Sunday, December 14, 2025

BÌNH LUẬN TIN ĐỒN (Dương Quốc Chính / Báo Tiếng Dân)

 



Bình luận tin đồn

Dương Quốc Chính

14/12/2025

https://baotiengdan.com/2025/12/14/binh-luan-tin-don/

 

Đầu tiên phải nhắc đến chuyện tưởng chừng không liên quan, nhưng thực tế lại rất liên quan. Đó là hiện tượng anh em bên chuồng [bò] gần đây húc rất khỏe, để “bảo vệ nền tảng tư tưởng”, lấy cớ vậy thôi, chứ bản chất là bảo hoàng hơn vua.

 

“Vua” ở đây được tạm hiểu là lãnh đạo đảng. Lấy cớ bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ, nhưng bản chất chỉ là bảo thủ, không muốn cải cách thể chế, cải cách tư tưởng, nên vu cho sự cải cách là tự diễn biến, tự chuyển hóa. Rồi đem chuyện Liên Xô sụp đổ ra làm con ngáo ộp dọa dân thiện lành, dọa cán bộ công chức. Dọa là mất ổn định, mất chỗ dựa, mất đảng, mất mình.

 

Suy cho cùng, thì tự diễn biến hay xét lại, có tính hai mặt, tùy góc nhìn. Góc tích cực thì chính là cải cách thể chế và tư tưởng. Liên Xô cũng cải cách và Trung Quốc cũng cải cách, đều là tự diễn biến và xét lại hết.

 

Lịch sử cho thấy sự phát triển của loài người chính là sự xét lại liên tục. Vì con người hay loài vật mà có trí tuệ là phải xét lại liên tục, tự diễn biến, tự chuyển hóa liên tục. Vì khôn ra mới biết trước đó chính mình hay ông cha, tiền bối, lãnh tụ đã từng ngu.

 

Thử hỏi, nếu không xét lại thuyết địa tâm thì sao có thuyết nhật tâm? Nếu Khrushchev không xét lại thì sao biết Stalin sai lầm? Đặng Tiểu Bình không xét lại sao biết Mao sai? Gorbachev không cải tổ sao biết Liên Xô từng sai lầm? Mà không biết Liên Xô sai thì sao Đặng có thể sửa sai để có Trung Quốc ngày nay. Nếu đảng ta không nhìn Liên Xô, Trung Quốc để thấy cái sai, cái đúng của họ, bản chất cũng là xét lại của xét lại, thì giờ cũng sập hoặc dặt dẹo như Cuba hay Bắc Triều Tiên.

 

Dù dùng khái niệm khác, là Đổi mới, nhưng bản chất là các ông Trường Chinh, Nguyễn Văn Linh, Võ Văn Kiệt cũng đã xét lại đường lối kinh tế theo mô hình Liên Xô của ông Lê Duẩn. Cũng là ‘xét lại’ đó, dù về mặt chính trị, Lê Duẩn chống chủ nghĩa xét lại! Về bản chất cái khái niệm đó cũng tương tự, chẳng qua người ta né đi, dùng từ khác cho nó đỡ nhạy cảm. Cải tổ, xét lại, tự diễn biến, hay đổi mới thì đâu có khác nhau về bản chất.

 

Thế nhưng gần đây lại rộ lên việc anh em đỏ phẫn nộ, ý kiến ý cò, chống xét lại lịch sử, bảo vệ nền tảng tư tưởng. Nói như anh em, thì chắc quay lại thời Lê Duẩn anh em mới ưng tuyệt đối! Đổi ngày thành lập đảng từ 6-1 sang 3-2, đổi ngày chết của “bác” từ 3-9 thành 2-9 không là ‘xét lại’ thì là gì?

 

Điều đáng quan tâm, là đứng sau mấy làn sóng phát cuồng này luôn có bóng dáng các chú bộ đội. Bắt đầu từ vụ đấu tố đại học Fulbright, rồi tới Lê Văn Duyệt, Gia Long, rồi giờ là ‘Nỗi buồn chiến tranh’. Tất cả đều nằm trong bối cảnh đấu tranh quyền lực giữa hai bên mà anh em tự hiểu nhé.

 

Mình thấy rằng đây chẳng qua là đá thúng đụng nia, mượn chuyện để khuếch trương thanh thế, một kiểu duyệt binh, diễu võ dương oai về mặt truyền thông. Bên bảo thủ mượn hình ảnh Đại học Fulbright, Lê Văn Duyệt, Nguyễn Ánh, Bảo Ninh để định hướng dư luận tấn công lại sự cải cách, đổi mới về tư tưởng và quan điểm thân phương Tây hoặc có quan điểm mới.

 

Rõ ràng đứng sau phe bảo thủ thì khá rõ là ai, khá công khai, dựa vào tem nhãn của những người khơi mào. Còn quan điểm đổi mới tất nhiên không hề rõ ràng là có ai hậu thuẫn, kể cả cái ông mà mọi người đang cho là đổi mới, cũng chả dám ra mặt. Nhưng những người lên tiếng đa số là không hề đại diện cho một phe nhóm chính trị nào cụ thể, mà là tiếng nói cá nhân là nhiều. Nói cách khác, thì đó là quần chúng tự phát, nhiều hơn là có sự định hướng chính trị.

 

Phe bảo thủ thì cố bẻ lái là do bọn phản động chống phá, nhưng nói thật là trong chuyện này, về mặt lý luận, anh em phản động số má, cộm cán (đã được công an định danh cá nhân, tổ chức), thì chả có mấy ảnh hưởng, cũng chả đủ năng lực hay đủ tầm ảnh hưởng để làm điều đó. Nhóm lên tiếng phần nhiều là trí thức, chứ chả phản động gì cả, không như bên chuồng cố dán nhãn để định hướng, đó là trò rất mất dạy. Hy vọng là cơ quan chức năng không ngu theo chúng nó.

 

https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2025/12/1-57-1012x1024.jpg

Phát biểu của ổng Tô Lâm trong một buổi họp về phòng chống tham nhũng: Không ai được phép vượt quá “lằn ranh đỏ”, nhưng tựa đề các báo đưa ra được mạng xã hội bình luận là ám chỉ của Tô Lâm với “đối thủ”. Ảnh chụp màn hình của Kiên Gốc Sậy

 

Chả nhẽ Đại học Fulbright, chính quyền TP.HCM (cúng giỗ và tái đặt tên đường Lê Văn Duyệt), Bộ Giáo dục, Bộ Văn hoá, Hội Nhà văn (đã vinh danh tác phẩm ‘Nỗi buồn chiến tranh’ và đưa trích đoạn vào sách giáo khoa) đều là phản động cả sao?!

 

Như vậy là đám bảo thủ kia đang muốn quay ngược lại bánh xe lịch sử, đang muốn kéo lùi sự phát triển, cải cách tư tưởng, bằng cách múa may trên mạng xã hội và có lẽ họ càng bất lực khi càng lồng lộn. Vì các cơ quan kia có thèm đáp ứng yêu cầu của họ đâu, đó là cái tát vào mặt phe bảo thủ.

 

Nếu thực sự quân đội đứng sau làn sóng ảo (sóng trên mạng xã hội là ảo thôi, sóng ngoài đời mới là thật), thì phản ứng của xã hội chính là thước đo của lòng dân. Anh em húc ‘Nỗi buồn chiến tranh’ thì nó lại bán chạy, không có mà bán. Chả thấy ai tẩy chay Đại học Fulbright hay ném đá lăng mộ Lê Văn Duyệt, cơ quan chức năng cũng chả để tâm! Thì đó chính là bộc lộ của quyền lực thực tế của mỗi phe trong việc tranh cử đang diễn ra.

 

Theo thông lệ, từ thời bắt đầu có mạng xã hội, internet phát triển, lấy thời điểm xuất hiện trang “Quan làm báo” làm dấu mốc, thì bên nào yếu thế mới chơi âm binh. Giai đoạn trước, khi cụ còn, thì anh H được coi là âm binh, đưa tin “nội bộ”, thì bây giờ mấy anh khác được dùng cách tương tự, chắc do phe kia và có lẽ yếu thế hơn. Anh H giờ tập trung bán kính thôi.

 

Từ các phân tích trên, tự suy được bên nào tung tin đồn mạnh lại là bên yếu thế và có lẽ là sẽ thua. Bên thắng thế cũng chả có nghĩa là tối ưu, chẳng qua là có nhiều lợi thế hơn và biết nương theo xu thế của thời đại không thể đảo ngược được.

 

Nói thực là nếu phe kia lại cũng tỏ ra cải cách, theo một cách khác, thì bọn nhân dân mới thực sự đau đầu. Chứ anh em chọn cách quay ngược bánh xe lịch sử thì quá sai lầm. Bây giờ có lẽ quá muộn để sửa sai và chắc anh em cũng không hề nhận thức được là mình sai ở đâu.

 

Anh em đọc thì động não tí, mình viết tút này là tút thứ hai rồi, vì nhiều người hỏi là có tin gì không? Câu trả lời của mình vẫn kiên định là không biết gì cả đâu!

 





No comments: