Bài
diễn văn của tù trưởng Seattle, bảo vệ đất đai và thiên nhiên
14/09/2020
https://baotiengdan.com/2020/09/14/bai-dien-van-cua-tu-truong-seattle-bao-ve-dat-dai-va-thien-nhien/
Lời giới thiệu: Ông Seattle (1786-1866) là tù trưởng của hai bộ tộc da đỏ Suquamish
và Duwamish, cư trú ở khu vực Tây Bắc nước Mỹ, tức vùng đất thuộc bang
Washington ngày nay. Vào thập niên 1850, những người da trắng tiến vào vùng đất
này của những người da đỏ, ép họ bán đất để phát triển thành phố, trái với mong
muốn của họ.
Bài
diễn văn này được cho là của tù trưởng Seattle đọc năm 1854, trước mặt nhiều
người, trong đó có ông Isaac Stevens, là Thống đốc đầu tiên của vùng lãnh thổ
Washington. Bài diễn văn kêu gọi những người da trắng hãy hành xử văn minh, bằng
cách tôn trọng quyền sống, quyền sở hữu đất đai của người da đỏ và nhất là phải
bảo vệ thiên nhiên trên vùng đất này. Qua bài diễn văn này, có thể thấy,
tù trưởng Seattle tự nhận là “người man rợ”, nhưng cách hành xử của ông và bộ lạc
của ông đối với đất đai, thú vật và thiên nhiên rất văn minh.
Bài
diễn văn đã được dịch từ tiếng thổ ngữ sang tiếng Anh và được cư
sĩ Vi Tâm dịch sang tiếng Việt, đăng trên trang Quảng Đức. Nhân sự
kiện Đồng Tâm, xin được giới thiệu cùng bạn đọc, để thấy cách hành xử văn minh
của những người tự nhận “man rợ”, hoàn toàn khác với những người được cho là văn
minh, nhưng hành xử man rợ, qua vụ án Đồng Tâm.
***
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2020/09/1-89.jpeg
Tù trưởng Seattle
Làm sao các người có thể
mua bán khung trời và hơi ấm của đất?
Ý nghĩ đó đối với chúng
tôi thật kỳ lạ. Thế nếu chúng tôi không sở hữu cái mát mẻ của không khí và cái
lung linh của mặt nước, thì các người làm sao mà mua?
Mỗi mẩu đất này đều
thiêng liêng cho dân tộc chúng tôi. Mỗi cái kim óng ánh của lá thông, mỗi bờ
cát, mỗi mảnh sa mù trong khu rừng âm u, mỗi bờ suối, mỗi tiếng vo vo của côn
trùng đều là thiêng liêng trong ký ức và từng trải của chúng tôi.
Nhựa chảy trong thân cây
mang đầy kỷ niệm của người dân da đỏ.
Linh hồn những người da
trắng đã quên xứ mình sinh ra khi đi vào giữa các vì sao. Linh hồn những người
chết chúng tôi không bao giờ quên trái đất tuyệt vời này, vì trái đất là mẹ của
người da đỏ. Chúng tôi là thành phần của đất và đất là thành phần của chúng
tôi. Hoa thơm là em gái chúng tôi, con hươu, con ngựa, con đại bàng là anh em
chúng tôi. Các đỉnh núi, các chất ngọt trong đồng ruộng, hơi ấm con ngựa nhỏ,
và con người, tất cả đều cùng một gia đình.
Cho nên khi ông Sếp Lớn ở
Hoa Thịnh Đốn cho người tới nói ông muốn mua đất của chúng tôi, thì ông đã đòi
hỏi rất nhiều ở chúng tôi. Ông Sếp Lớn cho nói là ông sẽ dành một nơi để chúng
tôi có thể sống thoải mái với nhau. Ông sẽ là cha chúng tôi và chúng tôi sẽ là
con cái của ông. Chúng tôi cũng đành phải xét đề nghị mua đất của ông. Nhưng
cái đó quả thật là rất khó. Bởi vì đất này thiêng liêng đối với chúng tôi.
Nước lung linh chảy trong
các dòng suối và dòng sông không phải chỉ là nước mà còn là máu của tổ tiên
chúng tôi. Nếu chúng tôi bán đất cho các ông, thì các ông phải nhớ đất là của
thiêng và mỗi phản chiếu đầy màu sắc của mặt nước trong dưới hồ luôn nhắc nhở
những biến cố và kỷ niệm của dân tộc chúng tôi. Tiêng nước suối thì thầm là tiếng
của người cha của cha tôi.
Các con sông là anh em
chúng tôi, đã cho chúng tôi đỡ khát. Các dòng sông mang thuyền chèo và nuôi các
con chúng tôi. Nếu chúng tôi bán đất cho các ông, thì các ông từ đây phải nhớ,
và phải dậy cho con các ông, là các dòng sông là anh em chúng tôi và cũng là anh
em các ông, và các ông phải thân thương với dòng sông như các ông thân thương
huynh đệ các ông.
Chúng tôi biết người da
trắng không hiểu tập quán chúng tôi. Đối với họ, mảnh đất này cũng như mảnh đất
kia, vì họ là người ngoại xứ ban đêm đến lấy của đất cái gì họ cần. Đất không
phải là anh em họ, mà là kẻ thù, khi họ lấy được thì họ sẽ tiến nữa. Họ bỏ mồ mả
của tổ tiên mà không trăn trở gì. Họ lấy đất của con cái mà không trăn trở gì.
Mồ mả của tổ tiên và gia tài của con cái, họ bỏ rơi vào quên lãng. Họ coi mẹ, đất
đai, anh em, trời đất, như là đồ vật mua bán, cướp phá, bán đi như bán những
con cừu, hay những hạt ngọc óng ánh. Lòng tham lam xui họ nghiến ngấu đất đai
và chỉ còn để lại một cái sa mạc.
Không có nơi nào an bình
trong các tỉnh của người da trắng. Không có chỗ nào để nghe tiếng lá cuộn mình
trong mùa xuân, hay tiếng cọ sát của các cánh con bọ. Cũng có thể vì tôi là người
man rợ nên tôi không hiểu. Những tiếng động đó hình như chỉ làm nhức tai họ. Sống
làm chi nếu con người không nghe thấy tiếng kêu lẻ loi của con én hay tiếng trò
chuyện tào lao của các con ếch trong cái ao ban đêm? Tôi là người da đỏ nên tôi
không hiểu. Người chúng tôi ưa tiếng gió êm ru lườn trên mặt hồ, ngay cả mùi của
gió đã được nước mưa trưa nay rửa sạch, hay đã được lá thông cho thêm hương
thơm.
Không khí rất trân quí
cho người da đỏ, vì mọi sự đều chia nhau một hơi thở. Súc vật, cây cối, con người.
Đều chung với nhau một hơi thở.
Người da trắng hình như
không để ý đến không khí họ thở. Như một người phải để ra mấy ngày mới tắt thở,
nên không biết mùi hôi thối. Nếu chúng tôi bán đất này cho các ông, các ông phải
nhớ là không khí rất quý cho chúng tôi và nhớ là không khí chia sẻ hồn nó với
những sinh vật nó nuôi sống. Cơn gió đã cho ông cha chúng ta hơi thở đầu cũng
là cơn gió đã nhận ở ông cha chúng ta hơi thở cuối cùng. Nếu chúng tôi bán đất
này cho các ông, các ông phải giữ riêng nó và coi nó là thiêng liêng, là nơi mà
cả người da trắng các ông cũng được đến để hưởng làn gió đã được dịu lại với
hương hoa của đồng nội. Chúng tôi cũng đành phải xét đề nghị các ông mua đất của
chúng tôi. Nhưng nếu chúng tôi nhận lời, tôi cho các ông một điều kiện: người
da trắng phải coi các sinh vật trên mảnh đất này như những anh em!
Tôi là người man rợ, tôi
không biết cách sống nào khác!
Tôi đã thấy xác một ngàn
con bò rừng thối rữa trên cánh đồng, bỏ lại khi các người da trắng từ trên các
chuyến tầu hỏa đi qua bắn chúng nó chết. Tôi là một người man rợ, tôi không hiểu
tại sao con ngựa sắt phun khói của các ông lại quan trọng hơn những con bò rừng
mà chúng tôi chỉ giết để sinh sống.
Con người là gì nếu không
còn các thú vật? Nếu tất cả thú vật đều mất hết, con người sẽ chết trong một
tâm linh lẻ loi. Bởi vì cái gì đến cho thú vật rồi sẽ đến với con người. Mọi sự
trên đời đều liên can với nhau.
Các ông phải dạy cho con
cháu các ông là đất chúng bước lên được tạo bởi hương hỏa của tổ tiên. Dạy cho
chúng biết tôn trọng đất, bảo chúng là đất được giầu có bởi đời sống của dòng
dõi. Dạy cho con cái các ông những điều mà chúng tôi dạy cho con cái chúng tôi,
đất là người mẹ. Cái gì xẩy đến cho đất sẽ xẩy đến cho con cái của đất. Ai khạc
nhổ lên đất là khạc nhổ lên chính mình.
Ít nhất chúng tôi cũng biết
điều này: Là đất không thuộc về người mà người thuộc về đất. Điều đó chúng tôi
biết. Mọi điều đều liên đới với nhau như máu mủ trong một gia đình. Mọi sự đều
liên đới với nhau.
Cái gì đến với đất sẽ đến
với con cái của đất.
Không phải con người đã tạo
lên cái khung của cuộc đời. Người chỉ là một sợi dây. Cái gì người làm cho cái
khung của cuộc đời là họ làm cho chính mình.
Người da trắng được thượng
đế của họ đi cùng và nói chuyện như những người bạn, nhưng cũng không thể vượt
qua được số mạng chung. Nói cho cùng, chúng tôi và người da trắng có thể cũng
là anh em. Để rồi xem sao. Có một điều chúng tôi biết, điều mà người da trắng
có thể một ngày kia sẽ khám phá ra, là chúng ta có cùng một thượng đế.
Có thể bây giờ các người
cho là đã có được thượng đế của các người như các người muốn sở hữu đất đai của
chúng tôi. Nhưng các người không làm được điều đó. Vì thượng đế là của mọi người
và lòng từ bi dành cho người da trắng và cho người da đỏ đều như nhau. Đất là của
quý của trời. Phá hại đất là mang nặng khinh khi với đấng tạo hóa đã sanh ra đất.
Rồi người da trắng cũng sẽ bị tiêu diệt, có thể trước các bộ lạc khác. Làm lây
trùng cái giường, các người đêm sẽ ngủ trong xu uế của chính mình.
Rồi khi chết các người sẽ
huy hoàng với đầy sức mạnh của thượng đế đã đem các người đến vùng đất này, rồi
vì một sứ mạng nào đó, đã giúp các người ngự trị vùng đất này và ngự trị dân da
đỏ. Cái định mệnh đó là một bí hiểm cho chúng tôi, vì chúng tôi không hiểu khi
tất cả những con bò rừng đã bị tàn sát, các con ngựa đã bị chế ngự, những góc
bí mật của các khu rừng đã mang đầy hơi của những nhóm người, và các ngọn đồi đầy
hoa đã bị tàn lụi bởi những người đến nói bi bô.
Thì dẫy rừng đâu? Đã biến
mất. Và con đại bàng đâu? Đã biến mất.
Ngày tận cùng của sự sống, ngày bắt đầu của sự sống
còn.
Tù trưởng Seattle, năm 1854.
No comments:
Post a Comment