20.06.2017
“Mọi sự đổ bể trên đời đều là do đàn bà mà ra”, có lẽ
Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nên ghi tâm cái nhận định tưởng chỉ để bông đùa của
đám dân chơi vẫn thường tùng tam tụ ngũ gầy sòng xì phé ở mấy quán cóc, lê la
tán gẫu ở vỉa hè hay gân cổ hò hét theo từng ngón kim kê cước trong
mấy tụ điểm đá gà bất hợp pháp.
Nhận định nhuốm màu cay đắng của ẩn ức thất bại đường
đời này, nếu không phải là sự đùa chơi thì, chắc hẳn, là cốt cách kẻ cả của đám
đực rựa chẳng có chỗ nào để trút bỏ sân hận trừ những bà vợ cam phận của mình,
cứ hư sự, cứ thua thiệt là trút đổ trách nhiệm lên đầu họ. Nhưng không phải là
đám đàn ông chỉ giỏi lên giọng tài khôn trong xó bếp này không có sở cứ. Từ Hải
bị chết đứng giữa trận tiền là do ai nếu không phải là do Thúy Kiều, cô ả hoàn
toàn ngốc nghếch về chính trị nhưng lại xía mồm vào việc quân cơ? Nếu Thúy Kiều
chỉ là một nhân vật hư cấu thì lịch sử đã cho chúng ta thấy biết bao nhiêu ả
đàn bà tương tự khi triều đại này tiếp nối triều đại kia sụp đổ theo những chu
kỳ hưng phế ở đó sự suy vong nào cũng thấp thoáng bóng dáng của mấy ả. Mà không
chỉ sự thay đổi một triều đại đơn thuần. Có ả, như Bao Tự, đã làm xoay chuyển cả
dòng chảy lịch sử bởi không chỉ làm tan nát cơ đồ nhà Chu mà còn khiến Trung Quốc
chuyển hướng, tiến đến kết thúc hình thái phong kiến và thay thế bằng phương thức
quân chủ tập quyền khi Tần Thủy Hoàng gom hết các chư hầu về một mối. Xem ra,
trong khía cạnh này, ái thiếp của U Vương đã góp phần thúc đẩy Trung Quốc đi
trước Âu châu đến hơn 20 thế kỷ.
Nếu Trung Quốc có những ả đàn bà như Bao Tự, Tây
Thi, Điêu Thuyền hay Dương Quý Phi thì Việt Nam có Cù Thái Hậu, Đặng Thị Huệ và
cả… Trần Thị Lệ Xuân nữa. Tai hoạ ập xuống đầu dòng họ Ngô Đình cái ào trong một
sớm một chiều là do ai nếu không phải là do cái miệng của cô con dâu bất kham
này? Mà đâu chỉ là tai hoạ của chỉ một dòng họ khi sự sụp đổ ấy kéo theo sự bất
ổn với hàng loạt cuộc đảo chính nối tiếp nhau như cơm bữa, góp phần thúc đẩy
cho sự chuyển hướng của lịch sử 12 năm sau đó. Và, thậm chí, cả đàn bà cũng còn
sa vào cảnh trớ trêu, hư bột hư đường vì… đàn bà với nhau, như bà Hillary
Clinton trong cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ vừa qua. Trong những ngày gay cấn trước
khi cử tri bước đến phòng bỏ phiếu thì, bên nhiều chuyện để lao đao, bà ta còn
lao đao không ít vì vụ email liên lạc với chồng của cô phụ tá tín cẩn Huma
Abedin, rồi còn cả đám cưới của Chelsea Clinton, khi cô con gái rượu này bị cáo
buộc dùng quỹ từ thiện chi cho cái ngày trọng đại nhất của đời mình.
“Kiềng canh nóng mà thổi rau nguội”, xưa Hưng Đạo
Vương đã nhắc nhở như thế trong “Hịch tướng sĩ”. Là người cẩn tắc, áy náy cái
nguy cơ “vỡ lọ” dù không ngừng hô hào ném “chuột tham nhũng”, Tổng bí thư càng
phải “kiềng”, phải cẩn trọng hơn nữa,
Cụ thể và mới nhất là hai ả đàn bà với những phát
ngôn xanh rờn trong các phiên họp quốc hội mới đây. Một ả, Nguyễn Thị Thủy - Tiến
sĩ Luật, Uỷ viên Thường trực Uỷ ban Tư pháp của Quốc hội - diễn tả những kẻ
ngang nhiên xâm phạm đến “an ninh quốc gia” như là thứ hạng “bất trung, đại nghịch”,
phải trừng phạt với biện pháp mạnh nhất, nói hơi quá là tống lên “đoạn đầu
đài”.[1] Một ả, Nguyễn Thị Xuân, đại biểu tỉnh Dak Lak, công an
nhà nòi, cũng thuật lại với ngôn ngữ hơi quá, thì đòi “chém” những kẻ dám bôi
nhọ lãnh tụ và đẩy xã hội rơi vào trạng thái dao động, “hoang mang”.[2] Nghe
qua thì tưởng là hai ả đang sốt sắng lập công, đang sốt sắng đóng vai công thần
đắc lực, đang ra sức bảo vệ đảng, bảo vệ sổ hưu của hàng triệu đảng viên, nhưng
thực tế thì chưa chắc có thể đạt tới những mục tiêu như vậy mà còn gây ra tác dụng
ngược. Như là một “tiến sĩ xây dựng đảng”, có thời đã là “Chủ tịch hội đồng lý
luận trung ương”, Tổng bí thư phải thể hiện tầm nhìn xa hơn, ít ra là xa hơn
chóp mũi của hai ả đàn bà kia, bằng không thì cái ngày “vỡ lọ” hằng lo lắng ấy
sẽ đến.
Nhất định ngày ấy sẽ đến nếu Tổng bí thư khoanh tay
để hai ả tác oai tác quái. Để hai ả múa mép mãi với cái giọng điệu này thì tất
sẽ đến lúc xã hội bừng tỉnh khi khai triển và mổ xẻ hai khái niệm “xâm phạm an
ninh quốc gia” và “bôi nhọ” kia đến mức tận cùng.
Tổng bí thư hãy cố động não, cố vượt qua cái khuôn mẫu
của “tư duy tổng kết” hay “đánh giá tình hình chung” ngàn lần như một thử xem!
Hạng “nhân dân” tầm thường thì làm gì có khả năng làm chuyện chọc trời khuấy nước?
Chúng ta dễ dàng miệt thị ai đó là “quân bán nước” nhưng đâu phải dễ, đâu phải
bạ ai cũng có thể mang nước ra mà… bán? Hãy gặp những người dân bình thường – tỷ
như một ông cụ hom hem bán vé số dạo, một chủ tiệm thịt, một cô ca ve mặt mày
nhợt nhạt son phấn trong một vũ trường ế khách, một giáo viên trung học hay một
ngư dân đang biểu tình đòi quyền lợi sau vụ biển nhiễm độc v.v... – để thách họ
“bán nước” thử xem? Nhất định họ sẽ lắc đầu chào thua. Nhất định họ sẽ quầy quậy
vái chào vì hành vi đó không thuộc về cái “tầm” của họ. Cả chuyện “bôi nhọ”
cũng vậy. Vạn nhất, có bất mãn hay phẫn uất thì, bất quá, đám dân đen ấy chỉ chửi
đổng là cùng, chửi bằng vài câu trong bàn nhậu hay chửi bằng những dòng nhắn
trên facebook, xa lắm thì căng cái khẩu hiệu đòi lại những quyền lợi
hoàn toàn chính đáng của mình. Toán học, hay khoa học nói chung, đã không thể
phát triển đến trình độ ngày hôm nay nếu các nhà toán học mải bận tâm, không chịu
bỏ qua những sai số lắt nhắt. Nhà cầm quyền cũng vậy, họ không thể nào đưa đất
nước tiến lên nở mày nở mặt với năm châu nếu chăm chăm bắt bẻ những lối phê
bình chỉ trích kiểu ấy của nhân dân. Tội “bôi nhọ”, như thế, hiểu như một đại tội,
phải là tội của quan to, những kẻ mà cơ chế chính trị giúp họ tạo ra một tầm ảnh
hưởng rộng lớn. Và tội bán nước, như đã bàn, cũng phải là tội của quan to, những
kẻ mà cơ chế chính trị đã đặt họ ở một vị trí trọng yếu.
Vị trí đó, tầm ảnh hưởng đó đang thuộc về ai nếu
không phải là tổng bí thư, là chủ tịch, là thủ tướng, là những đại tướng và thượng
tướng, những bộ trưởng, cục trưởng, và ít nhất cũng là những ông tỉnh trưởng
trong chức danh “bí thư tỉnh ủy”. Tóm lại là những đảng viên với phẩm hàm cao cấp
được chọn lọc trong một tổ chức gọi là Trung ương Đảng.
Ả Thủy lo lắng về “an ninh quốc gia” nhưng trên thực
tế những giềng mối an ninh của tổ quốc đã bị xâm phạm nghiêm trọng, phải nói là
cực kỳ, cực kỳ nghiêm trọng. Các cánh rừng, các vị thế chiến lược từ Bắc đến
Nam lọt hết vào tay Trung Quốc, còn cả ngàn cả vạn nhân công Trung Quốc tràn ngập.
Trung Quốc, thậm chí, còn thò chân vào đến tận Tây Nguyên, địa bàn chiến lược
dược xem là “nóc nhà Đông Dương”, nơi mà kẻ nào làm chủ sẽ làm chủ toàn cõi
Đông Dương chứ đừng nói chỉ một nước Việt Nam. Trung Quốc đã thò chân vào vùng
đất với dự án khai thác Bauxit đang gây ô nhiễm và lỗ lã không cùng và thủ phạm
là ai nếu không phải một bọn “bất trung”, “đại nghịch” theo ngôn ngữ của chính ả
ta?
Nói cho gọn thì đó là tội “phản quốc”, cái tội mà chỉ
những đảng viên với phẩm hàm cao cấp mới có đủ “tầm” để vi phạm.
Đầu sổ, tính vào việc xâm hại an ninh quốc gia tại
đây đã thấy ngay bóng dáng của Nông Đức Mạnh, nguyên là Tổng bí thư, và Nguyễn
Tấn Dũng, nguyên là Thủ tướng. Mà rõ ràng, cả hai, Mạnh và Dũng, cũng biết rõ
là mình đang phản quốc nên mới thậm thò, thậm thụt y như hai tên ăn trộm.
Dự án ấy được công khai hoá một cách chính thức vào
tháng Hai năm 2009 với một cuộc “hội thảo khoa học” mang tên “Vai trò của công
nghiệp khai thác bauxite - sản xuất alumina - nhôm đối với phát triển kinh tế -
xã hội Tây Nguyên và những yếu tố ảnh hưởng đến môi trường, văn hoá khu vực” do
Bộ Công Thương tổ chức. Và đúng ngay lúc ấy, Bộ Ngoại Giao mới rón rén công bố
trên trang web của mình “Tuyên bố chung Việt Nam – Trung Quốc” do Nông Đức Mạnh
và Hồ Cẩm Đào đã ký vào ngày 2 tháng Sáu năm 2008, nghĩa là trước đó gần một
năm. Thông báo chung của hai lãnh tụ hai nước mà bị bỏ quên, xếp trong tàng thư
của chính phủ suốt gần một năm, hẳn là Mạnh, dẫu kém thông minh, cũng biết chắc
là mình đã làm trò bán nước!
Không chỉ một mình Mạnh, cả Dũng cũng đã đích thân
thú nhận vai trò tập thể trong cái trò bán nước thậm thụt này. Ngày 4 tháng Hai
năm 2009, trước cuộc “hội thảo khoa học” trên, đích thân Dũng đã chặn họng một
phóng viên khi “cả vú lấp miệng em” rằng đó là “chủ trương lớn của Đảng và Nhà
nước”, rằng nó đã được “nêu trong nghị quyết đại hội X của Đảng”, rằng “Bộ
Chính trị đã ba lần nghe, kết luận về phát triển bôxit Tây Nguyên.”
Như thế, có nghĩa là cả đám, cả cái “Bộ Chính trị”
lúc ấy, gọi là “Bộ chính trị khoá 10”, trong đó có cả Tổng bí thư hiện tại, lúc
ấy còn là Chủ tịch Quốc hội. Bộ Chính trị hiện tại có nhiều khuôn mặt mới tuy
nhiên cả những khuôn mặt mới ấy cũng là những tội đồ phản quốc không hơn, không
kém!
Thí dụ như Hải, tên đầy đủ là Hoàng Trung Hải. Phải
đến năm 2016 Hải mới lọt vào cơ cấu quyền lực này nhưng trong cuộc họp ngày 9
tháng Tư năm 2009, khi Bộ Công Thương công bố bản “thông cáo báo chí” về cuộc
“hội thảo khoa học” nói trên, đích thân Hải – trong vai trò Phó Thủ tướng – đã
ra mặt “chỉ đạo” với sự tham gia của đại diện Trung Quốc và nguyên Bộ trưởng Bộ
Công Thương Vũ Huy Hoàng.
Hoàng thì bây giờ đang lơ láo trong thân phận của một
“đồng chí đã bị lộ” nhưng, dẫu sao, y chỉ mới “bị lộ” tội “lạm dụng chức vụ” và
“buông lỏng quản lý”. Nhưng Hoàng, rồi Tổng bí thư, và cựu Tổng bí thư, cựu Thủ
tướng Dũng, rồi cả Hải, hiện là Bí thư Thành ủy Hà Nội v.v... lại đang đối mặt
với tội danh còn đáng tởm hơn nhiêu, cái tội “bất trung” và “đại nghịch” mà ả
Thủy đang xoen xoét trên diễn đàn quốc hội.
Theo ả, Hiến pháp đã quy định rằng “phản bội Tổ quốc
là tội nặng nhất” thì người luật sư phải có trách nhiệm tố giác khi phát hiện
thân chủ của mình phạm tội xâm phạm an ninh quốc gia. Không tố giác có nghĩa là
ém nhẹm và, với những thông tin đã thấy ở trên thì, từ Mạnh đến Dũng, Hải, cả Bộ
Chính trị, Cả Bộ Ngoại giao, cả bộ máy tuyên giáo v.v... đã cố tình ém nhẹm cái
thoả thuận xâm phạm an ninh quốc gia mà Mạnh đã ký với Đào trong suốt gần một
năm trời.
Nhưng Thủy chỉ là một, còn Xuân, Đại tá Phó giám đốc
Công an tỉnh Daklak, kẻ đòi “bổ sung quy định để ngăn chặn có hiệu quả” những
hành vi “gây mất uy tín của lãnh đạo cấp cao” và “gây hoang mang trong xã hội”.
Tổng bí thư càng phải “kiềng”, phải cẩn trọng hơn với cô ả công an nhà nòi này.
Đại tá công an mà hô hào “ngăn chặn có hiệu quả” thì
phải biết cái sự “hiệu quả” này sắt máu đến nhường nào. Nhưng trong thời đại
hôm nay, sau các sự kiện như Mùa Xuân Ả Rập, Tổng bí thư càng phải cẩn trọng với
những trò sắt máu. Nếu đề nghị này trở thành một “hiện thực pháp chế” thì hậu
quả nhãn tiền là hệ thống chính trị Tổng bí thư sẽ lơ láo thân phận của một thứ
con nợ, nghĩa đen và nghĩa bóng.
Nếu nợ nghĩa đen ngụ ý chuyện tài chính thì vượt qua
khía cạnh kim tiền này, hệ thống cai trị của Tổng bí thư, như một con nợ của
dân tộc, còn mắc những món nợ chính trị không thể nào trả nổi.
Trước hết hãy nói đến nợ tài chính. Hiện tại, công nợ
đã đầm đìa đến mức “thiếu an toàn” và năm ngoái, theo thú nhận của nhà nước, đi
vay 20 tỷ đô la nhưng phải xuất hết 12 tỷ đô la để trả lãi từ món nợ cũ.[3] Nợ
nần thì như thế mà còn phải vun vén hết tỷ đồng này đến tỷ đồng kia để bồi thường
cho những công dân bị kết án oan, nào là Hàn Đức Long, nào là Huỳnh Văn Nén, Trần
Văn Thêm, Nguyễn Thanh Chấn v.v... Họ là những công dân bị kết tội oan và nay họ
đã được giải oan. Nhưng, như đã thấy ở trên, những đảng viên với phẩm hàm cao cấp
nhất chỉ là một tập hợp dị thường của những đồng chí “chưa bị lộ”, sau khi đào
thải hạng đồng chí “đã bị lộ”. “Bị lộ” như Trịnh Xuân Thanh, đang trốn như chuột
hay bị lộ như Vũ Huy Hoàng, bị tước hết đặc quyền. Kết án rồi trừng phạt một
công dân thật nặng vì tội “bôi nhọ lãnh đạo” thì cũng được thôi nhưng ngộ nhỡ,
mai này, những nhà lãnh đạo bị “bôi nhọ” ấy lộ nguyên hình với khuôn mặt nhem
nhuốc như Đinh La Thăng hay Vũ Huy Hoàng thì sao?
Thì phải bồi thường cho những công dân đã bị kết tội
ấy. Thì phải vun vén hết tỷ này đến tỷ kia và hậu quả là hệ thống chính trị sẽ
bị lún sâu trong cái hố nợ nần.
Nhưng quan trọng hơn là nợ chính trị. Về lý, thì những
kẻ “gây mất uy tín lãnh đạo cấp cao” và “gây hoang mang trong xã hội” đều đáng
trừng trị thật. Nhưng về lý và về cả tình, thì cái hệ thống cầm quyền và những
thế hệ lãnh đạo đã nối tiếp nhau “bôi nhọ” uy tín của dân tộc, “bôi nhọ” thanh
danh của đất nước và làm xã hội hoang mang suốt từ thập niên này đến thập niên
khác thì sao?
Đó là hệ thống cai trị điều hành đất như dự một canh
bạc, từ việc áp đặt mô hình kinh tế Stalinist, từ việc áp đặt công cuộc đấu
tranh giai cấp kiểu Maoist cho đến việc mở cửa – toàn cầu hoá theo lối chợ Trời
chụp giựt. Từ Bauxite Tây Nguyên đến Formosa ở Hà Tỉnh, họ hành động đơn giản,
ngây ngô và liều lĩnh y như những con bạc say máu trên các tụ điểm đá gà hay
các sòng xì phé tự phát ở quán cóc. Và nếu hạn dân chơi quán cóc chẳng có ai để
trút bỏ sân hận trừ những người vợ cam phận trong xó bếp của mình thì cái hệ thống
cầm quyền khôn nhà dại chợ này cũng chẳng khá hơn. Nó nhũn nhặn và lịch sự với
“thế lực thù địch” hằng ức hiếp mình như “bạn bè hữu nghị” nhưng ngạo mạn và
tàn độc đối mấy chục triệu người dân cam chịu. Và khi người dân thể hiệu những
dấu hiệu sẽ không còn cam chịu nữa thì nó, như đã thấy sau vụ hư sự Formosa, lại
sẵn sàng đồng hoá nhân dân, đẩy người dân về cùng một phía với con ngáo ộp “thế
lực thù địch”.
Đất nước đã trải qua nhiều giai đoạn thăng trầm và
dân tộc đã từng cam chịu những ông vua bất tài và thối nát, nhưng có lẽ chưa
bao giờ người dân nước Việt Nam hoang mang như đang hoang mang với cái chính
quyền này. Hoang mang vì một tương lai bấp bênh. Hoang mang với một môi trường
sống và môi trường giáo dục đầy độc hại. Hoang mang vì một xã hội mât phương hướng
ở đó những giá trị đạo lý đã bị đảo lộn. Chưa ai thử tiến hành một cuộc điều
tra xã hội học nhưng có lẽ mơ ước lớn nhất của người Việt Nam lúc này là… thôi
làm người Việt, là xoay xở bằng cách này hay cách kia để rời bỏ đất nước của mình
và trở thành công dân một nước khác.
Đẩy đất nước đến tình trạng tệ hại này thì đảng của
Tổng bí thư là gì nếu không phải là một thứ con nợ của tổ quốc, của dân tộc?
Gây nợ thì phải trả nợ, và đó là lý do mà Tổng bí thư cần phải cẩn trọng.
Bôi nhọ giới lãnh đạo thì phải trị, xâm phạm an ninh
quốc gia thì phải trị. Nhưng đám phản quốc đang làm nhục đất nước, làm nhục dân
tộc và đang biến đất nước thành con nợ thì sao?
Hai ả đại biểu sắt máu trên tưởng là mình bồi đắp
cái thành đồng bảo vệ cho đảng mà thực chất lại đào bới cái nền móng làm chỗ dựa
của đảng. Cứ đẩy đến mức tận cùng những gì hai ả nêu ra, đảng của Tổng bí thư sẽ
lộ nguyên hình là một đảng bất trung, một đảng đại nghịch, đã làm rệu rã và bôi
nhọ đất nước mà các vua Hùng đã có công dựng lên, các đấng anh hùng như Trần
Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung đã đổ máu ra gìn giữ.
Những kẻ không ưa Tổng bí thư, đừng sỉ vả hai nữ đại
biểu ấy nữa, hãy cám ơn hai ả là đằng khác. Như là Bao Tự, như là Lệ Xuân,
không chừng cái miệng của hai ả sẽ góp phần thay đổi hẳn dòng chảy của lịch sử
bởi người dân đã chán cái chế độ này lắm rồi, chỉ cần ai đó phát động, khơi
mào.
Nhưng còn Tổng bí thư? Ai cũng biết Tổng bí thư là
người cẩn tắc, nhưng nếu muốn chứng tỏ mình là người thông minh, thông minh
trong sự cẩn tắc, Tổng bí thư phải ra lệnh khoá cái mồm vô hậu của hai ả kia lại
chứ?
---------------
Tham
khảo:
[1] “Luật sư tố
giác thân chủ: "Tôi phát biểu vì lợi ích của quốc gia””
[2] “Đề xuất xử
lý hình sự tội bôi nhọ lãnh đạo cấp cao”
[3] “Trả nợ 12 tỷ
USD, Chính phủ tính vay thêm 20 tỷ”
No comments:
Post a Comment