07/02/2022
http://www.danchimviet.info/tram-nam-tinh-cuoc-vuong-tron/02/2022/25187/
http://www.danchimviet.info/wp-content/uploads/2022/02/images1587328_1.jpeg
Hai chí sĩ họ Phan: Phan Châu Trinh (trái) và Phan Bội
Châu. (Ảnh tư liệu)
Cả đời lo cho dân cho nước, cuối cùng Phan Bội
Châu và Phan chu Trinh cũng bị kẻ gian hãm hại. Hai ngài phải bỏ dở cơ đồ chấn
hưng nước Việt để lên thiên đàng đoàn tụ với thượng đế. Hai ngài biết Hồ Chí
Minh đa mưu túc kế, thủ đoạn khôn lường nên đã tìm kẻ côn đồ bám sát mình để loại
bỏ không thương tiếc, nhằm chiếm lấy nước Việt vào tay , tha hồ tự tung tự tác…
. Hai cụ về thiên đình chờ Hồ Chí Minh đến ngày lão hóa, quy tiên để hỏi tội
nhưng chờ mãi, chờ mãi mà không thấy liền nóng lòng hỏi thượng đế.
– Thưa Thượng Đế! Không biết sao Hồ Chí Minh đến
giờ này vẫn chưa về thiên đình ạ? Nếu tụi tui không lầm thì Hồ đã quy tiên từ
1969 rồi mà
Nghe câu hỏi lạ, Thượng Đế mỉm cười, trả lời:
– Hồ Chí Minh hả? Hắn sao có thể quy thiên được,
nơi giành cho hắn phải là địa ngục kia, bởi hắn là người của Satan mà.
– Ủa? Hắn theo sự nghiệp giải phóng nô lệ cho
cả dân tộc sao lại là người của Satan được?
Hiểu mọi suy nghĩ trong câu hỏi của hai cụ,
Thượng Đế cả cười:
– Ta không nhầm, vì chỉ có người của Santan mới
dám bán đứng tụi con cho Pháp để lấy tiền chơi gái và lập nên tổ chức cách mệnh
của riêng mình…Sau đó, hắn cướp thành quả của Trần Trọng Kim. Trong vòng chưa đầy
4 năm, từ 1953 đến 1957, hắn xuống tay cho phép lãnh đạo trung Quốc hướng dẫn
lãnh tụ cao cấp của Viêt Nam, giết 172.000 người vô tội trong cải cách ruộng đất
để có những con dê tế thần dâng lên Mao xủ xỉ, cũng như báo công với quan thầy
Sitalin. Chưa đủ, hắn nướng thêm 3 triệu quân nhân cho cuộc chiến tranh huynh đệ
tương tàn cùng 7 triệu người dân vô tội bị chết oan do bom đạn, giặc giã của cả
hai miền Nam Bắc… Một sai lầm của hắn, cả dân tộc các con phải trả giá cả trăm
năm, nên bây giờ lớp lãnh đạo hậu bối mới tiếp tục vùi 90 triệu người trong lầm
than đói khổ .
Hai cụ thở dài
– Thảo nào trong di chúc để lại trước khi mất,
hắn cũng thú nhận:
“Rằng con biết tội đã nhiều
Dẫu rằng sấm sét búa rìu cũng cam”
…Nhưng thưa ngài, xin ngài mở lượng hải hà
giúp cho nước Việt có cơ hội thoát khỏi sự bần hàn, tủi hổ do hắn và đám con
cháu chuyên học tập tư tưởng của hắn gây ra ạ.
Thượng đế vuốt râu cả cười:
– Ta cũng muốn lắm, nhưng các vị tiền bối các
ngươi đã tiên liệu rồi: “Trăm năm tính cuộc vuông tròn” … mà bây giờ mới có 92
năm thôi.
-Trời đất, kể từ khi Hồ thành lập đảng cộng sản
Đông Dương vào ngày 3-2 -1930 tại Thượng Hải Trung Quốc phải không ạ? Như vậy
còn 8 năm có lẻ nữa cơ ạ.
Thượng đế thở dài:
– Ta cũng không ngờ lịch sủ dân tộc các ngươi
lại chìm nổi thế. Kẻ đưa văn minh, vật chất giàu có cho các ngươi, thì các
ngươi lại nghe theo Hồ , bằng mọi cách đánh đuổi họ đi, các ngươi đòi độc lập
trong nô lệ cộng sản, no ấm trong ngôi nhà chủ nghĩa xã hội chết đói vì quan ăn
không hết, dân lần chẳng ra…vậy thì làm sao có thể “Nhân thiên hợp nhất” được.
-Dạ, càng nghe thuợng đế nói, hai cụ càng kính
nể, và buồn vì thảm trạng Việt Nam hiện tại:
-Chả lẽ…không còn cách nào khác nữa sao ?
Thượng đế cả cười:
-Hừ…còn mỗi một cách là phải đoàn kết để vùng lên
lật đổ bọn cháu ngoan của Hồ thôi, nhưng tâm thức nô lệ trong đám con cháu, hậu
duệ các ngươi còn lớn lắm, chúng đâu có được tư tưởng phản kháng, sáng láng như
các ngươi.
Nào :
“Những kẻ vá trời khi lỡ bước
Xá gì một chút cỏn còn con”*
Nào:
“Đôi tròng mắt loạn tỉnh say
Cuộc cờ nhân thế xóa, bày hơn thua”… **
Họ đâu dám vá trời như các ngươi? Thay vào đó
chỉ vá víu lại lòng mình đã đủ nhụt chí rồi. Họ coi bàn cờ thế sự của cả gần
100 triệu người là của mấy thằng bù nhìn dốt nát trong cái bồ chính trị gian
tham, ghê tởm kia…Hễ mở mắt ra là họ nghĩ: “Đã có đảng và nhà nước lo”, nên
thân nam nhi như họ đâu coi việc phải xóa ván đánh lại từ đầu là việc đại sự,
mà ngược lại là dại dột, điên rồ. Họ bị cộng sản nhồi sọ, tuyên truyền đến u
mê, mụ mị cả đầu óc, đâu nghe được lời kêu gọi của các ngươi: “Làm trai đó là một
danh từ đẹp”, “trí làm trai chẳng tiếc đời xanh”. “Trí làm trai phải biết đến sử
xanh”. Thay vào đó là “trí làm trai chỉ biết mấy chuyện ranh”, nào lo úp mặt
vào mâm cơm ban ngày, úp mông vào bụng vợ ban đêm…tối tối tham gia mấy trò giải
trí, nhảm nhí trên truyền hình rồi nhậu nhẹt, bia bọt quanh năm…cho đến ngày ra
đồng nằm ngắm trăng, đoàn tụ với ông bà tiên tổ nơi chín suối…
Càng nghe Ngọc Hòang, thượng đế nói, mặt mũi
hai cụ càng tái xanh tái tử:
-Chả lẽ… tộc Việt chúng con hết cơ hội rồi
sao?
Thuợng đế nhếch miệng:
-Cơ hội à, Tộc Việt các ngươi đã bỏ qua biết
bao nhiêu cơ hôi rồi mà không biết sao?
-Ngay từ thời điểm 1975 phải trả bằng mạng sống
để ra đi, lũ con cháu các người đã bỏ qua cơ hội suốt 47 năm nay rồi. Để mất nước
là do con lạc cháu loài nhà các ngươi, lẽ ra đời cha đánh mất thì đời con tìm lại,
đằng này lại buông xuôi: “Thóc đâu bồ câu đấy” Sang được xứ người rồi, là bỏ lại
tất cả , không vương vấn, không hoài vọng mảy may. Hơn nửa thế kỷ trước, lũ
cháu ngoan bác hồ tuyên bố: “Sẽ đánh sập chế độ VNCH ngay trong lòng nước Mỹ””
vậy mà hơn 4 thập kỷ qua, ở giữa lòng nước Mỹ , lũ con cháu các ngươi, không những
không giật sập thể chế cộng sản để trăm dân bớt khổ, người người tự do, các ngươi
lại làm ngược lại, thắt lưng buộc bụng để gửi tiền về dựng xây xã hội chủ nghĩa
… Nếu không có lũ con lạc, cháu loài nhà các ngươi, cộng sản còn tồn tại đến
bây giờ không? Hay ngay thập kỷ đầu tiên của thiên niên kỷ thứ ba đã nghẻo rồi?
Bây giờ lại còn trách lẫn trời gần, đất xa…
– Vâng, hai cụ cúi đầu lễ phép, tự cảm thấy vô
cùng bé nhỏ trước thượng đế anh minh.
-Theo thiển ý của con năm 2010 Cộng sản sẽ suy
và 2020 cộng sản sẽ vong, còn anh Trinh cứ bảo năm 2013 cộng sản phải vong, hóa
ra đều sai cả … Đứng khép nép bên cạnh, Phan Bội Châu cung kính đáp.
Đi đi lại lại vẻ mặt bất an, lo lắng Phan Chu
Trinh tâu:
– Sở dĩ con khẳng định năm 2013 cộng sản phải
đổ vì khi ấy ngân sách nhà nước như dòng sông cạn kiệt…Theo thông tin rò rỉ từ
nội bộ đảng, quỹ an sinh xã hội của bộ lao động và thương binh xã hội đã bị các
quan đồng chí rút hết ném vào thị trường chứng khoán, mà chứng khoán khi ấy thì
lao dốc thảm hại, tỷ lệ mỗi phiếu không bằng 1 mớ rau muống, 3, 5 nghìn đồng…
Vuốt chòm râu bạc, đôi mắt tinh anh lóe lên
sau cặp kính, Phan Châu Trinh tiếp tục xác nhận:
– Vâng, theo con nghĩ, khi lương hưu, chế độ
chính sách như thuơng binh, liệt sĩ, mẹ Việt Nam anh hùng không còn thì tất cả
sẽ nổi loạn…vì chẳng còn ai theo chúng vì lý tưởng cộng sản nữa cả… ai ngờ
chúng cúi đầu thuần phục trung quốc, sai Tòng thị Phóng làm quốc tịch cho 2 triệu
gián điệp trung quốc tràn vào hợp pháp, bán 1 loạt các vùng trọng điểm cho Tàu
như Vân Đồn, Quảng Ninh, Bắc Vân Phong (Khánh Hòa) và Phú Quốc (Kiên Giang). ,
để vay 300 tỷ USD với lãi xuất cao của Trung cộng để kích cầu kinh tế, thực chất
là tiếp tục đè đầu cưỡi cổ dân…
Ngọc Hoàng bước từng bước khoan thai lắc đầu,
bàn thảo:
-Tất nhiên là cộng sản sẽ vong, nhưng theo ta
phụ thuộc vào con dân các ngươi nhiều lắm… à mà Ngọc Hoàng bất ngờ phất mạnh tà
áo rộng nơi cổ tay, hỏi: Các người có biết chuyện ngụ ngôn đang ồn ào dưới hạ
giới không nhỉ?
Cả hai nhao nhao hỏi:
– Dạ chúng thần vẫn theo dõi sát tình hình dưới
Hạ giới, nhưng không rõ chuyện ngụ ngôn nào ạ?
– Thì chuyện về sự khác nhau giữa cua Việt và
cua Mỹ ấy
Cả hai ngẩn người nghe Ngọc Hoàng kể:
– Tuần vừa rồi, nhân dịp tiễn năm cũ, để đón
chào năm mới, ta nghe ba vợ chồng táo quân hiện cư ngụ ở tiểu bang vàng
California, kể: Trong một nhà hàng sang trọng, người khách hỏi: “Làm sao phân
biệt được cua Việt và cua Mỹ”
Chủ quán mặt đỏ như…cua luộc, cả cười bảo:
– Dễ lắm, cho cả hai loại cua vào thùng chứa ,
không cần đậy nắp, sáng hôm sau nếu phần nào trống rỗng không còn con nào thì
đó là cua Mỹ, còn phần nào còn nguyên vẹn hoặc chết hết sạch thì đó là cua Việt.
Phan Bội Châu hấp háy mắt:
– Nghĩa là thế nào ạ, xin thượng đế giảng chân
lý cho chúng thần biết ạ
– Có gì đâu, nếu là cua Mỹ thấy nắp thùng mở
thì sẽ tự nằm xếp lớp lên nhau, cứ con khỏe và lớn nhất nằm bên dưới, các con
khác lần lượt chồng lên nhau, khi con cuối cùng tự bò lên được miệng thùng rồi
thì sẽ dừng lại thò càng ra để cắp con sau mình lên, rồi con thứ hai sẽ lặp lại
động tác quen thuộc, đứng hiên ngang trên miệng thùng, giơ càng ra cắp tiếp các
con ở dưới, cứ thế, cho đến khi cắp đến con cuối cùng mới lặng lẽ bỏ đi, còn
cua Việt ngược lại, hễ con nào mon men trèo lên thành thùng trước, sẽ bị các
con ở dưới cắp và lôi xuống cho bằng đựơc, cho đến khi đuối sức, ngã nhào nằm bẹp
dưới đáy thùng mới thôi…chính vì thế nhà hàng không cần đậy nắp mà chẳng con
cua Việt nào chịu thoát ra cả.
Nghe thủng câu chuyện, cả hai ngán ngẩm lắc đầu:
– Vâng, chúng con hiểu, tính đoàn kết của Tộc
Việt kém quá, chỉ toàn khôn vặt, mà họ đâu có hiểu một điều đơn giản là: Một
dân tộc toàn những người khôn vặt là một dân tộc yếu, vì chẳng có ai khôn lớn
lo liệu việc triều chính cả, để mặc bọn dốt, tham, ngông, độc cai trị làm gì đất
nước chả lụn bại, mặc tương lai do tàu cộng điều khiển. Cứ 4 tốt và 16 chữ
vàng, rồi “ hợp tác toàn diện, huớng tới tương lai” biết đâu sẽ thành một tỉnh
của bá bành trung cộng lúc nào không hay…
– Trời đất, Phan Bội Châu thoắt rùng mình, líu
lưỡi hỏi lại:-Huynh nói thế nghĩa là…mất nước toàn diện, hướng tới tai ương sao
?
– Chứ còn gì nữa, Phan Chu Trinh thủng thẳng,
nét mặt lộ rõ vẻ đau khổ
– Theo ta, Ngọc Hoàng phẩy tay: các người cứ
chịu khó đợi đi, dù có khó chịu cũng phải chịu khó vậy. Bao nhiêu năm nay, đám
con lạc cháu loài nhà các người không tự đứng lên giải thoát được thì đành phải
chờ đến ngày cộng sản tự đổ vậy, như quy luật :sinh, lão, bệnh, tử ấy
-Dạ Phan Chu Trinh kính cẩn thưa:- Theo con
thì cả hai thằng cộng sản phương Bắc và An Nam đều đã chết lâm sàng rồi.
– Phải, thượng đế cả cười, nó chết lâm sàng từ
lâu rồi, nhưng đám con cháu nó vẫn nhận được thuốc bổ sâm y quy thục bình dưỡng
chất và dưỡng khí từ Hải ngoại gửi về , mỗi năm vài chục tỷ đô nên vẫn còn ngắc
ngoải thoi thóp thêm được vài năm đến cả chục năm nữa, lúc đó đám con lạc cháu
loài nhà các ngươi tại quốc nội cũng khốn khổ trăm đường…đồng ruộng đặc xác chết,
ma đói chật đường làng …
Trăm năm tính cuộc vuông tròn, cả hai còn bao
điều cần bàn luận, thắc mắc nữa, nhưng từ cổng thiên đường, Thiên lôi đã giáng
búa tầm sét xuống nền, tâu:
-Kính thưa Ngọc Hoàng Thượng đế, thần có việc
bẩm báo gấp ạ!
Nhìn hút theo bóng hai cụ đang vội vã rời cổng
phủ, nước mắt lã chã, lưng tròng, Thiên lôi giáng một câu còn mạnh hơn cả lưỡi
tầm sét:
– Hừ, vuông mới chả tròn…Biết có còn không mà
tính …gần trăm năm còn chả tính được, huống hồ còn mấy năm nữa…tính tính cái gì
?
Sacramento, tháng 1 -2021
Trần Khải Thanh Thủy
————-
* Thơ Phan Chu Trinh
**Thơ Phan Bội Châu.
No comments:
Post a Comment