https://www.facebook.com/DoanBaoChau21165/posts/10159593087218965
1. Việc đưa công dân về nước là điều đương nhiên một
chính quyền nên làm và nói cho chính xác là phải làm. Chính quyền là một bộ máy
điều hành đất nước, thu tiền thuế từ doanh nghiệp, từ người dân chính là để làm
những việc như thế này.
Cô nói: “kết quả giải cứu công dân là không thể
phủ nhận!” Cô không nên nhấn mạnh quá, khiến công luận cảm thấy như thể cô đang
kể công. Vậy bộ máy ăn lương từ ngân sách sẽ làm gì nếu không phải là những việc
như thế này? Hơn nữa, nếu tôi nhớ không nhầm thì công dân phải trả tiền để được
trở về.
2. Cô nói: “chủ trương nhất quán của Bộ Ngoại
giao là sai phạm đến đâu xử lý đến đó, không bao che, không có vùng cấm, không
có ngoại lệ, bất kể người đó là ai.” Tôi tự hỏi Bộ Ngoại Giao nếu muốn bao che,
muốn tạo ra ngoại lệ thì có được không nhỉ? Hình như để làm được điều này thì
còn cần tới Bộ Công An, VKS, toà án nữa. Mà bao che, tạo ra ngoại lệ mà lộ ra
thì công luận sẽ phản ứng ra sao?
3. Hai điều trên cô nói là thừa nhưng cô lại
thiếu một phần vô cùng quan trọng. Với tư cách là đại diện của Bộ Ngoại Giao,
cô phải xin lỗi công luận về việc sai phạm của 4 cán bộ đã lợi dụng sự khó khăn
để hút máu, ăn thịt công dân. Họ chính là cán bộ của cái bộ cô đang đại diện để
phát ngôn đấy.
Xin lỗi là điều nên làm, phải làm của một người
trưởng thành hay của một cơ quan, tổ chức có tiêu chuẩn đạo đức nghề nghiệp. Biết
xin lỗi chẳng những không bớt đi tinh thần “ngạo nghễ” mà thực ra tạo nền tảng
để “ngạo nghễ” hơn trong tương lai. Là người phát ngôn của Bộ Ngoại Giao, tôi
tưởng những điều này cần phải chuẩn bị trước cho chu đáo, phát ngôn không được
thiếu, không được thừa chứ nhỉ?
Xin hiểu cho đây không phải là moi móc, vạch
lá tìm sâu nhưng đối đáp trong trường hợp này mà như vậy thì vào một vấn đề
quan trọng hơn, khi phải đối đáp với ngoại bang mà vừa thiếu, vừa thừa như vậy
thì sẽ rất dở.
Bộ
Ngoại giao trả lời về vụ bắt Cục trưởng Lãnh sự
https://tienphong.vn/bo-ngoai-giao-tra-loi-ve-vu-bat-cuc-truong-lanh-su-post1416966.tpo
Bà Lê Thị Thu Hằng
.
No comments:
Post a Comment