Họ
đã cố tình gọi sai tên cuộc chiến đấu chống xâm lược (kỳ 3)
Nguyễn
Thông (Nguyễn
Thông Cào)
Họ
đã cố tình gọi sai tên cuộc chiến đấu chống xâm lược (kỳ
3, phần đáng đọc nhất)
Cuộc chiến
tranh do Trung Quốc gây ra mở màn hôm 17.2.1979 nhìn dưới góc độ của người Việt
tử tế, đó là cuộc chiến tranh xâm lược. Kẻ đem quân đi đánh nước khác ngay trên
đất nước ấy, không là chiến tranh xâm lược thì là gì? Bản thân nhà cầm quyền
Trung Quốc thừa hiểu điều đó nhưng nó cố tránh, gọi trẹo đi thành “dạy cho Việt
Nam một bài học”. Lạ ở chỗ, có những người Việt Nam lại cố tình không hiểu,
cũng tìm cách gọi trẹo như Trung Quốc. Hệt như lúc này, người ta vì lý do khốn
nạn nào đó không dám gọi bọn Nga xâm lược Ukraine là bọn xâm lược, chỉ dám rụt
rè thập thò bằng “chiến dịch quân sự đặc biệt”. Ông hàng xóm nhà tôi bảo chiến
dịch chiến dịch cái mả bà nhà chúng nó.
Xin hỏi
nhà cầm quyền xứ này, vậy đó là “cuộc chiến tranh biên giới phía bắc”, “chiến
tranh bảo vệ biên giới phía bắc”, hay “cuộc chiến tranh bảo vệ tổ quốc”? Xin nhớ,
xét về bản chất, về quy mô, nội hàm, thì biên giới với tổ quốc khác nhau một trời
một vực.
Đây là cuộc
xâm lược quy mô cực kỳ lớn, có thể nói là lớn nhất từ xưa đến nay, trong một thời
gian rất ngắn. Trung Quốc huy động tới 600.000 quân (hơn nửa triệu quân), huy động
cùng lúc, đánh đồng loạt, mục đích đánh sâu vào nội địa rõ ràng, thậm chí còn
hô hào đánh tận Hà Nội, chứ không phải là cuộc gây sự, quấy rối, lấn đất. Chính
quyền hiện tại và các nhà chép sử cần công khai làm rõ điều: Đây là cuộc xâm lược
(của Trung Quốc), cuộc chiến tranh chống xâm lược, bảo vệ tổ quốc (của Việt
Nam) hay chỉ là “cuộc chiến tranh biên giới, “chiến tranh bảo vệ biên giới”?
Xin nhớ, nó kéo dài suốt 10 năm trời, từ đầu năm 1979 tới cuối năm 1989, chứ
không phải chỉ có 1 tháng (từ ngày 17.2 tới 16.3.1979) như bị nhà nước giấu nhẹm
đi.
Muốn biết
cuộc chiến đấu của Việt Nam chống Trung Quốc những năm đó là “chiến tranh biên
giới phía bắc” hay “chiến tranh bảo vệ tổ quốc”, có lẽ cần lật giở… từ điển, chứ
đừng đợi ở các nhà sử học và chính quyền.
Theo “Từ
điển Hán Việt” của cụ Đào Duy Anh, “biên” là bên cạnh, chỗ giáp giới với nước
khác, vùng đất khác; “giới” là hạn, nơi quy định không thể vượt qua. “Biên giới”
là chỗ giáp giới giữa hai nước. “Từ điển tiếng Việt” của Viện Ngôn ngữ học cũng
giải nghĩa “biên là phần sát cạnh của một bề mặt (một nước, sân bóng, khu đất…).
Từ đó, ta có thể hiểu, đường phân định lãnh thổ giữa hai nước gọi là đường
biên. Biên ải là cửa ải nơi biên giới, lối để sang nước khác. Biên giới là chỗ
hết phần đất của nước này để sang nước khác. Biên cương là vùng núi giáp giới
hai nước (cương là sườn núi, sống núi, dải núi). Biên phòng là phòng thủ, giữ
gìn, bảo vệ biên giới, ranh giới quốc gia, không để kẻ bên ngoài xâm phạm. Bộ đội
biên phòng là lực lượng thực thi nhiệm vụ ấy.
Dài dòng
thế, để nói rằng những điều liên quan tới biên giới, tuy là vấn đề mang tính quốc
gia, nhưng trong phạm vi hẹp chỉ của vùng đất chứ không phải tổ quốc. Trung Quốc
kéo hơn 60 vạn quân sang đánh ta là hành vi xâm lược chứ không phải chỉ quấy rối
biên giới, lấn chiếm đất theo kiểu tham đất của những hàng xóm láng giềng, nay
lấn bờ này, mai lấn khúc nọ. Chiến đấu chống lại chúng nó, đánh đuổi chúng nó
là cuộc chiến đấu chống xâm lược bảo vệ tổ quốc chứ không phải chỉ trong phạm
vi biên giới. Phải rõ ràng, chính xác như thế. Đừng có mập mờ, xóa nhòa đi, vừa
làm mờ đi khuôn mặt kẻ xâm lược, che giấu tội ác của chúng, vừa hạ thấp mình, tự
đánh mất chí khí, bản lĩnh mà tiền nhân để lại “Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm/Nhữ
đẳng hành khan thủ bại hư” (quân giặc cớ sao sang xâm lược/chúng bay sẽ thấy bị
đánh tơi bời”.
Gọi chính
xác tên một cuộc chiến tranh là trách nhiệm của mọi người, nhất là nhà cầm quyền
và những người mang danh “sử học”. Đừng để lịch sử bị méo mó, sau này các thế hệ
con cháu coi thường, xem như một vết nhơ trong lịch sử nước nhà.
Đừng để
năm mười năm nữa lại phải ra một sách trắng bóc trần, kiểu cuốn “Sự thật về mối
quan hệ Việt Nam - Trung Quốc” như năm 1979.
Lạ là, cả
chính quyền lẫn dân chúng xứ này rất sốt sắng tranh luận về sự đúng sai của những
chữ nghĩa đời thường như “bến, ga, cảng” nhưng lại cực kỳ thờ ơ với danh dự dân
tộc, quốc gia, mà cách gọi tên cuộc chiến tranh chống Trung Quốc xâm lược là ví
dụ rõ nhất.
Nguyễn
Thông
Ảnh: https://www.facebook.com/photo?fbid=1603785343788852&set=a.133382914162443
Rất nhiều
người biết bức ảnh này, nhưng không biết người chụp nó. Tác giả ảnh là nhà báo
Thái Sơn, phóng viên báo Thanh Niên. Ảnh được đăng lần đầu tiên trên báo Thanh
Niên năm 2009 nhân kỷ niệm 30 năm cuộc chiến đấu chống quân Trung Quốc xâm lược.
Anh Thái Sơn cũng là cộng sự đắc lực của nhà báo Nguyễn Việt Chiến trong vụ
phanh phui tham nhũng PMU18. Một thời oanh liệt.
.
*****
Họ
đã cố tình gọi sai tên cuộc chiến đấu chống xâm lược (kỳ 2)
Nguyễn
Thông (Nguyễn
Thông Cào)
Muốn biết
chính xác tên gọi của cuộc chiến tranh do Trung Quốc gây ra ngày 17.2.1979, hãy
đọc lại chính những câu chữ của nhà cầm quyền Việt Nam trong cuốn sách trắng “Sự
thật về quan hệ Việt Nam - Trung quốc 30 năm qua” (xuất bản tháng 10.1979, NXB
Sự Thật), được viết khi họ còn tỉnh táo, đầy bản lĩnh, chứ không u mê tre pheo
gì cả.
Trong
chương 3 “Điên cuồng chống Việt Nam một cách công khai”, mục 4 “Tấn công Việt
Nam từ hai hướng” ghi rõ: “Bọn cầm quyền Trung Quốc đã huy động 60 vạn quân gồm
nhiều quân đoàn và nhiều sư đoàn độc lập, nhiều đơn vị binh chủng kỹ thuật với
gần 800 xe tăng và xe bọc thép, hàng ngàn khẩu pháo, hàng trăm máy bay các loại
của hầu khắp các quân khu của Trung Quốc, điên cuồng phát động chiến tranh xâm
lược Việt Nam ngày 17 tháng 2 năm 1979. Quân của bọn phản động Trung Quốc đi đến
đâu là tàn sát dân thường, kể cả phụ nữ và trẻ sơ sinh, người già, phá hủy triệt
để các bản làng, chùa chiền, nhà thờ, trường học, vườn trẻ, bệnh viện, nông trường,
lâm trường…
Đây là một
cuộc chiến tranh xâm lược toàn diện bằng lực lượng chính quy của hầu hết các
quân khu của Trung Quốc, có chuẩn bị kỹ càng về các mặt, từ việc xây dựng những
công trình quân sự, đường sá, hầm hào, sân bay dọc biên giới Việt Trung đến việc
vu cáo Việt Nam, phá hoại tình hữu nghị Việt - Trung, kích động tư tưởng đại
dân tộc trong nhân dân Trung Quốc hòng biện bạch và che giấu hành động xâm lược
của họ.
Hai cuộc
chiến tranh xâm lược Việt Nam mà những người cầm quyền Trung Quốc gây ra từ hai
hướng là bước leo thang cao nhất trong cả một quá trình hành động tội ác chống
độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của nhân dân Việt Nam từ trước đến nay
nhằm làm suy yếu, thôn tính và khuất phục Việt Nam". (hết trích)
Ngay cả những
người khờ khạo nhất đều nhận thấy trong lời lên án, vạch tội kia, từ đầu tới cuối
chính quyền Việt Nam bấy giờ đều gọi bọn Trung Quốc là bọn xâm lược. Rất nhiều
lần, bản sách trắng dạng “Nam quốc sơn hà” này dùng từ “xâm lược”, “chiến tranh
xâm lược”. Phơi bày đúng bản chất sự việc. Vậy mà không hiểu vì lý do gì, gần
hai chục năm sau, lịch sử bị bóp méo, bị xuyên tạc, bị che giấu, quanh co dối
trá bởi chính lứa hậu sinh - những người nối tiếp thế hệ cứng rắn, cương cường
kia. Mà không chỉ giới cầm quyền, ngay cả đội ngũ những nhà sử học quốc doanh đầy
giáo sư tiến sĩ, cũng ngoan ngoãn “tuân chỉ”, không dám hó hé lấy một lời để phản
biện lại cái tên gọi hèn hạ về cuộc chiến tranh xâm lược ấy. Ông anh tôi, một cựu
chiến binh vào sinh ra tử có lần cười bảo ở xứ này loại người nào cũng có, chỉ
không có nhà sử học đúng nghĩa, kể cả tứ trụ ngũ trụ chi đó. Không có thái sử
bá dám sổ toẹt “Thôi Trữ giết vua” dù phải chết.
Nhà sử học
không dám lên tiếng thì dân có trách nhiệm. Phải chỉ ra rằng nhà cai trị và giới
sử học cũng như đám tuyên giáo, báo đài mậu dịch đã hèn kém thế nào khi họ cứ
leo lẻo gọi cuộc chiến tranh xâm lược của Trung Quốc đối với Việt Nam tháng
2.1979 là “cuộc chiến tranh biên giới”. (còn tiếp)
Nguyễn
Thông
.
*****
Họ
đã cố tình gọi sai tên cuộc chiến đấu chống xâm lược
Nguyễn
Thông (Nguyễn
Thông Cào)
Những ngày
qua, dư luận ồn ào lên tiếng về sự kiện xảy ra… đã 45 năm trước. Đó là cuộc xâm
lược tàn bạo của bọn cộng sản Trung Quốc - bạn của cộng sản Việt Nam, mở màn
cho cuộc chiến tranh giữa hai nước nửa cuối thế kỷ 20. Nêu khoảng thời gian này
bởi từ xa xưa Trung Quốc đã xâm lược, gây chiến với Việt Nam biết bao lần chứ
không phải chỉ lần này, và đều bị đánh bại.
Mạng xã hội
cũng như báo chí mậu dịch đều lên tiếng, đủ kiểu đủ cách, kể cả né tránh không
dám nhìn thẳng vào bản chất, sự thực. Tôi đọc trên báo quốc doanh bài về ông cựu
chủ tịch nước Trương Tấn Sang đi thắp hương viếng liệt sĩ ở nghĩa trang Vị
Xuyên trên Hà Giang đúng ngày 17.2, tịnh không thấy một chữ nào nói về bọn xâm
lược Trung Quốc, những kẻ đã gây ra cái chết của liệt sĩ. Ông Sang năm nào cũng
đi, năm nào cũng thắp hương Vị Xuyên, kể ra đáng khen ngợi, chỉ có điều báo chí
nửa vời kiểu vậy khiến người ta đọc xong thêm tức, quên hẳn việc làm cao đẹp
nghĩa tình của ông.
Xứ này, bất
kể điều gì, cứ ồn lên một chặp rồi vô tư quên. Sự kiện 17.2.1979 cũng vậy. Nhà
nước còn cố tình quên, tivi không nhắc, báo Quân đội không có một chữ một dòng…
thì dân chúng có nhớ cũng chẳng làm gì. Hôm nay 19.2, mới 2 hôm trôi, nhưng
không mấy ai nhắc tới nữa, kể cả trên mạng xã hội.
Nó (cuộc
xâm lược ấy) bắt đầu từ sáng sớm, ngày 17.2.1979, đồng loạt đánh sâu vào 6 tỉnh
phía bắc, từ Quảng Ninh tới Lai Châu, đánh sâu vào nội địa, tàn phá các thị xã
Lạng Sơn, Cao Bằng, Lào Cai…, khốc liệt tới mức ngày 5.3 chủ tịch nước Tôn Đức
Thắng phải ký lệnh tổng động viên, tới ngày 16.3 Trung Quốc rút quân, nhưng cuộc
chiến còn kéo dài cả chục năm, tới 1989 mới cơ bản kết thúc. Hai bên thiệt hại
về người và vật chất không biết cơ man nào mà kể.
Các tỉnh
phía bắc giáp Trung Quốc suốt thời Việt Nam đánh nhau với Mỹ, chỉ trừ Quảng
Ninh, hầu như các tỉnh còn lại là Lạng Sơn, Cao Bằng, Hà Giang, Lào Cai, Điện
Biên, Lai Châu hầu như không bị ảnh hưởng gì, ít nếm mùi đạn bom, thậm chí có
thể nói là hòa bình. Yên ắng tới mức, cụ Nguyễn Hữu Đang, một cộng sự đắc lực của
ông Hồ Chí Minh, bị các đồng chí khép tội, án oan, đày giam lên nhà tù Cổng trời
trên Hà Giang suốt 15 năm, tới năm 1973 sau khi Mỹ chấm dứt ném bom miền Bắc mới
được thả, vẫn không hề biết có cuộc chiến tranh phá hoại bằng không quân ấy.
Cũng có thể,
Mỹ đánh phá miền Bắc nhưng chủ yếu để chặn sự tiếp tế của miền Bắc đối với lực
lượng “giải phóng” ở miền Nam, đánh dải khu 4 từ Thanh Hóa trở vào tới Vĩnh
Linh, và 2 đầu mối Hải Phòng, Quảng Ninh là chính, chứ những tỉnh “núi đồi và
thảo nguyên” kia ít liên quan. Dù nhạc sĩ Hoàng Vân có kêu gọi “Nổi trống lên,
rừng núi ơi”, ca ngợi “cô gái vùng cao xinh đẹp vô cùng/súng khoác trên vai, em
đi bừa dưới ruộng/em là xã viên, em cũng là dân quân…” cũng chỉ đẹp là chính chứ
không có sự tàn khốc của chiến tranh, như chính ông từng viết về Vĩnh Linh chẳng
hạn “mẹ bảo con, nghe câu hò trên bến Hiền Lương/nhớ thương, con đừng khóc/cầm
lấy súng nhằm thẳng quân thù/diệt chúng nó”.
Cũng có thể,
cả Việt Bắc, Tây Bắc rừng núi mênh mông ấy nằm trong mưu đồ của bạn Tàu, chúng
biến 6 tỉnh Việt Nam thành vùng đệm chiến lược, vùng an toàn để cuộc chiến
tranh Việt Nam không ảnh hưởng xấu gì tới đất Trung Quốc. Nó có đi đêm, móc với
Mỹ, hay thỏa thuận với miền Bắc, chả thể nào biết được, sau này lịch sử khách
quan (chứ không phải sử mậu dịch, sử sợ sệt, sử Phạm Hồng Tung) cần làm rõ.
Nói gì thì
nói, hai vùng rộng lớn Tây Bắc, Việt Bắc từ 1954 - 1975 khá hòa bình, yên ổn.
Nó chỉ bị nếm mùi chiến tranh thực sự, bị tàn phá do chính bạn vàng có tên Tàu
cộng. (còn tiếp)
(Còn gọi
sai thế nào, xin xem bài sau)
Nguyễn
Thông
Từ sau Mật nghị Thành Đô 1990, “Sách trắng” loại này đã
thành Quốc cấm ở thiên đường, nhưng nay chỉ còn ở đây:
1/ “Sự thật về quan hệ Việt Nam-Trung Quốc trong 30 năm
qua” – Nxb Sự Thật, Hà Nội tháng 10 năm 1979. …
Xem thêm
MEDIAFIRE.COM
SuThatQuanHeVN-TQ
.
“Cuộc xâm lược bắt đầu từ sáng sớm, ngày 17.2.1979, Trung
cộng đồng loạt đánh sâu vào 6 tỉnh phía bắc của Vìệt Nam, từ Quảng Ninh tới Lai
Châu, đánh sâu vào nội địa, tàn phá các thị xã Lạng Sơn, Cao Bằng, Lào Cai…, khốc
liệt tới mức ngày 5.3 chủ tịch nước Tôn Đức Thắng phải ký lệnh tổng động
viên, tới ngày 16.3 Trung Quốc rút quân, nhưng cuộc chiến còn kéo dài cả chục
năm, tới 1989 mới cơ bản kết thúc. Hai bên thiệt hại về người và vật chất không
biết cơ man nào mà kể”. (Nguyễn Thông).
@ Và sau đó, dẫn đến Hội nghị Thành Đô / Mật ước Thành
Đô, 3-4/9/1990 (Chengdu Meeting, September 3-4, 1990).
* Xem toàn văn Hồi ức và Suy nghĩ tức Hồi ký Trần Quang
Cơ – UVTƯĐ, thứ trưởng Bộ Ngoại giao CH xhcn Việt Nam. Tài liệu PDF miễn phí:
https://www.academia.edu/29848315/Hoi_ky_Tran_Quang_Co
* Nhận định về Mật nghị Thành Đô 1990
https://www.voatiengviet.com/.../hoi-nghi.../4160802.html
ACADEMIA.EDU
Hoi-ky-Tran-Quang-Co
No comments:
Post a Comment