NỘI DUNG :
Những sự nhầm lẫn bá đạo “chỉ có thể
là Việt Nam”
J.B Nguyễn Hữu Vinh
.
Săn dê là... chuyện nhỏ! Chuẩn bị để
săn dân mới là chuyện lớn!
Đồng Phụng Việt
.
Ba con dê bị mất từ một nền giáo dục
trộm cắp
VietTuSaiGon
===================================================
.
.
Những
sự nhầm lẫn bá đạo “chỉ có thể là Việt Nam”
Thứ Tư, 06/28/2023 -
07:15 — nguyenhuuvinh
https://www.rfavietnam.com/node/7687
Lại chuyện công an
đi trộm cắp
Ngày 26/6/2023 mạng xã hội
nổi sóng với một loạt video Clip chiếc xe Vinfast nhãn hiệu Fadin màu đó bị
tháo hết hơi, xẹp lốp và đóng kín cửa trên đường tại Cầu Ái Nàng, xã An Phú huyện
Mỹ Đức, Thành phố Hà Nội.
Hàng loạt dân từ nhiều
nơi trong các làng xung quanh đổ đến xem sự kiện xảy ra ở đó: Người dân chặn bắt
được một chiếc xe chở ba sĩ quan Công an Hà Nội, mang theo quân trang, quân dụng
đủ cả quân hàm Đại úy, Thượng úy và cả còng số 8, một khẩu súng kèm theo mấy
con dê bỏ trong bao tải ở trong cốp xe.
Hình : https://jbnguyenhuuvinh1962.files.wordpress.com/2023/06/cong-an-ban-de-cua-dan.webp?resize=438%2C438
Sự phẫn nộ dâng tràn đám
đông, khi mà ở đây người dân đã nói rõ rằng từ rất lâu, đàn dê của đồng bào
nuôi ở vùng này đã mất rất nhiều, bà con rất cảnh giác, nhưng chẳng ai ngờ rằng
chính Công an, lực lượng mà mỗi khi mất tài sản, gia súc, gia cầm, người dân vẫn
đến khai báo và nhờ đi tìm, nhờ họ bảo vệ.
Trong khi sự phẫn nộ của
người dân lên đến đỉnh cao, thì ba sĩ quan gồm một đại úy và hai thượng úy, vẫn
cố thủ trong chiếc xe khóa kín cửa chờ “cứu viện”.
Chuyện công an đi ăn cắp,
ăn trộm tưởng là chuyện hiếm, thì giờ cũng đã trở thành “chuyện thường ngày ở
huyện”, chẳng mấy làm người dân ngạc nhiên. Thời gian qua, biết bao vụ việc phạm
tội hết sức trắng trợn, man rợ và biết bao vụ trộm cắp, lừa đảo mà thủ phạm
chính lại là các sĩ quan, chiến sĩ công an gây ra.
Mới cách đây chưa lâu,
báo chí nhà nước đưa tin: Ngày 18/10/2022, Phòng Cảnh sát hình sự Công an tỉnh
Ninh Bình phối hợp với Công an huyện Yên Khánh (Ninh Bình) bắt giữ 2 đối tượng
trộm cắp xe ôtô trên địa bàn huyện Yên Khánh. Hai đối tượng này là Nguyễn Đình
Hoàng Anh, sinh năm 1993, và Bùi Thúc Quyết, sinh năm 1992 (cùng là công an Huyện
Quốc Oai, thành phố Hà Nội). Với thủ đoạn bán xe cho người khác nhưng không làm
thủ tục sang tên mà chỉ có giấy viết tay, Chiếc xe được bán đã cài định vị để rồi
khi xác định được xe ở nơi nào, sẽ đến trộm xe đi bằng chìa khóa đã được làm
thêm.
Không chỉ có một vụ, hàng
loạt những vụ lừa đảo của bọn tội phạm là công an hết sức trắng trợn và ghê tởm
như Thượng úy Nguyễn Thị Vững, công tác tại Cục chống buôn lậu đã bày mưu cài
ma túy vào xe người khác rồi báo cảnh sát phòng chống ma túy nhằm để đưa họ vào
tù tội hoặc cái chết để chiếm đoạt tài sản – Một thủ đoạn tội phạm mà chỉ có
công an mới nghĩ ra.
Không thể kể hết những
trường hợp công an là tội phạm từ bắc đến nam. Mà chẳng cần nói đến những việc
lặt vặt như trộm cắp, lừa đảo ở đám sĩ quan hay lính tráng trong lực lượng công
an. Ngay cả những sĩ quan cấp tướng, các anh hùng lực lượng vũ trang hẳn hoi
đua nhau vào tù với tội danh được gọi là tham nhũng, hối lộ, lợi dụng chức vụ
quyền hạn như Phan Văn Vĩnh, Trung tướng, Nguyễn Thanh Hóa, thiếu tướng, Đỗ Hữu
Ca, thiếu tướng hay Nguyễn Đức Chung hoặc hàng loạt tướng khác đang rủ nhau ở
tù … thực chất cũng là những hành động cướp đoạt của người dân, của nhà nước bằng
hình thức khác mà thôi.
Ngay như ở Hà Nội mới vài
tháng qua, thiếu tướng Nguyễn Anh Tuấn, nguyên Phó Giám đốc Công an Hà Nội đã bị
bắt vì hối lộ và lừa đảo trong vụ chuyến bay giải cứu sắp được đưa ra vành móng
ngựa, là những ví dụ sinh động nhất.
Tướng đã vậy, nói chi
lính tráng, quân cán. Cả đội quân đông đúc ấy, lúc nhúc ấy diễn đủ trò sáng tối
trong mọi mặt đời sống xã hội.
Một sự “nhầm lẫn”
hiếm có
Chuyện mấy sĩ quan đi bắn
trộm dê của dân chắc cũng sẽ đi vào im lặng hoặc sẽ được coi là bình thường, bởi
những chuyện công an đi ăn cắp, ăn trộm, tham nhũng, cướp đoạt… đã trở thành
chuyện không lạ. Hoặc cũng có thể sẽ trở thành một đề tài để thiên hạ bàn tán,
thán phục và ca ngợi sự nhanh chóng, quyết liệt của Công an Hà Nội, sự kiên quyết
xử lý “công khai, minh bạch” “không có vùng cấm, bất kể người đó là ai”… như
quan chức cộng sản thường thề thốt.
Nhưng, câu chuyện ba sĩ
quan Công an đi bắn trộm dê của dân bỏ xe ô tô bị dân bắt, một chuyện “lặt vặt”
như vậy lại trở nên ồn ào, thành câu chuyện truyền khẩu và tạo nên sự phẫn nộ
trong dân chúng, trong dư luận, lại có nguyên nhân từ Công an Huyện Mỹ Đức, cấp
trên trực tiếp của các sĩ quan ăn trộm kia.
Chẳng là khi trả lời về sự
việc, lãnh đạo công an huyện nói rằng: Ba sĩ quan đi bắn chim, nhưng lại bắn nhầm
dê của dân.
Và chỉ cần như vậy cũng
đã đủ tạo nên con sóng dư luận xã hội.
Có lẽ người dân Hà Nội và
cả nước cũng chẳng đủ kiên nhẫn để có thể cười trước màn hài kịch về chữ nghĩa
mà đám lãnh đạo công an đã vận dụng để gỡ tội cho cấp dưới ở đây. Bởi người ta
đủ thông minh để hiểu bản chất sự việc là gì, cũng như lời phân bua, thanh minh
của đám quan chức nhằm mục đích gì.
Dư luận xã hội sôi sục
lên rằng: Có đời nào mà con dê của dân lại có thể nhầm được thành con chim?
Có thể nào khi nhầm rồi lại
bỏ bao tải chuẩn bị sẵn trong cốp xe? Và có thể nào đi bắn chim lại chuẩn bị những
khẩu súng có thể bắn chết dê dễ dàng đến vậy?
Và nếu nhầm lẫn, chẳng lẽ
nhầm lẫn cả 3 con dê mà tưởng là 3 con chim?
Và dư luận xã hội phẫn nộ
lên tiếng, phẫn nộ dùng những hình thức ngôn từ phản ứng làm cho Công an Hà Nộ
lúng túng và hoảng hốt phải bắt giữ 3 tên sĩ quan “bắn nhầm” đồng thời khởi tố
ngay vụ án, Giám đốc Công an Hà Nội ngay lập tức phải có động tác xoa dịu dư luận
bằng cách đuổi cổ 3 sĩ quan ra khỏi ngành Công an và ngày hôm sau thì huyện ủy
đình chỉ sinh hoạt đảng của 3 đồng chí sĩ quan đã “bắn nhầm” dê của dân.
Nhưng, lãnh đạo công an
Hà Nội dù có hành động nhanh, dứt khoát trong vụ này, thì cũng đã là rất muộn,
bởi lời lẽ của Công an Mỹ Đức còn nhanh hơn và đã kịp loan ra khắp thế giới, rằng
thì các sĩ quan công an Hà Nội đã nhầm dê thành chim, nên bắn cả ba con dê của
dân.
Và đó cũng trở thành đề
tài, thành câu chuyện để người dân bàn tán và phẫn nộ.
“Bắn chim nhưng nhầm
vào dê”. Nguyên nhân từ đâu?
Thật ra, để vụ việc bị đẩy
đến mức độ này, là có sự đóng góp lớn của lãnh đạo công an Mỹ Đức. Bởi anh ta
đã học cấp trên của mình là Trung tướng Nguyễn Duy Ngọc từ thời làm người phát
ngôn, đã sáng tác ra khái niệm “gạt tay trúng má” để thay cho việc công an tát
méo mặt và “Giơ chân hơi cao” để thay cho việc “đá cho vẹo sườn” phóng viên phải
đi viện. Hoặc công an nhiều nơi cũng đã đua nhau sáng tác ngôn ngữ dành riêng
cho ngành mình như “dân tự húc đầu vào gậy Cảnh sát giao thông”, “Công
an dùng chân tác động vật lý vào nhân dân” hay CSGT “cầm những
vật giống tiền của người tham gia giao thông, cầm vật giống súng để bắn dân”… hay
nghi can tự tử bằng cách treo cổ ngồi, hoặc tự đập đầu xuống đất để chết do được
giác ngộ… Đủ cả mọi ngôn từ riêng mà chắc chỉ còn ngành công an hiểu, chỉ có công
an dám dùng, còn xã hội thì người ta hoặc phẫn nộ, hoặc lấy làm một trò tiêu
khiển khi nhắc lại.
Tìm hiều căn nguyên nào,
để lãnh đạo công an Mỹ Đức có thể nói với cả xã hội rằng con người, nhất là các
sĩ quan công an trẻ lại nhìn con dê thành con chim, mà nhầm đến 3 lần, bắn chết
3 con và thậm chí, nhầm không chỉ khi bắn mà còn nhầm cả khi cho vào bao tải bỏ
vào cốp xe.
Thì câu trả lời mà người
ta chỉ có thể giải thích hợp lý nhất rằng: Bởi đó là Công an.
Ở đây, Công an Mỹ Đức đã
sử dụng cái gọi là “ngôn ngữ công an” chưa được nhuần nhuyễn, nên đã tạo nên
cơn sốc cho xã hội. Bởi cách giải thích trước công luận, cách biện bạch của
lãnh đạo Công an, đã nói lên sự coi thường dư luận, coi thường nhân dân đến mức
muốn nói gì thì nói, bất chấp chuyện dân nghe có được hay không.
Nhưng, họ đã không ngại.
Bởi đó là Công an, nếu phản ứng, đã có đủ mọi điều luật để kết tội, nặng, nhẹ,
phạt tiền hay phạt tù tùy thích.
Nhầm lẫn
Có thể nói rằng: Trong cuộc
sống, chắc chẳng có ai tránh được nhầm lẫn. Có thể là sự nhầm lẫn lớn hoặc nhỏ,
có thể gây hậu quả nặng nề hoặc đơn giản. Sự nhầm lẫn là điều không ai muốn và
thường xảy ra một cách khách quan ngoài ý thức của người gây ra. Chính vì vậy,
người đời vẫn nói: “Thánh nhân còn có khi nhầm” huống chi con người ta vốn
không ai hoàn hảo nên chuyện nhầm lẫn là thường xảy ra.
Nói về sự nhầm lẫn, có thể
kể đến nhiều lĩnh vực, nhiều trường hợp, nhiều hoàn cảnh mà sự nhầm lẫn gây những
hậu quả to lớn đối với cá nhân và đời sống xã hội.
Thế nên, có những lĩnh vực,
sự nhầm lẫn gây hậu quả hết sức tai hại và ảnh hưởng đến tính mạng con người.
Do vậy, người ta đặt ra những quy định khắt khe, ngặt nghèo và những quy tắc cần
tuân thủ, nhiều khi máy móc nhưng vẫn cứ phải thực hiện để tránh những sự nhầm
lẫn không đáng có. Và thậm chí, có những lĩnh vực, công việc không được phép nhầm
lẫn. Bởi hậu quả của nó khó có thể khắc phục.
Chẳng hạn, người ta đặt
ra một nguyên tắc khi mổ cho người bệnh, là phải đếm số kìm, kéo, dao, panh… đã
đưa sử dụng cho ca mổ cả trước và sau khi mổ. Điều này buộc phải làm, để nhằm
tránh sự thất lạc, sự sai sót mà bỏ lại dụng cụ trong người bệnh nhân. Hoặc việc
kiểm tra người bệnh, hồ sơ bệnh nhân, đối chiếu… trước khi mổ để xác định đúng
người, đúng bệnh.
Vậy là vẫn có khi người
ta quên luôn cả cây kéo, cả cái panh trong bụng bệnh nhân do sơ ý, do cẩu thả.
Thậm chí, đã có rất nhiều vụ đã mổ chân phải thay cho chân trái cần mổ…
Những nhầm lẫn đó, là do
tắc trách, do thiếu trách nhiệm hoặc vi phạm nguyên tắc cần thiết khi làm việc
mà gây ra.
Nhưng cũng có những sự nhầm
lẫn hoàn toàn cố ý, điều này mới tạo ra nguy hại cho xã hội không chỉ một sự việc,
một lúc, một giai đoạn.
Trong xã hội Việt Nam thời
gian qua, đã có những vụ “nhầm lẫn” cười ra nước mắt, bởi những vụ nhầm lẫn
này, chắc chỉ có ở Việt Nam. Có thể kể ra hai vụ như sau được báo chí Việt Nam
đưa lên như những hình mẫu dùng sự “nhầm lẫn” để bào chữa rất “Việt Nam”:
Chuyện Hồ Ngọc Chính Bí
thư đảng ủy xã Mỹ Phước, huyện Mỹ Tú, tỉnh Sóc Trăng nửa đêm chui vào giường ngủ
của vợ người khác, sàm sỡ với chị của sui gia mình, bị bắt quả tang thì giải
thích là do “nhầm lẫn”.
Thấy có vẻ phù hợp khi sử
dụng lý do “nhầm lẫn”, thế nên, sau đó, Phạm Minh Xem, Phó bí thư Thường trực
Thành uỷ Kon Tum, Chủ tịch HĐND TP Kon Tum đã ngang nhiên quan hệ với một phụ nữ
đã có chồng và đang sống với gia đình cùng chồng và con. Khi bị người chồng tố
cáo, ông ta biện minh rằng: Sở dĩ ông ta có quan hệ với bà này, là do “nhầm lẫn”.
Có thể kể ra nhiều sự “nhầm
lẫn cố ý” đã từng được quan chức vận dụng trong xã hội Việt Nam, nhưng đến vụ nhầm
lẫn dê thành chim này, thì có lẽ đã là đỉnh điểm.
Đó là đỉnh điểm của sự dối
trá, trí trá và là sự coi thường công luận, coi thường người dân.
Nghe chuyện này, một cụ
già chậm rãi: Có sao, thời nay quan chức muốn nói sao chẳng được. Chuyện nhầm lẫn
này làm sao so được với sự nhầm lẫn đến mức cả gần một thế kỷ đã trôi qua, đảng
vẫn cứ gân cổ kêu gào “Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên Chủ nghĩa xã hội”
để cả đất nước, cả dân tộc đổ biết bao máu xương, mồ hôi và sức lực, tính mạng
để đi con đường mà “đảng và bác đã chọn”.
Thế mà đến nay thì Tổng
bí thư nói ráo hoảnh: “Đến cuối thế kỷ này chưa chắc đã thấy bóng dáng
của Chủ nghĩa xã hội”.
Đó mới thực sự là sự nhầm
lẫn không thể tha thứ.
Nhưng, chẳng ai thú nhận
là đã nhầm lẫn, chẳng ai nhận lỗi là đã đọa đày đất nước đến điêu linh vì sự nhầm
lẫn đó. Thậm chí lại vẫn cứ hô hào “đi lên Chủ nghĩa Xã hội” theo kiểu “đâm lao
thì phải theo lao”.
Nhưng có sao, đảng ta
sáng suốt, tài tình nhưng những điều đó, phải đi theo súng và nhà tù.
28/06/2023
J.B Nguyễn Hữu Vinh
.
========================================================
.
Săn
dê là... chuyện nhỏ! Chuẩn bị để săn dân mới là chuyện lớn!
Thứ Tư, 06/28/2023 -
04:46 — DongPhungViet
https://www.rfavietnam.com/node/7686
Vụ án liên quan đến ba sĩ
quan công an (một đại úy, hai thượng úy) cùng làm việc tại Công an thị trấn Đại
Nghĩa, huyện Mỹ Đức, thành phố Hà Nội đang khuấy động dư luận. Ngày 26/6/2023,
cả ba lái xe đến xã An Phú cùng huyện, lựa lúc vắng người, bắn chết ba con dê
nhưng chỉ bỏ vào cốp xe được hai con để chở về. Vì thường xuyên bị trộm dê nên
dân chúng địa phương tổ chức mật phục và đổ ra bắt... Sợ bị hành hung, cả ba cố
thủ trong xe và được đồng đội... giải cứu (1).
Cả ba sĩ quan... công an
nhân dân đã bị sa thải, bị khởi tố về tội “trộm cắp tài sản”. Tính ra,
giá trị mỗi sĩ quan Công an nhân dân chỉ tương đương một... con dê! Tuy Công an
nhân dân đã cử đại diện đến xin lỗi và thỏa thuận về chuyện bồi thường với các
khổ chủ, khẳng định xẽ xử lý nghiêm khắc nhưng chỉ như thế thì quá đơn giản.
Theo Công an nhân dân thì cả ba chỉ sử dụng súng... hơi loại thông dụng để săn
bắn trộm nhưng cũng có một vài viên chức hữu trách lại bảo đó là súng... tự chế.
Cũng vì vậy phải thắc mắc,
súng... hơi loại thông dụng hay súng... tự chế có thể bắn chết mấy con dê dễ
dàng để thu nhặt một cách gọn gàng như súng... hơi loại chuyên dùng để trấn
áp hay súng... quân dụng không? Xử lý vụ săn bắn trộm này sẽ dễ dàng hơn nếu đó
là súng... hơi loại thông dụng hay súng... tự chế, súng... hơi loại chuyên dụng
hay súng... quân dụng sẽ khiến việc xử lý... phức tạp hơn vì sẽ... phát sinh những
nghi ngại về vũ trang cho công an và quản lý vũ khí của... công an.
Xin lưu ý, cách nay năm
năm, được chính quyền bật đèn xanh, Bộ Công an đã ban hành Quy định về trang bị
vũ khí, vật liệu nổ quân dụng, công cụ hỗ trợ cho lực lượng công an (Thông tư
17/2018/TT-BCA), xác định sẽ từng bước trang bị đủ loại vũ khí, phương tiện
quân sự cho công an tất cả các cấp. Ngoài súng ngắn, công an xã sẽ có súng...
hơi chuyên dùng để trấn áp, súng trường, tiểu liên. Còn công an từ cấp huyện trở
lên sẽ được cấp phát trung liên, đại liên, súng phóng lựu, súng cối, súng chống
tăng, lựu đạn, mìn, bom, trực thăng vũ trang (2),... Chỉ bảo vệ trật tự,
trị an mà có quyền sử dụng công quỹ để mua sắm, trang bị đủ loại vũ khí, phương
tiện quân sự dùng trong chiến tranh như thế thì công an nhân dân dùng súng...
săn dê là... chuyện nhỏ, chuyện phụ, săn dân mới là chuyện lớn, chuyện chính.
Trong thực tế, hồi đầu năm 2020, công an nhân dân đã từng tổ chức săn dân ngay
tại huyện Mỹ Đức, thành phố Hà Nội, gây rúng động dư luận cả trong lẫn ngoài Việt
Nam (vụ bao vây rồi tấn công thôn Hoành, xã Đồng Tâm lúc rạng sáng 9/1/2020).
Không rõ có phải vì ba sĩ
quan công an dùng súng... hơi loại chuyên dụng để trấn áp hay súng... quân dụng
để săn dê hay không mà không thấy cơ quan điều tra của Công an nhân dân công bố
hình ảnh liên quan đến tang vật gây án như họ vẫn thường làm (3) và cũng không
thấy công an nhân dân khởi tố ba đồng đội thêm tội “tàng trữ, sử dụng trái phép
vũ khí quân dụng hay vũ khí thô sơ, công cụ hỗ trợ” như đã được quy định tại
các điều 304 và 306 của Bộ Luật Hình sự. Chẳng lẽ như thế là... nghiêm khắc?
***
Chắc chắn viên đại úy và
hai viên thượng úy vừa bị khởi tố vì “trộm cắp tài sản” không nghèo túng đến mức
phải làm liều. Hành vi của cả ba là biểu hiện của tâm thế ngạo mạn nên ứng xử
càn rỡ một cách thản nhiên. Tâm thế đó, lối ứng xử đó phổ biến trong toàn lực
lượng công an cả khi thi hành công vụ lẫn sinh hoạt thường nhật. Không đủ tự
tin vào vị thế, vai trò của... “cán bộ, chiến sĩ công an nhân dân” thì sẽ không
có chuyện cùng nhau lái xe đi săn trộm trong giờ làm việc ở chỗ chỉ cách nơi
làm việc chừng bảy cây số!
Tuần trước, ông Tô Lâm –
Bộ trưởng Công an hối thúc các đại biểu Quốc hội gật đầu với “Dự luật Lực lượng
tham gia bảo vệ an ninh, trật tự ở cơ sở” vốn đã từng bị các đại biểu Quốc hội
nhiệm kỳ trước loại bỏ vì “lực lượng công an đã quá đông, mỗi tỉnh ít nhất cũng
có 3.000, tỉnh to thì 4.000 công an chính quy” (3), đó là chưa kể nhân sự của
các cục, các trung đoàn cảnh sát cơ động,… trực thuộc bộ này. Bởi ngân sách có
hạn, nếu chấp thuận thì “các địa phương sẽ không còn tiền đầu tư cho phát triển,
an sinh xã hội”.
Cho dù lực lượng công an
các tỉnh, thành phố được ước đoán đã khoảng 200.000 nhưng theo tính toán của
các đại biểu Quốc hội nhiệm kỳ trước thì việc thống nhất ba lực lượng theo tinh
thần của “Dự luật Lực lượng tham gia bảo vệ an ninh, trật tự ở cơ sở” sẽ khiến
ngân sách phải gánh thêm chi phí cho chừng 800.000 người nữa (4). Tuy nhiên Bộ
Công an không cam tâm từ bỏ kế hoach gia tăng nhân sự, nhận thêm tiền từ công
quỹ và tiếp tục yêu cầu Quốc hội nhiệm kỳ này biến dự luật thành luật.
Các đại biểu Quốc hội nhiệm
kỳ trước gạt bỏ ý tưởng thông qua bộ luật cho phép Bộ Công an tăng thêm nhân sự
và nhận thêm chi phí để đầu tư cho phường, xã vì công an đã “đông như thế mà
còn thêm nhiều lực lượng nữa, chẳng lẽ lực lượng chính quy không đủ khả năng để
chúng ta nắm tình hình, xử lý tình hình?”... tuy nhiên ông Tô Lâm đã dùng vụ nổi
loạn ở Cư Kuin Đắk Lắk để dọa là phải... “bảo đảm an ninh trật tự ngay từ địa
bàn cơ sở, xây dựng xã hội trật tự kỷ cương, an toàn, không ai bị đe dọa, ảnh
hưởng” để “phường, xã trở thành những pháo đài về an ninh trật tự, là nơi được
bảo đảm an ninh, an toàn nhất” (6)...
Thiên hạ vốn chẳng lạ gì
kiểu hoạt động và hiệu quả hoạt động của lực lượng dân phòng... lấy gì bảo đảm
chuyện cho phép Bộ Công an tuyển thêm và sử dụng khoảng 800.000 người nữa thì
xã hội sẽ có “trật tự, kỷ cương, an toàn, không ai bị đe dọa, ảnh hưởng”? Nay
thêm chuyện giá trị mỗi sĩ quan Công an nhân dân tương đương một... con dê
trong vụ án “trộm cắp tài sản” ở xã An Phú, huyện Mỹ Đức, thành phố Hà Nội. Đó
chỉ là ví dụ mới nhất về.... công an nhân dân chứ không phải scandal đầu tiên
và duy nhất. Cứ đối chiếu những gì đã biết về Wagner Group - được chính quyền
Liên bang Nga “hà hơi, tiếp sức” ra sao, hỗ trợ vũ trang, phát triển nhân lực,
dùng vào việc gì, kiểu hoạt động thế nào,... thì sẽ thấy Bộ Công an có khá nhiều
điểm tương đồng với nhóm này. Cũng vì vậy, lấy gì bảo đảm Bộ Công an không đi
theo con đường của Wagner Group khi muốn chi phối nhiều hơn để được nhiều hơn
và dù trên danh nghĩa chỉ bảo vệ trật tự, trị an nhưng vẫn tìm đủ mọi cách để
tiếp tục phát triển cả thế lẫn lực?
---------------
Tham khảo
=====================================================
.
Ba
con dê bị mất từ một nền giáo dục trộm cắp
Thứ Ba, 06/27/2023 -
20:22 — VietTuSaiGon
https://www.rfavietnam.com/node/7685
Những năm thời sinh viên,
tôi và bạn bè gốc quê của mình đi làm thuê, thường thì đi theo nhóm, một nhóm
chừng năm đứa, rủ nhau đi làm, có nhóm đi dạy thêm, có nhóm đi bồi bàn, có nhóm
đi làm thêm những việc có tính chất “thợ đụng”, ai kêu gì làm nấy. Nhóm tôi
ngoài việc đi dạy thêm còn đi bồi bàn trong những ngày cuối tuần mới đủ tiền
thuê trọ, tiền ăn. Thời gian đi làm thêm cũng là khi tôi nhận ra sự khủng khiếp
của thế hệ tôi từ nền giáo dục, một sự khủng khiếp tôi còn mơ hồ khi ở giảng đường
và nó hiển hiện rất rõ khi đi làm, càng về sau, tôi càng thấy rằng với nền giáo
dục này, sẽ cho ra những con người trộm cắp toàn diện, ai may mắn lắm mới thoát
được nó nhờ vào giáo dục gia đình.
Tôi còn nhớ như in hình ảnh
một thằng bạn chuyên ăn cắp vặt trong lúc bưng thức ăn, khi bưng dĩa chả chiên
hoặc món ăn gì đó có thể bốc được ngang qua đoạn không có ai quan sát, hắn lén
bốc một cục bỏ vào mồm, sau đó, miệng thì nhai nhanh, tay thì sửa cho dĩa thức
ăn tròn, đều trở lại, hắn làm trong tích tắc.
Nhưng, chuyện ăn cắp thức
ăn vì quá đói, dần thành thói quen vẫn chưa có gì đáng kể, trong một lần nói
chuyện với nhau, sau khi nghe một tay giám đốc ngân hàng trò chuyện trên bàn rượu,
rằng ông ta tuyển nhân viên toàn nữ, phải đẹp mới tuyển, khi phỏng vấn để nhận
người, ông ta chỉ hỏi đúng một câu “em uống được mấy chai?”, nếu trả lời không
biết uống và không biết hát karaoke thì ông sẽ không nhận.
Những đứa sinh viên giàu
mộng mơ như tụi tôi sẽ rất sốc khi nghe chuyện, nhưng có vài đứa không những
không sốc mà lại nhìn thấy cơ hội của mình. Tôi nhớ một đứa bạn đố tôi “giả sử
sếp của mi hỏi năm cộng năm bằng mười một đúng hay sai, mi trả lời sao?”. Tôi
nói: “Theo toán học thì rõ ràng sai!”. Nó bảo “Mi ngu quá, như vậy là mất việc
đó con, mi phải nói lại là nếu sếp nói đúng, thì đó là đúng”. Mấy đứa còn lại vỗ
tay khen thằng đó khôn, thông minh. Riêng tôi lúc ấy chỉ thấy ớn lạnh và chán nản,
bởi mọi thứ tôi chưa bao giờ hình dung nó tệ mạt như vậy.
Nhưng rồi, khi đi làm việc,
tiếp xúc với đủ hạng người, tôi lại thấy thằng kia khôn và đúng, chí ít là nó
khôn với tình thế xã hội nó sống và nó đúng cho tương lai của nó, còn mình thì
quá ngu, mình luôn tâm đắc với quan niệm “ghét thì nói ghét, thương thì nói
thương, đúng sai rõ ràng” nên mình đụng đâu cũng thấy khó, đụng đâu cũng thấy
thất bại, đụng đâu cũng gặp toàn oan khiên gai độc. Như vậy là tôi sai sao? Như
vậy thì xã hội này trở thành cái nồi lẩu lộn xộn, chẳng còn đúng sai, chẳng còn
công lý hay thiên lương sao?
Tôi nghĩ không đến nỗi
như vậy, chí ít, vẫn còn rất nhiều người từng thụ đắc một nền giáo dục tốt, và
cả những người tuy sống trong lòng chế độ xã hội chủ nghĩa nhưng bản thân họ được
thụ đắc nền giáo dục gia đình chỉn chu, họ may mắn học được những làn gió tư tưởng
cởi mở, họ biết tự trọng và tin vào sự chân thành, sự thật... Họ vẫn tồn tại
đâu đó, không phải ít trong xã hội này. Nhưng tiếng nói của họ trở nên nhỏ nhoi
hoặc họ không buồn nói ra tiếng lòng của mình, bởi giữa cái xã hội hổ lốn, họ
biết có nói ra cũng bằng thừa, bởi đó là sự hỏng hóc từ kiến trúc thượng tầng,
sự hỏng hóc từ nền giáo dục, thì họ nói ra để mà làm gì?!
Một nền giáo dục mà ngay
từ nhỏ, cả nhà trường và học sinh đều phải gồng lưng để vừa chạy đua vừa nuốt
những chương trình vô bổ, những giáo án , giáo trình vừa xa rời thực tế vừa vặn
vẹo dối trá, một mặt ca ngợi chiến công hiển hách cũng như sự lãnh đạo thiên
tài của đảng cầm quyền, mặt khác chì chiết, bêu riếu với giọng điệu đầy thù hận
đối với bên thua cuộc. Với một nền giáo dục mà khởi sự là một thái độ phi khoa
học, phi nhân đạo như vậy, tâm hồn của học trò không thể khai mở một cách bình
thường, nếu không muốn nói là tổn thương, méo mó và dị dạng.
Một nền giáo dục mà ở đó,
cuộc chạy đua về thành tích gần như bất tận, chạ mẹ phải vã mồ hôi để chạy đua
với thành tích của con, còn con thì lao đầu như thiêu thân vào việc học, từ học
chính khóa đến học thêm, học kèm và các loại phấn đấu, nỗ lực để có giấy khen,
có khen thưởng từ thành tích học tập cũng như thành tích sinh hoạt đội, đoàn,
thành tích noi gương đạo đức Hồ Chí Minh.
Tất cả những thứ vớ vẩn ấy
chi phối toàn bộ thời gian và khiến cho bất kì gia đình cha mẹ học sinh nào đều
phải xoắn chân, vắt chân mà chạy theo. Nếu chạy theo bằng đường chính không kịp
thì chạy theo bằng đường băng. Tức cố gắng cho con học thêm, học kèm, học bồi
dưỡng... mà con vẫn chưa đạt được thành tích mong muốn thì mua thành tích. Thời
đại thành tích là sản phẩm đặc trưng của nhà trường nên với sản phẩm, người ta
mua được nó bằng mọi giá, nếu mua bằng nhiều tiền không được thì mua bằng thật
nhiều tiền.
Ngay cả những tấm bằng đại
học, cao học của các quan chức lãnh đạo, những thứ mà phải trầy vi tróc vảy mài
đũng quần suốt mười hai năm học để thì vào đại học, thì đậu đại học rồi lại mài
đũng quần suốt gần năm năm dài để lại thức khuya dậy sớm mà luyện, ôn, thi mới
có nó... nhưng người ta có thể dễ dàng nhấc một cuộc điện thoại, chuyển một dãy
số trong tài khoản hoặc giả chuyển một cái phong bì thì có tất tần tật, hàng thật,
từ chữ ký Hiệu trưởng cho đến con dấu đỏ, có hết. Trong một bầu khí quyển giáo
dục mang tính chợ búa và mua bán như vậy, thì lòng thật thà có còn không?
Một khi lòng thật thà
không còn, giá thành hàng hóa ngày càng đắt đỏ, người không mua nổi sẽ nghĩ đến
chuyện ăn cắp. Bởi bản thân những người làm giáo dục cũng đang ăn cắp, từ ăn cắp
lương tâm đến ăn cắp danh dự, ăn cắp sản phẩm giáo dục, ăn cắp thành tích, ăn cắp
tài sản quốc gia... thì câu chuyện ăn cắp đâu chỉ dừng ở những người làm công
tác giáo dục. Sự ăn cắp nhanh chóng chuyển sang những đứa học trò, những đứa có
khả năng học và tiếp thu rất nhanh so với người lớn, chúng có thể phát huy, người
lớn biết ăn cắp một thì chúng biết ăn cắp mười.
Chúng không những ăn cắp
cây viết của bạn bè, ăn cắp cuốn tập, ăn cắp trái bắp, trái dưa mà chúng sẽ
nuôi mộng ăn cắp rừng, ăn cắp biển, ăn cắp khoáng sản, ăn cắp luôn cả thành tựu,
thánh tích của người khác, thậm chí ăn cắp cả ý nghĩ của người khác nếu có thể.
Bởi ăn cắp đã trở thành sinh quyển của chúng, luật chơi của xã hội và là đường
hướng đi đến tương lai.
Trong một xã hội đầy rẫy
kẻ cắp, từ nhà trường đã nuôi ý chí ăn cắp, khi đi làm việc, nếu là thầy thuốc,
chúng sẽ ăn cắp từng viên thuốc, từng chút dụng cụ, vật tư y tế, nếu làm nhà
giáo, chúng sẽ ăn cắp thời gian của học trò bằng cách ém nhẹm, kéo dài bài vở để
dạy thêm, dạy kèm, thậm chí toa rập để chạy đua thành tích, đó là chưa nói đến
việc ăn cắp giờ giấc để hẹn hò, ngoại tình khi đã có gia đình, nếu làm quan,
làm cán bộ thì chúng sẽ ăn cắp tài sản quốc gia, ăn cắp tài nguyên đất nước...
Có cả một ngàn lẻ một đường để chúng ăn cắp.
Và hệ lụy của việc ăn cắp
đồng loạt này là các quan chức giàu nứt đố đổ vách, công chức giàu sụ, viên chức
giàu kếch xù và tất cả đều lấy của ăn cắp để nuôi tham vọng. Tài nguyên quốc
gia ngày càng cạn kiệt, kể cả tài nguyên con người. Tài sản quốc dân bị bòn rút
đến tận cùng, xã hội trở nên rối ren và đầy rẫy trộm cắp.
Chuyện ba công an viên vừa
bị bắt ở Hà Nội do bắn trộm dê của dân làm dấy động dư lận hai ngày nay, thiết
nghĩ đó chỉ là chuyện hổ ngươi và đen đủi trong thói quen trộm cắp của công an
mà thôi. Bởi công an cũng từng là học sinh xã hội chủ nghĩa, công an cũng là
công chức nhà nước, công an cũng là công dân xã hội chủ nghĩa, cũng đều chung một
nền giáo dục và thiên hướng chính trị cũng như khuynh hướng tính cách.
Thử hỏi: Nếu tất cả cán bộ
Việt Nam sống một cách lương thiện, không có thói quen trộm cắp, thì tiền lương
của họ có đủ để xa hoa, sa đọa như đang thấy? Và giả sử họ giỏi kinh doanh, thì
với những đồng tiền chảy mồ hôi, sôi nước mắt do kinh doanh mà có được, những đồng
tiền sạch, họ có dám vứt qua cửa sổ sau một đêm ăn chơi?
Chỉ có tiền ăn cắp, chỉ
có thứ tiền có được bởi “một đêm ăn trộm bằng ba năm làm” mới giúp cho cán bộ,
công chức, viên chức sẵn sàng vứt nó qua cửa sổ, ăn chơi sa đọa, bất chấp như vậy
mà thôi!
Đừng ngạc nhiên khi nghe
tin công an hay cán bộ ăn cắp, bởi hằng ngày, họ vẫn công khai ăn chặn, ăn trấn
lột bằng hình thức “giữ trật tự an toàn giao thông” với áo vàng, trang phục
ngành và lực lượng hỗ trợ, họ vẫn nói năng với dân giống như quân cướp, hỗn
hào, vô lễ, mất dạy... Họ có tất! Hằng ngày, họ vẫn ăn cắp, buôn lậu, buôn hàng
quốc cấm qua cửa khẩu một cách ngang nhiên, thậm chí rạch vali của hành khách
mà lấy trộm đồ đó thôi, họ là những người ưu tú của chế độ đấy!
Đừng ngạc nhiên khi cán bộ
ăn cắp, bởi lúc này, việc thụt két nhà nước đã khó hơn rồi, nên chuyện họ sổng
ra ngoài, ăn cắp một thứ gì đó của dân mà bị bắt, là do họ xui rủi. Còn ngay từ
nền giáo dục, ngay từ tấm bé, họ đã sống trong bầu khí quyển trộm cắp, bởi vậy:
đừng ngạc nhiên!
No comments:
Post a Comment