy lời thề Hippocrates làm cái còng số 8 đeo vào các nhân viên y tế bởi lẽ lời thề không đề cập đến việc buộc người hành nghề y không được thôi nghề nghiệp nếu gặp phải bất công.

 

Ở Việt Nam, sự bất công là một đặc sản được chế biến trong một thời gian khá dài trong một năm và tất cả người dân Việt chỉ chờ đến 30 tết xem Táo quân để hả cơn uất ức dồn nén trong người suốt một năm qua. Nhưng đó là vấn đề tệ hại của truyền thông Việt Nam khi không có tính độc lập, yếu kém về sự hiểu biết tối thiểu trong các lĩnh vực chuyên môn, không có khả năng phỏng vấn phân tích thống kê các thực trạng của xã hội và cuối cùng là không có tinh thần tranh đấu cho điều đúng đắn ; tóm lại báo chí tại Việt Nam chỉ là công cụ tuyên truyền hơn là nơi cung cấp kiến thức, góc nhìn đa chiều.

 

Quay lại ngành y thì tỷ trọng nhân viên y tế (Health Professionals Density) thường là tính trên 10.000 dân có tỷ lệ cao nhất ở các quốc gia Bắc Mỹ (trung bình là 30 bác sĩ, 90 y tá/10.000 dân), và các quốc gia Châu Âu (trung bình là 42 bác sĩ, 78 y tá/10.000 dân) và những nhân viên y tế tại đây được hưởng mức lương thuộc một trong những ngành có mức thu nhập cao nhất trong quốc gia đó. Nhiều người sẽ phản biện lại là tại các quốc gia này giàu có nên họ có thể đầu tư cho y tế cao hơn so với Việt Nam và Việt Nam đang cần nguồn lực phát triển nên phải giảm thiểu đôi chút việc đầu tư y tế công cộng. Vậy chúng ta hãy lướt qua tỷ trọng GDP được dùng để đầu tư cho ngành y tế tại 2 quốc gia điển hình là Canada và Việt Nam.

 

Canada có một hệ thống y tế quốc gia (Universal Health Care/National Health Service) phát triển, có khả năng cung cấp các dịch vụ y tế công cho toàn bộ dân chúng trên lãnh thổ quốc gia. Điều này cũng nhờ chính sách lương bổng, phụ cấp đã khuyến khích các nhân viên y tế tiếp tục ở lại ngành và phục vụ sứ mệnh cứu người. Tiền lương của các nhân viên y tế tại đây không bị qui định bởi các giá trị thị trường cũng như không bị qui định bởi hệ thống cấp bảo hiểm tư nhân. Chỉ riêng lương y tá Canada trung bình tối thiểu 70.000 dollars trên một năm (35 dollars cho một giờ làm việc), qui ra giá trị tiền tệ Việt Nam là 1,5 tỷ trên một năm (700.000 VND trên một giờ làm việc). Lương y tá Canada đã cao như vậy thì lương của bác sĩ của Canada cũng thuộc loại cao nhất thế giới (trung bình là 141.307 dolar một năm và có thể lên đến 305.357 dollars một năm khi đã có kinh nghiệm), mức lương này vượt trên thu nhập trung bình cả nước cũng như hơn cả thu nhập trung bình vùng. Điều này chứng tỏ chính phủ Canada rất quan tâm sức khỏe cộng đồng và luôn có những khoản chi ngân sách rất hào phóng cho 2 ngành trụ cột là giáo dục và y tế. Theo báo cáo tài chính tại nước này thì chi cho y tế là 300 tỷ USD, chiếm 10% so với GDP, đủ để thấy lý do tại sao Canada đã trở thành một trong những nước có nền y tế công cộng phát triển nhất thế giới cũng như là một trong những nước có tỷ lệ người cao tuổi sống thọ nhất thế giới.

 

Nhưng tại một quốc gia nào đó phía đông nước Lào hay hô hào xã hội chủ nghĩa thì lại tỏ ra bủn xỉn trong việc đầu tư y tế công cộng. Trong khi các chính phủ Châu Âu, điển hình là Đức và Anh cam kết đầu tư thêm, cải thiện điều kiện việc làm cũng như tăng lương theo năm cho các nhân viên y tế (Đức cam kết tăng lương từ 1,4% đến 1,8% một năm thay vì 1% như những năm trước 2021, Anh cam kết tăng lương đến 3% một năm cho các nhân viên y tế). Quốc hội Việt Nam trong năm 2021 thông qua nghị quyết 40 - nghị quyết phân bổ ngân sách chi tiêu chính phủ cho thấy rằng chi ngân sách cho ngành y tế chỉ được 28.560 tỷ VND (khoảng 1,5 tỷ USD), chỉ bằng khoảng 0,5% GDP (GDP của Việt Nam năm 2021 khoảng 270 tỷ USD) tức là chi cho ngành y tế quá ít so với 2 ngành đang là thanh bảo kiếm và lá chắn thép của chế độ là công an và quân đội. Chi cho y tế thậm chí còn bèo bọt hơn chi cho đại hội đảng các cấp năm 2020, mà theo đài BBC thì số tiền chi không được công bố, chỉ được ước chừng qua nhiều khoản chi "hoa hòe và hình thức" trong kì đại hội cũng như qua các văn bản hướng dẫn chi từ trung ương gửi xuống địa phương.

 

https://live.staticflickr.com/65535/51874850620_c365d24a26_o.png

Y tế và Giáo dục là hai trụ cột của bất cứ quốc gia nào nhưng tại Việt Nam chúng không thể nào bằng quân đội và công an. Giới y tế tuyến đầu đã không được quan tâm đúng mức khiến nhiều người phải bỏ việc.

 

Vấn đề chi cho đại hội đảng sẽ được bàn sau, ở đây, cần nhấn mạnh là đầu tư cho y tế công tại Việt Nam quá thấp, thể hiện sự khinh thường quyền được sống của con người mà Đảng cộng sản Việt Nam đang chà đạp, vấn đề không chỉ dừng lại ở việc ngày càng nhiều người phải từ bỏ ngành y vì kiệt sức và căng thẳng mà còn ảnh hưởng lên hệ thống y tế xã hội vốn đã rất yếu kém tại Việt Nam. Thậm chí số lượng nhân viên y tế quá thấp đến nỗi chính quyền thành phố Hồ Chí Minh huy động "bệnh nhân covid lành bệnh" tham gia chống dịch. Trong khoản thời gian cao điểm dịch bệnh tại thành phố Hồ Chí Minh, đài RFI có thông tin : "Tổ điều phối nguồn nhân lực tham gia phòng, chống dịch Covid-19, của chính quyền Thành phố Hồ Chí Minh, cho biết hiện còn thiếu đến ít nhất là hơn 12.000 người cho các hoạt động phòng chống dịch tại các quận huyện, cũng như tại các bệnh viện, cơ sở cấp cứu".

 

Đã nói về thành phố Hồ Chí Minh cũng cần phải ngó qua một chút về Hà Nội, những ngày qua thủ đô Việt Nam khá im ắng sau một chuỗi ngày ồn ào do phát ngôn của chủ tịch uỷ ban nhân dân thành phố Hà Nội Chu Ngọc Anh tại cuộc họp ban chỉ đạo phòng dịch Covid-19 chiều 2/12/2020 : "Nếu Hà Nội mà bung, mà toang, hứa các đồng chí tôi chịu trách nhiệm !". Và Hà Nội "thất thủ" thê thảm sau khi cười nhạo người dân thành phố Hồ Chí Minh nhưng không thấy đồng chí Chu Ngọc Anh từ chức, chịu trách nhiệm hay có thêm bình luận gì về sự việc này, cũng như không còn thấy những khẩu hiệu thời chiến được áp dụng cho Hà Nội...

 

Cũng phải vì nếu áp dụng diễn ngôn chính trị mang nặng tính quân sự vào nơi đóng quân của cơ quan đầu não của đảng cộng sản thì không khéo kích cho con virus đánh sập luôn cơ quan này cũng nên. Theo đài BBC thì tình hình dịch bệnh tại Hà Nội trong những ngày cuối năm 2021 rất căng thẳng, Hà Nội tiếp tục đứng đầu cả nước số F0 mới trong ngày 26/12/2021 với 1.910 ca. Từ khi định đô cho tới nay, Hà Nội luôn có những màn cung đấu đẫm máu giữa các phe phái chính trị, và giờ thì chính quyền lôi luôn cả người dân vào cuộc vui màu đỏ máu me. Hà Nội những ngày qua im ắng không phải vì Covid mà vì năm loại giấy thông hành được dựng lên từ những kẻ không còn nghĩa đồng bào.

 

3. Những thiên thần "sa ngã"

 

Trong kinh thánh cựu ước của Do Thái giáo thì Lucifer đã chống lại chúa trời với sự kiêu ngạo cho rằng bản thân vốn sinh ra từ lửa trong khi loài người sinh ra từ đất nên con người không đáng để hắn phục vụ và hắn phát động chiến tranh với thiên đình hòng giành quyền thống lĩnh. Hắn đã bị đội quân thiên thần do ba tổng lãnh thiên thần tối cao là Michael, Raphael và Gabriel dẫn dắt đánh bại. Lucifer sau đó cùng với những thiên thần sa ngã khác bị đày xuống địa ngục mà trở thành các loài quỷ, chuyên cám dỗ những thú dục của con người nổi lên, sai khiến họ làm những chuyện xấu xa, đồi bại. Có lẽ nguyên bộ trưởng y tế Nguyễn Thị Kim Tiến và thứ trưởng bộ y tế Trương Quốc Cường, cũng đã vì không cưỡng lại cám dỗ đồng tiền mà đã kiếm tiền trên xương máu của nhân dân.

 

Bà Nguyễn Thị Kim Tiến, nguyên bộ trưởng y tế, trưởng ban bảo vệ chăm sóc sức khỏe cán bộ trung ương, đại biểu Quốc hội Việt Nam khóa XII tỉnh Hà Tĩnh (2007-2011), khóa XIII thành phố Hồ Chí Minh (2011-2016) bị cáo buộc gian lận và phải chịu trách nhiệm liên đới với ông Trương Quốc Cường vì vụ bê bối công ty VN Pharma. Cụ thể theo tờ Người Lao Động đưa tin : "Trong quá trình làm việc, với chức trách là Cục trưởng Cục Quản lý dược, bị can Trương Quốc Cường đã thiếu trách nhiệm trong việc thẩm định, xét duyệt, cấp số đăng ký đối với bảy loại thuốc ; thiếu giám sát, kiểm tra, kiểm soát hoạt động của nhóm chuyên gia thẩm định và bộ phận thường trực đăng ký thuốc dẫn đến hồ sơ đăng ký bảy loại thuốc giả nhãn mác Công ty Health 2000 được đăng ký nhập khẩu và đã tiêu thụ tại Việt Nam với trị giá trên 151 tỉ đồng".

 

Có lẽ bà Tiến đã quên lời thề Hippocrates khi đã hỗ trợ bán hàng triệu viên thuốc giả không có tác dụng chữa trị ung thư và thu lời từ những đồng tiền có chứa máu và nước mắt của nhân dân. Chưa dừng lại ở đó, bà cũng cất nhắc em chồng là Hoàng Quốc Dũng lên làm phó giám đốc công ty VN pharma, phụ trách đầu tư. Dù trước đó bà Kim Tiến chối không ngượng miệng nhưng vẫn bị các đồng chí của mình đem lên đàn tế. Chính tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng phải đem bà đi vặt lông khi biết bà không còn đủ uy tín trước dân chúng dù trước đó làm ngơ với các "tiền án, tiền sự" về dịch sởi không kém phần nóng hổi của bà.

 

Thiên Cầm

(3/2/2022

 

                                                             *****

 

2. Mặt nạ và lưỡi gỗ

Thiên Cầm

10/02/22

https://thongluan-rdp.org/quan-di-m/item/24052-m-t-n-va-lu-i-g

 

                                    Phần 2

 

4. Đảng họp dân chi tiền

 

Đại hội 13 của Đảng cộng sản kết thúc trong một sự im lặng đáng sợ, không chỉ từ phía người dân mà còn cả những cán bộ đang ngồi trong ban chấp hành trung ương đảng. Tất cả đều "đồng ý" với những định hướng của giáo sư chính trị Nguyễn Phú Trọng, tất cả đều gật gù, không ai phản bác, không ai đưa ra phiếu chống và tuyệt nhiên cũng không một lời đóng góp nào... Tất cả họ cũng chỉ hi vọng kéo dài sự sống cho một chế độ đang vật vờ chờ đi mai táng. Nhưng mà dù cho Đảng cộng sản đã chết lâm sàng nhưng nó vẫn tồn tại như người sống thực vật, nó vẫn thể hiện bản chất đạo tặc vốn là truyền thống và là bản chất có từ cái thời xuất thân của đảng. Đại hội ngoài việc chỉ định nhân sự thì không hề có giải pháp nào cho đất nước kể cả việc cấp bách là chống dịch Covid-19. Trước đó quốc hội đã ra mấy văn bản pháp quy nhằm tăng thêm khả năng "ăn xin" cho chính phủ và hoàn toàn không có lời hỏi han hay yêu cầu thay đổi phương thức chống dịch. Tất cả không biết làm gì ngoài ngửa tay xin tiền của dân và chạy tứ tung đi "ngoại giao" vaccine, đồng thời dùng công lao của thế hệ trước để tiêu tiền.

 

Tệ hại hơn là Đảng cộng sản đã tự ý lấy công quỹ là tiền thuế của nhân dân ra tổ chức đại hội đảng. Đảng cộng sản cực kì vô lý khi vòng vo rằng đại hội đảng cũng là đại hội của nhân dân. Thế nào là đại hội nhân dân ? Đại hội của đảng thì đảng phải bỏ tiền ra tổ chức chứ sao lại lấy tiền của nhân dân ? Một chính đảng muốn cầm quyền phải cần những lá phiếu của nhân dân, nếu nhân dân từ chối bầu cho họ thì họ có lấy được tiền thuế của dân mà tiêu pha trác táng vậy không ? Đảng cộng sản đã không coi trọng những lá phiếu của nhân dân cũng bởi vì họ nghĩ : "đảng cử dân bầu" là mọi chuyện đâu vẫn vào đấy. Chính thể chế độc tài đã khiến họ biến của chung thành của riêng một cách trơ trẽn và trắng trợn như vậy. Nếu đã coi đại hội đảng là đại hội của nhân dân thì phải cho nhân dân được quyền tham gia mới phải, đó mới đúng cái câu nói của ông Hồ Chí Minh "đảng đại diện cho nhân dân" nhưng mà ngay từ cái thời của ông Hồ Chí Minh thì nhân dân cũng chẳng được tham dự đại hội đảng cũng như không đời nào có những cuộc thăm dò tín nhiệm... đảng cộng sản là một tổ chức nuôi dưỡng những kẻ đeo mặt nạ diễn kịch và nói chuyện với nhân dân bằng lưỡi gỗ.

 

Nổi cộm nhất là việc nhiều tỉnh chi tiền tỉ mua "vật dụng hỗ trợ" cho đại biểu đi họp. Từ Leeds, Anh quốc, nhà báo tự do Song Chi bình luận với đài BBC : "Điểm tiếp theo mà tôi quan tâm đó là chuyện tiền, rõ ràng người ta thấy một Đại hội hoành tráng như vậy và tổ chức rất tốn kém, tỉnh Gia Lai chi 1,2 tỷ VNĐ để mua cặp cho đại biểu, tặng đồng hồ thông minh, bút kim loại phục vụ cho đại biểu, rồi tỉnh Tuyên Quang chi 2,2 tỷ VNĐ để mua cặp, rồi tỉnh Quảng Bình chi tiền may quần áo, thế thì tôi hỏi những thứ tiền đó ở đâu ra vậy ?". Tỉnh nào tỉnh nấy đều đua nhau "chơi trội, chơi sang" trong mùa đại hội đảng, ngân sách tiêu pha hàng tỷ tỷ thì thử làm phép tính tổng ngân sách mà 63 tỉnh chi ra hẳn số tiền đó lấn át cả mức đầu tư cho các ngành quan trọng như khoa học - công nghệ, giáo dục, y tế công... Nếu dùng số tiền đó cứu trợ mùa dịch, trồng cây xanh giảm thiểu tác động của lũ lụt thì nhân dân đã không quỳ lạy thần linh mà than khóc !

 

https://live.staticflickr.com/65535/51872588357_8f4e6ec839.jpg

Chưa bao giờ Đảng cộng sản công khai số tiền mà họ đã chi tiêu trong các kỳ đại hội đảng mặc dù tiền đó là từ tiền thuế của nhân dân.

 

5. Chiến thuật mùa dịch

 

Tiếp theo hãy đến với hai chiến thuật "mục tiêu kép" và "ba tại chỗ" là những chính sách của cả hệ thống chính trị mà báo chí quốc doanh đã từng khen nức nở không biết đến tự trọng.

 

"Hai chiến thuật" bao gồm "ăn xin nhân dân, quốc tế công khai" và "làm tiền từ tiền đóng góp". Bản chất ăn xin của đảng cộng sản không phải bây giờ mới có, từ cái thời ông Hồ Chí Minh còn cầm quyền đã có vụ ăn xin nhân dân quy mô toàn quốc, đó là sự kiện "tuần lễ vàng", trên trường quốc tế thì đảng công khai ăn xin đòi các nước đồng minh xã hội chủ nghĩa hỗ trợ. Ở đây chúng ta sẽ không bàn về lịch sử ăn xin của Đảng cộng sản, chúng ta chỉ cần nhìn vào cách hành xử của đảng với số của cải được nhân dân đóng góp cho họ.

 

Theo thông tin từ quỹ đóng góp vaccine thì tính đến 17 giờ ngày 1/2/2022, tổng số tiền huy động : 8.809,55 tỷ đồng (tiền lãi gửi ngân hàng là 58,7 tỷ đồng), chi từ quỹ : 7.672,2 tỷ đồng (trong đó : chi mua vắc-xin 7.667,6 tỷ đồng ; chi hỗ trợ nghiên cứu, thử nghiệm vắc-xin 4,6 tỷ đồng), số dư cuối ngày là 1.137,35 tỷ đồng, có 590.010 lượt tổ chức, cá nhân ủng hộ vào quỹ.

 

Đầu tiên phải nói ngay rằng hai gói hỗ trợ cho người lao động 62 ngàn tỷ và 92 ngàn tỷ chỉ được thực hiện một cách rất hạn chế, không chỉ có những tiếng kêu cứu của người dân đến từ thành phố Hồ Chí Minh mà còn có cả đồng bào miền trung cực khổ đã tức giận khi cầm trên tay tờ 2000 đồng cứu trợ lũ lụt. Đảng cộng sản đã mượn tay bà Phương Hằng nhằm lấy cớ ngăn chặn tất cả những tổ chức xã hội thiện nguyện và họ đã thành công, trong tương lai tiền thiện nguyện cứ thế chảy vào túi của một cơ quan vô dụng và nơi rửa tiền cấp quốc gia của đảng cộng sản : Mặt trận Tổ quốc Việt Nam.

 

Điều nhục nhã thứ hai là đảng xin tiền từ tay cụ già, em nhỏ. Ban tuyên giáo trung ương đảng dường như đã không còn đạo đức, những bài báo quốc doanh lố bịch viết : "ông Nguyễn Mạnh Tường, 82 tuổi, đóng góp những đồng tiền dành dụm được từ lương hưu" và một học sinh trung học, Lê Đức Hiếu, góp bằng tiền ăn sáng, "để có được số tiền ủng hộ này thì hàng ngày em tiết kiệm từ số tiền bố mẹ cho ăn sáng". Nhân dân giãy chết vì dịch, cán bộ lợi dụng tâm lý "tích cực cưỡng bách" nhằm móc túi "hợp pháp" của nhân dân, dù cho đến cụ già ốm yếu, em nhỏ ngây thơ cũng không tha. Cụm từ "chiến tranh nhân dân" đã biến từ quá khứ nhân dân nuôi giấu bộ đội thành nhân dân còng lưng gánh đảng bất tài hiện nay ! Đáng khinh bỉ hơn, sau khi nhận tiền đóng góp, chính phủ chưa vội đi mua vaccine mà đem nó vào... ngân hàng gửi để lấy lãi với lý do đã được bộ trưởng tài chính Hồ Đức Phớc nói toẹt ra : "Ngân sách trung ương không còn đồng nào". Kết quả là đảng đợi nước đến chân mới nhảy, tiếp tay giết chết hàng ngàn sinh mạng đồng bào.

 

Tiếp theo là nguồn dự trữ ngoại hối 60 tỷ USD đã không được tung ra mua vaccine, đảng ta tài tình đi "ăn xin" vaccine quốc tế công khai nhằm làm điều gì đó mờ ám với số tiền đó thì dân ta không được biết. Vì ở trong địa lý chiến lược có tầm quan trọng quốc tế nên đảng ta đã tận dụng triệt để nhưng mà đảng cũng rất khôn lỏi, cho rằng đó hoàn toàn là công lao của đảng nên viết hẳn trên trang thông tin chính phủ : "Quyết tâm, nỗ lực, đồng lòng của Đảng, Chính phủ, các bộ ngành, địa phương, doanh nghiệp và người dân đã đem tới ‘quả ngọt’ khi hàng trăm triệu liều vaccine được chuyển về Việt Nam trong vòng hơn bốn tháng qua". Và kết luận : "Ngoại giao vaccine trở thành một dấu ấn đậm nét của ngành ngoại giao nói riêng và của đất nước ta nói chung trong năm 2021, chứng tỏ uy tín và vị thế của Việt Nam trên trường quốc tế cũng như mạng lưới quan hệ rộng mở với bạn bè khắp các châu lục".

 

Thực ra thì không cần đảng cộng sản Việt Nam mở miệng xin xỏ, Mỹ là quốc gia đầu tiên trên thế giới cam kết hỗ trợ cho Việt Nam thông qua chương trình COVAX và cũng là nước hỗ trợ vaccine nhiều nhất cho Việt Nam. Hoa Kỳ biết rõ nếu để tình hình chính trị tại Việt Nam nghiêm trọng sẽ là một cái cớ tuyệt vời cho Trung Quốc can thiệp. Nhưng nếu chỉ mở miệng đi xin thì cũng không quá nhục vì dù sao thế giới cũng đã biết đến Việt Nam là một nước nghèo mà sĩ, thích dùng thành tích sáng bóng bên ngoài để che đậy sự ngu dốt bên trong. Đằng này những chính khách tại Đông Lào mở miệng không ngượng trước bạn bè quốc tế, điển hình như ông Nguyễn Xuân Phúc từng phát biểu trong cuộc gặp với thủ tướng Cộng hòa Áo : "Việt Nam là một nước dân chủ, có quan hệ quốc tế sâu rộng, không có chế độ độc tài như ngài vừa nêu. Chúng tôi lên án độc tài ! Hiến pháp Việt Nam bảo vệ nhân quyền, quyền con người hết sức sâu sắc trên tất cả lĩnh vực. Và nhân quyền Việt Nam được thế giới công nhận, cộng đồng quốc tế và Liên hợp quốc công nhận. Tôi rất cảm ơn Thủ tướng và Chính phủ Áo đã dành cho Việt Nam một cuộc tiếp đón trọng thị trong quan hệ truyền thống, lâu đời, hiểu biết giữa hai nước". Hình như số năm xây dựng đường sắt Cát Linh - Hà Đông không thể nào bằng với độ mặt dày trơ trơ của những chính khách tại Việt Nam. Nói dối đã thành một nét văn hóa không thể thiếu đối với đảng cộng sản.

 

 https://live.staticflickr.com/65535/51873552931_0470a512c7.jpg

"Mục tiêu kép" và "ba tại chỗ" đã thất bại khi áp dụng cho Thành phố Hồ Chí Minh, Đồng Nai và Bình Dương khi hơn 2 triệu người phải bỏ thành phố chạy về quê trong năm 2021.

 

Về "mục tiêu kép" và "ba tại chỗ" có bản chất là chung một chính sách. Phần này xin nhường lời cho Nguyễn Quốc Tấn Trung - nghiên cứu sinh tiến sĩ tại đại học Victoria, Canada. Trên trang facebook cá nhân của mình ngày 28/8/2021, Trung đã bình luận : "Yêu cầu bắt buộc thành phố Hồ Chí Minh phải đạt chỉ tiêu kép (vừa chống dịch, vừa phát triển kinh tế) là của Trung ương, không phải của lãnh đạo thành phố Hồ Chí Minh. Cho đến tận giữa tháng 7 năm nay, trong thời điểm các nhà nghiên cứu đều biết dịch đã mất kiểm soát tại trung tâm kinh tế của cả nước, phía Chính phủ và các cơ quan trung ương vẫn nhất quyết không điều chỉnh mục tiêu tăng trưởng, hay chấp nhận cho các đầu tài kinh tế Đông Nam Bộ giảm thu ngân sách hay giảm chỉ tiêu…Điều này chắc chắn có những tác động tiêu cực đến tâm lý và chính sách chống dịch của chính quyền địa phương".

 

Chính sách chủ quan duy ý chí "mục tiêu kép" và "ba tại chỗ" ban đầu thể hiện sự hiệu quả của nó tại các tỉnh phía Bắc, giải thích nguyên nhân tại sao "ba tại chỗ" thất bại tại khu trung tâm kinh tế trọng điểm phía nam, đài RFI có bình luận : "Mô hình "ăn, ở và làm việc tại chỗ" được áp dụng tại hai tỉnh phía bắc, Bắc Giang và Bắc Ninh, trong đợt dịch mùa xuân năm nay đã được mở rộng ra các tỉnh phía Nam. Tuy nhiên, giải pháp này không phù hợp với địa bàn mới. Hàng loạt lý do được báo chí trong nước điểm mặt : Các doanh nghiệp phía Nam lớn hơn nhiều so với các khu công nghiệp ở Bắc Giang, Bắc Ninh, thời gian áp dụng biện pháp này quá dài, gây quá tải về chi phí cho các doanh nghiệp. Thời gian phù hợp chỉ từ 7 đến 20 ngày, trong lúc tại các doanh nghiệp phía Nam, tình hình này đã kéo dài từ hơn hai tháng nay. Việc các chuỗi cung ứng nguyên liệu, vận tải bị đứt gẫy nặng nề trong thời gian qua, trong bối cảnh dịch bệnh, cũng là nguyên nhân chính đến tình trạng các doanh nghiệp khó kéo dài tình trạng này".

 

Cuối cùng chính sách "ba tại chỗ" phải nhường sân khấu cho các chính sách linh hoạt và hiểu biết tình hình địa phương của các cấp cơ sở. Điều đó không có gì là lạ vì thành phần lãnh đạo đảng cộng sản xuất thân vốn không phải là từ tầng lớp tinh hoa của đất nước, dù rằng rất nhiều trí thức đã tham gia sát cánh cùng đảng trong hai cuộc chiến tranh nhưng bản chất của đảng cộng sản Việt Nam vẫn không thay đổi. Đảng không có những đức tính khiêm nhường của trí thức, không có sự kiên nhẫn của các nhà khoa học, không có sự tôn trọng tri thức của giai cấp tiểu tư sản... Đảng cộng sản chỉ biết hô khẩu lệnh và bắt ép người dân theo ý mình, nếu nói chế độ hiện nay là một chế độ quân chủ công an trị thì chả có gì sai cả vì lãnh đạo của nó như một đứa trẻ hư hỏng nằng nặc đòi thế giới phải theo ý mình.

 

6. Quân đội và chiến dịch "chống dịch như chống giặc"

 

Khi tình hình dịch bệnh tại thành phố Hồ Chí Minh không thể dùng công an để trấn áp được nữa, quân đội được đưa đến hòng cứu vãn tình thế toang hoang tệ hại. Nhưng quân đội mới vào được có vài tuần đã bị giặc Covid-19 đánh bay, thế là chính quyền đành dùng chiêu "sống cùng Covid", nhốt chặt 10 triệu dân tại đây với hi vọng giặc Covid sẽ sợ mà bỏ chạy khỏi Việt Nam ! Tình thế bi thảm đó đã khiến hàng triệu người lao động bị ép đến bước đường cùng, không cần đến một tổ chức dẫn dắt, họ "đội chiếu lũ lượt bồng bế, dắt díu nhau, xanh xám như những bóng ma, và nằm ngổn ngang khắp lều chợ. Người chết như ngả rạ. Không buổi sáng nào người trong làng đi chợ, đi làm đồng không gặp ba bốn cái thây nằm còng queo bên đường. Không khí vẩn lên mùi ẩm thối của rác rưởi và mùi gây của xác người" (vợ nhặt, tác giả Kim Lân). Kim Lân viết đoạn văn trên để miêu tả cảnh nạn đói 1945 và giờ đây lịch sử lặp lại, đảng cộng sản không những vô nhân tính trước tình cảnh thê thảm của nhân dân mà còn thể hiện bản chất tàn ác hơn rất nhiều chế độ tại Việt Nam mà họ đã từng lên án và đánh đổ. Ở thời đó thì ít nhất người dân còn được tự do đi kiếm cái ăn, thời nay vừa bước chân ra đường là bị phạt, bị chửi, thậm chí ăn đòn từ "thanh bảo kiếm" của đảng, thời đó người dân qua tỉnh khác và mơ về mái ấm hạnh phúc thì nay nhân dân cầm nhang lạy đám quân nhân và công an trẻ hơn mình chục tuổi để xin đi về đoàn tụ gia đình !

 

Mà quân đội vào Nam có làm gì lắm đâu mà than, chủ yếu là diễn cảnh mua đồ, gác chốt, đè dân ra test Covid, chụp ảnh với băng vệ sinh... Họ chẳng làm gì cho nên hồn ngoài việc giành giật lại lòng tin của dân chúng và tính chính danh cho chính quyền địa phương. Hai tuần sau khi quân đội đến, thành phố Hồ Chí Minh thất thủ, các đội shipper bất đắc dĩ phải chấp nhận một ngày ngoáy (chọt) mũi ba lần để giúp chính quyền chống dịch ! Đó là sự yếu kém năng lực của quân nhân trước kẻ thù Covid, các tướng lãnh bày binh bố trận còn "đần" hơn thế, "việc phân bổ quân nhân cũng không tính toán đến tính chất dân cư và phân bổ dân cư của thành phố. Phường Nguyễn Thái Bình hay phường Bến Thành, vốn ít người ở và nhiều trụ sở làm việc, lại nhận số lượng quân nhân không quá khác biệt với những phường thuộc các quận rất đông dân cư khó khăn như Bình Tân hay Quận 8…" (Nguyễn Quốc Tấn Trung). Kế hoạch "chống dịch như chống giặc" của giáo sư Trọng đã chính thức hoàn toàn bị phá sản và thủ tướng Phạm Minh Chính phải thay mặt chính phủ giương cờ trắng : "Phải sống chung lâu dài với dịch bệnh, không thể khống chế tuyệt đối !". Thiển cận và ảo tưởng, chính là cách mà ban lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo đất nước.

 

7. Việt Á "độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội"

 

Hồi tháng 5/2020, truyền thông đưa tin ca ngợi, cho biết "lần đầu tiên, Việt Nam vừa chính thức công bố bộ sinh phẩm (bộ kit) real-time RT-PCR phát hiện virus corona chủng mới (nCoV)". Nguồn tin này cho hay Bộ trưởng Bộ Khoa học & Công nghệ khi đó, ông Chu Ngọc Anh đã "ký duyệt đề án" cho việc sản xuất kit xét nghiệm của Việt Á với Quân đội Nhân dân Việt Nam. Hàng loạt bài báo khác dựa vào thông tin trên của Bộ Khoa học và Công nghệ nhằm tâng bốc Việt Á giờ đây đồng loạt bốc hơi sau ngày 18/12/2021 - ngày mà tổng giám đốc công ty cổ phần Việt Á Phan Quốc Việt thân bại danh liệt. Đài RFA có thông tin về vụ việc : "Công ty Việt Á bị cáo buộc nâng khống giá bộ kit xét nghiệm Covid-19 lên 45% và đút lót 800 tỷ đồng cho đối tác, vi phạm các quy định về đấu thầu, thu về 4.000 tỷ đồng. Và vụ án được coi là nghiêm trọng, phải đưa vào diện do Ban chỉ đạo phòng chống tham nhũng của Đảng Cộng sản theo dõi".

 

Tính chất nghiêm trọng của vụ tham nhũng qui mô lớn Việt Á không chỉ nằm ở nâng khống giá, đài BBC có thông tin rằng : "Theo WHO thì bộ test kit PCR của Việt Á không đạt tiêu chuẩn số (2), tức là quy trình giám sát theo dõi chất lượng". Một bộ kit test được thông qua quá nhanh, Bộ Khoa học và Công nghệ cũng đã đăng bài quảng cáo "WHO chấp thuận kit test của Việt Á" vào tháng 4/2020. Câu hỏi cần được đặt ra là bộ này quảng cáo cho Việt Á quá nhanh dù rằng chỉ mới nhận được email của WHO là "đã tiếp nhận hồ sơ", trong khi ngày mà WHO gửi trả kết quả báo cáo không đạt chuẩn là ngày 20/10/2020, vậy mà Bộ Khoa học - Công nghệ và Bộ Y tế không đưa ra thông tin đính chính ? Câu hỏi thứ hai là trách nhiệm của hai bộ nằm ở đâu khi vụ Việt Á được khui ra ? Và cuối cùng là ai đã tạo điều kiện để Việt Á nhập khẩu mẫu que xét nghiệm có xuất xứ từ Trung Quốc với giá gốc là 21.560 đồng ?

 

Cách xử lý của Bộ Khoa học và Công nghệ trước vụ ồn ào này rất đơn giản : xóa thông tin và đính chính nhận trách nhiệm. Cũng dễ hiểu bởi vì Bộ Khoa học và Công nghệ đã đổi chủ từ ông Chu Ngọc Anh (hiện đang là chủ tịch Ủy ban nhân dân Thành phố Hà Nội) sang ông Huỳnh Thành Đạt từ 12/11/2020. Ông Anh đi rồi thì ông Đạt cũng nhẹ nhàng hơn trong việc nhận trách nhiêm vì dù gì thì cũng là lỗi của người đi trước. Ông Trịnh Thanh Hùng, phó vụ trưởng vụ khoa học và công nghệ đã thay mặt bộ thừa nhận "sơ suất" đồng thời vào ngày 27/12/2021 cho đính chính lại trên trang của bộ : "Ngày 24/4/2020, Tổ chức Y tế thế giới (WHO) chấp thuận yêu cầu xin đánh giá sử dụng khẩn cấp (EUL) cho bộ kit "LightPower iVA SAR-CoV-2 1st RT-rPCR Kit" của Công ty cổ phần công nghệ Việt Á". Bộ cũng không quên đổ lỗi đưa tin cho báo chí vụ việc hòng trốn tránh trách nhiệm. Nhưng ông Hùng cũng không thoát được sự truy quét của công an, hiện đang bị giam cùng 2 vụ trưởng thuộc Bộ Y tế.

 

Trong khi đó Bộ Y tế hành động "quyết liệt", đem hẳn hai con dê tế thần là ông Nguyễn Minh Tuấn, vụ trưởng vụ trang thiết bị và công trình y tế và ông Nguyễn Nam Liên, vụ trưởng vụ kế hoạch tài chính ra chịu hình phạt búa liềm và chính Bộ Y tế Việt Nam vào ngày 21/12/2021 đã thừa nhận vụ nâng khống giá bộ xét nghiệm Covid-19 của Công ty cổ phần Công nghệ Việt Á là rất nghiêm trọng và cần phải xử lý. Tuy nhiên, Bộ này lại không nói đến trách nhiệm của mình.

 

Tội lỗi lớn nhất của Việt Á đó là đã bán kit test của mình trên toàn quốc cho các tỉnh sử dụng, gián tiếp là nguyên nhân gây nên 27.000 cái chết vì dịch Covid-19. Nhà báo Võ Văn Tạo khi trả lời RFA hôm 22/12/2021, nhận định : "Rõ ràng chúng ta đều biết Bộ kít xét nghiệm đó mà sai, thì việc chẩn đoán sai theo. Ví dụ không bị mà kết luận dương tính, rồi lôi vào khu tập trung, bị lây chéo, rồi chết... nguy hiểm kinh khủng. Rồi người rõ ràng bị, nhưng cái test sai, cho kết quả âm tính, thì người ta lại lây cho gia đình và cộng đồng, nguy hiểm kinh khủng. Mà Việt Nam đã có khoảng 27 ngàn người chết vì Covid-19, thì không biết có bao nhiêu người chết oan vì test sai ? Vì rõ ràng test của Việt Á gần như thống trị thị trường Việt Nam".

 

Nhà báo Võ Văn Tạo nhận định thêm : "Cách đây vài ba năm, ông Nguyễn Phú Trọng đã đặt ra chương trình gọi là chống tham nhũng tiêu cực. Ổng cho rằng nếu không ngăn cản thì sẽ sụp đổ chế độ, đảng cộng sản mất quyền lãnh đạo... thì lần này liên quan lùm xùm bộ test Covid-19 của công ty Việt Á là một minh chứng rõ ràng. Và đặc biệt khi Bộ công an đã điều tra ra giám đốc CDC Hải Dương mua của Việt Á 151 tỷ đồng các bộ test đó và được Việt Á lại quả cho 30 tỷ... Dư luận cho là khủng khiếp, đặc biệt còn liên quan tính mạng người dân, vốn đã khốn đốn trong đại dịch".

 

https://live.staticflickr.com/65535/51873554481_75257d6ae7.jpg

Vụ tham nhũng và chia chác tại Việt Á liên quan đến cả hệ thống chính trị. Kỷ luật mỗi ông Vũ Đức Đam bằng cách chuyển công tác sang Ủy ban dân số quốc gia là chưa đủ và chưa minh bạch.

 

8. Cục Lãnh sự Bộ Ngoại giao "dơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi"

 

Ngày 28/1/2022, cơ quan An ninh điều tra Bộ Công an đã khởi tố vụ án hình sự đối với 4 bị can gồm bà Nguyễn Thị Hương Lan, Cục trưởng Cục Lãnh sự, Bộ Ngoại giao ; ông Đỗ Hoàng Tùng, Cục phó ; ông Lê Tuấn Anh, Chánh văn phòng của cục và ông Lưu Tuấn Dũng, Phó phòng bảo hộ công dân của Cục để điều tra về hành vi "nhận hối lộ" theo quy định tại biều 354 bộ luật hình sự. Nhiều góc khuất mà chỉ những người dân hải ngoại mới biết được trong vụ án này. Trả lời phỏng vấn của đài RFA, ông Hoàng Hùng cho biết : "Rất nhiều người Việt mà người thân mất, hay người thân đau ốm, có những trường hợp như thế mà không thể về được. Có những trường hợp phải mua đến tận 8.000 đô-la để về Việt Nam. Và theo con số tôi tính toán, mỗi một chuyến bay như thế họ sẽ bỏ túi được khoảng từ 100 đến 200 ngàn đô-la và họ chia chác với nhau. Họ làm tiền trên xương máu của đồng bào trong mùa dịch bệnh". Minh chứng cho việc giá vé về nước cao hơn giá vé xuất ngoại, ông L hiện đang ở cộng hòa Séc trả lời đài RFA : "Sau khi hết cách ly, về lo việc gia đình xong là quay lại Séc luôn rồi. Vé tương đương với khoảng 700 Euro thôi, trong khi tiền về là hơn 2000. Chiều sang Séc thì chỉ gọi điện trước một hai hôm. Giá vé đấy chấp nhận được chứ không có đắt, chỉ có Việt Nam nhà mình ở châu Âu thì mới bị chặt chém như thế thôi !".

 

Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, và quan trọng nhất là tại sao Cục Lãnh sự Bộ Ngoại giao  tại sao có thể lộng hành trong hai năm nhưng chính phủ không hề động tới, thậm chí chính phủ Việt Nam không những không yêu cầu tăng số chuyến bay "nhân đạo" của đại sứ quán mà còn đồng ý cho mở lại các chuyến bay đặc quyền vốn là do các đơn vị, tổ chức đứng ra xin công văn cho phép nhập cảnh về Việt Nam, sau đó thuê máy bay rồi quảng cáo bán vé cho những người có nhu cầu về nước. Nhưng chuyến bay như vậy không cần đăng ký với sứ quán Việt Nam, không phải chờ đợi quá lâu nhưng giá vé máy bay và chi phí cách ly khi về Việt Nam bị đội lên rất cao. Cục Lãnh sự cũng không thể lộng hành nếu các sứ quán Việt Nam không tiếp tay, nhiều nạn nhân khi được đài RFA phỏng vấn có nói rằng họ đăng ký chuyến bay nhân đạo của đại sứ quán nhưng hơn nửa năm không thấy phản hồi, họ bất đắc dĩ leo lên những chiếc máy bay chặt chém giá cả.

 

Ông Phạm Minh Chính không nêu lên trách nhiệm của các sứ quán Việt Nam khi đã chậm trễ trong việc giải quyết thủ tục, các chuyến bay giải cứu bị các nạn nhân tố là phải trả một số tiền lớn... mà chỉ khen ngợi những câu sáo rỗng vô nghĩa "biểu dương lực lượng Công an đã nắm chắc tình hình, phát hiện, khởi tố, điều tra vụ án xảy ra tại Cục Lãnh sự, Bộ Ngoại giao". Sự việc đã diễn ra từ 2 năm trước, ai cũng biết, cớ sao ông lại nói là "nắm chắc" ? Bộ Ngoại giao cũng đã cử bà Lê Thị Thu Hằng "đổ lỗi" cho các chuyến bay do "cá nhân, tổ chức, các trang thông tin không rõ danh tính, không chính thống, không làm việc qua bất cứ hình thức môi giới trung gian nào" tổ chức đưa người Việt về, trong khi không loại trừ khả năng có những tổ chức, cá nhân được chính phủ cấp phép "chuyến bay đặc quyền".

 

9. Ý niệm quốc gia đang ở đâu ?

 

Năm Dần sẽ là năm dữ khi hai vụ đại án tham nhũng Việt Á và Cục Lãnh sự "kiếm ăn trên xương máu đồng bào" vẫn còn dư âm. Đối với những kẻ lòng lang dạ thú mặc vest, ngồi ghế chỉ tay năm ngón thì tiền là thứ quan trọng nhất đối với chúng. Có tiền là có thể cho con đi du học, có tiền là chúng có thể xin được quốc tịch ở những đất nước thịnh vượng hơn Việt Nam, có tiền là có nhà cao cửa rộng, xe hơi, gái gú vây quanh. Với những kẻ đó thì khái niệm quốc gia không hề tồn tại mà chỉ có tiền và tiền. Họ và Đảng cộng sản không có đủ trí tuệ để hiểu rằng "Quốc gia không còn là một cứu cánh thiêng liêng mà phải là một điều kiện để xây dựng hạnh phúc cho dân tộc và cho mỗi cá nhân trong dân tộc.

 

Trong bối cảnh thế giới hiện nay và sắp tới, một quốc gia không được quan niệm như một tình cảm, một đồng thuận, một không gian liên đới và một dự án tương lai chung thì sẽ không thể tồn tại lâu dài" (trích từ Khai sáng Kỷ nguyên Thứ hai - Dự án chính trị của Tập Hợp Dân chủ Đa Nguyên). Những kẻ đó đáng bị nhân dân sỉ vả khi đang sống và sau khi xuống mồ.

 

Thiên Cầm

(10/02/2022





No comments: