31 tháng 12 2014
Năm 2014 khép lại ở Anh Quốc bằng
nhiều bảng 'phong thần' điểm mặt chỉ tên các nhân vật thắng hoặc thua trong
năm, gọi là 'the winners and losers of 2014'.
Nhưng nhiều người trong giới chính trị Anh không quen
thuộc với các bạn đọc của BBC ở Việt Nam nên tôi xin chỉ nhắc đến ba nhân
vật quốc tế là các ông Barack Obama, Tập Cận Bình và Vladimir Putin.
Người được các nhà bình luận tại Anh cho là đang thắng
thế nhất trong năm 2014 không phải ai khác mà là Chủ tịch Trung Quốc, còn người
thua nhiều nhất lại chính là ông Putin.
Sức mạnh Obama
Tôi sẽ quay lại hai vị này sau khi bàn qua về ông Obama
vì có thể ông sẽ thăm Việt Nam vào một thời điểm nào đó trong hai năm còn lại
của nhiệm kỳ, theo hy vọng của tân đại sứ Ted Osius vừa sang Hà Nội nhậm chức.
Ông Obama có một năm không hẳn thắng mà cũng chẳng thua.
Về đối nội, kinh tế Mỹ khởi sắc, cải cách y tế của ông
có thêm 10 triệu người đăng ký và dù có xung đột sắc tộc, Hoa Kỳ vẫn là nước
đi đầu trong nhóm quốc gia sáng tạo công nghệ cao, biểu hiện bằng các đời
iPhone mới lan ra thế giới.
Việc thay đổi cán cân năng lượng khiến Mỹ bớt lệ thuộc
vào các đại gia dầu lửa, và gián tiếp góp phần làm ông Putin điêu đứng.
Về đối ngoại, đau đầu nhất cho ông Obama hiện là IS và hồ
sơ Iran nhưng phần ưu điểm có sự quyết đoán ngăn chặn Ebola và cú ngoạn mục nối
lại với Cuba, mở cơ hội ổn định toàn vùng Tây Bán Cầu.
Trong cuộc trả lời phỏng vấn cuối năm với đài NPR, ông
Obama xác nhận sự thất vọng với chiêu 'cản mũi kỳ đà' mọi nơi mọi lúc của phe
Cộng Hòa nên ông cũng sẽ khỏi cần họ nữa.
Chính vì đảng của ông đằng nào cũng thất cử giữa kỳ rồi
và ông Obama cũng không còn phải lo tái tranh cử nên nay rảnh tay làm những điều
ông muốn mà vụ Cuba chỉ là một.
Có thể nói, vì yếu mà ông Obama lại trở nên mạnh và ông
báo trước sẽ dùng cây bút phủ quyết nhiều hơn khi cần trong năm 2015.
Nhìn sang châu Á, cán cân 50/50 cũng là đánh giá công bằng
cho chính sách của Hoa Kỳ.
Ông Obama đối thoại trực tiếp, thân thiện với lãnh đạo
Trung Quốc nhưng không làm các đồng minh truyền thống như Nhật Bản, Hàn Quốc
thua thiệt gì.
Chính sách xoay trục, lúc mềm lúc cứng ở Biển Đông của
Hoa Kỳ tuy không làm Trung Quốc rút hẳn đi nhưng cũng ngưng đối đầu và khiến
các nước ASEAN yên tâm hơn, và cả Manila với Hà Nội đều được nhờ.
Ông Putin mở đầu năm 2014 bằng cuộc cờ Crimea khiến cả thế
giới sửng sốt, và như chính lời ông Obama thì ngay tại Washington không ít người
Mỹ cho rằng nhà lãnh đạo trong Kremlin là 'thiên tài'.
Ngay tại châu Âu, không hiếm nhân vật phe thiên hữu ở cả
Anh, Đức, Ba Lan ngưỡng mộ ông Putin 'bàn tay sắt' trước một EU mềm yếu.
Nhưng ông Putin kết thúc một năm không phải là 'người
hùng' mà là nhân vật bị cô lập, lên án tại các khu vực của thế giới văn minh,
bị cấm vận kinh tế tài chính, và bị giá dầu sụt giảm cho cú đo ván.
Nói như Roger Boyes, nhà bình luận kỳ cựu của The Times
về Đông Âu, ông Putin không chỉ đốt luật chơi sau Chiến tranh Lạnh mà còn liên
tục đùa với lửa trong lúc cứ ngỡ mình đang có các bước đi chiến lược.
Trong bối cảnh đó, người ta càng thấy ông Tập Cận Bình
về nhất trong bộ ba.
Kinh tế Trung Quốc có chững lại nhưng đà tăng trưởng vẫn
mạnh, và tác động của Nhân dân tệ ngày càng lan tỏa ra khu vực châu Á, vào
sâu châu Phi, Mỹ La Tinh.
Bắc Kinh còn thừa sức mạnh để gợi ý giúp Moscow bằng cách
tăng trao đổi thương mại bằng Nhân dân tệ vì Nga bị kẹt khi tiêu USD và euro.
Nhưng điều làm giới bình luận thán phục nhất là vị thế
lên cao không ai hơn của ông Tập ngay tại Trung Quốc.
Sau đợt thanh trừng Bạc -Chu, có tin nói ông sẵn sàng nhắm
tới cả những người tiền nhiệm mà vụ bắt ông Lệnh Kế Hoạch, cựu bí thư của Hồ
Cẩm Đào chỉ là món khai vị, theo Michael Sheridan, nhà báo Anh viết từ Hong
Kong.
Trong quân đội ông cũng cho đi một loạt tướng tá và
thay bằng người thân cận từ quân đoàn 31 ở Phúc Kiến nơi ông từng làm bí thư.
Không chỉ cho xử Từ Tài Hậu, ông Tập còn bổ nhiệm ông
Miêu Hoa, người chưa bao giờ đi biển làm chính ủy Hải quân Quân Giải phóng, chứng
tỏ ở vị trí Chủ tịch Quân ủy Trung ương, ông đã hoàn toàn kiểm soát quân đội.
Như truyền thống của các vị hoàng đế Trung Hoa xưa, lên cầm
quyền là phải 'nội công, ngoại kích' để xác lập vị thế, năm 2014, ông Tập
không chỉ 'đả hổ diệt ruồi' trong nhà mà còn ra tay đe Nhật Bản, ép Việt
Nam, lấn Philippines.
Thậm chí ông còn lạnh nhạt muốn 'cho đi' luôn cả Bắc Triều
Tiên nếu Kim Jong-un cứ một mình một kiểu.
Với Trung Á và Ấn Độ, Trung Quốc tiếp tục hai tuyến Con
đường tơ lụa, một trên bộ, một trên biển để vươn sang phía Tây và Nam như
hai vành đai chiến lược.
Sau khi đã định hình các nét lớn về đại cục với Mỹ, Nhật
và EU, ông Tập Cận Bình nay đưa khu vực 'châu biên' thành ưu tiên số một,
báo hiệu các chuyện trong vùng, liên quan tới Việt Nam và ASEAN sẽ tiếp tục
chịu tác động mạnh từ Trung Quốc trong năm 2015.
Ứng phó có khó khăn?
Trong hoàn cảnh đó, Việt Nam cần lãnh đạo gì?
Là nước có gắn bó sát sườn với cả ba quốc gia nói trên,
Việt Nam bước vào thời điểm cần có sự lãnh đạo vượt trội về chất lượng trị nước
và về tầm nhìn.
Trung Quốc đang có một nhà lãnh đạo rất mạnh, rất quyết
đoán cả trong lẫn ngoài và với một nhiệm kỳ còn khá lâu, ít nhất là 10 năm nữa.
Việt Nam lại vào cuối nhiệm kỳ của một loạt vị lãnh đạo
và đà của Đổi Mới, hội nhập đợt một đã hết.
Trong năm 2014, khi thế giới bước vào những chuyển biến tầm
thế kỷ, Việt Nam có dấu hiệu lúng túng.
Ví dụ động thái lại gần ông Putin không phải là sáng suốt
vì vũ khí của Nga ai mua chẳng được và để nâng quốc gia lên một đẳng cấp khác,
Việt Nam cần EU hơn Nga.
Căn cứ vào học thuyết quốc phòng vừa công bố, Nga trong
những năm tới sẽ chỉ còn tập trung vào khu vực Ukraine và châu Âu, Trung Á,
không còn hơi sức đâu mà giúp Việt Nam.
Bản thân ông Putin nhận định kinh tế Nga sẽ còn khó khăn
trong hai năm tới nên tạm thời ta có thể để mối quan hệ Nga - Việt vào một
USB thay vì để trong ổ cứng.
Từ phía bên kia Thái Bình Dương, Hoa Kỳ thì đã có một
chiến lược rõ rệt về Việt Nam và khu vực.
Cho tới nay người Việt Nam cứ nghĩ 'Mỹ cần mình' theo kiểu
lợi dụng vị trí địa chiến lược để co kéo, mặc cả.
Đây là một tư duy hết sức ngắn hạn.
Vì một khi Hoa Kỳ đã có chiến lược tức là họ sẽ thực
hiện bằng được chiến lược đó.
Có bạn tham gia thì tốt, không có bạn người Mỹ vẫn thừa đủ
thực lực và đồng minh thực hiện các mục tiêu đã hoạch định.
Họ cũng hoàn toàn có thể gạt bạn sang một bên để quyết
cho nhanh.
Sau Thế Chiến II, Anh Quốc, đồng minh hữu hiệu nhất của
Hoa Kỳ tại châu Âu, có cách nhìn khác hẳn về vùng Đông Âu, Balkans và Cận Đông
nhưng Hoa Kỳ vẫn quyết theo ý riêng, tùy vào quyền lợi lớn của họ.
Anh và Pháp 'ương bướng' cho đến vụ kênh đào Suez là hết
lực và đành chấp nhận nhường chỗ trọn vẹn cho Mỹ trong các chính sách từ châu
Âu sang tới Trung Đông, Hồng Hải.
Từ Thế Chiến I đ̣ến nay tôi chưa thấy ở đâu Hoa Kỳ chưa đạt
được mục tiêu chiến lược của họ và nước Mỹ luôn không thiếu người sẵn sàng
giúp.
Ngay trong chuyện chuyển hướng với Cuba vừa qua, ai mà
ngờ được đồng minh hữu hiệu nhất cho ông Obama lại là Đức Giáo hoàng Francis.
Viễn kiến của Hoa Kỳ cho khu vực và Việt Nam thì ai cũng
đã thấy vì họ công khai nêu ra từ lâu.
Một bộ phận cán bộ ở Việt Nam hiển nhiên luôn cho rằng
Hoa Kỳ có ý muốn thay đổi chế độ ở Hà Nội.
Tôi chưa nghe quan chức cao cấp nào của Mỹ đáp lại điều
này nên xin tạm lấy lời của Tổng thống Obama nói về Iran để cùng chia sẻ cách
nghĩ của người Mỹ về những ai ghét họ.
Theo ông Obama, có những người bảo thủ ở Iran "vì đã
đầu tư quyền lợi và tình cảm quá nhiều vào chủ nghĩa bài Mỹ nên sự thay đổi, mở
cửa ra với thế giới khiến họ run sợ" và vì thế trong đàm phán hạt nhân cứ
'một bước tiến hai bước lùi'.
Hiển nhiên, Việt Nam không phải là Iran mà thậm chí còn
là đối tác toàn diện của Hoa Kỳ.
Tư duy đ̣ộc lập với nước ngoài là điều tốt nhưng Việt
Nam đã không ở vào vị thế trung lập mà còn ký đối tác chiến lược với một loạt
nước nên bài toán là làm sao vừa giữ vừa xây và bỏ giáo điều để canh tân chứ
không phải bị động, loay hoay giữa xung đột của các bên.
Lấy ví dụ trước học thuyết quân sự mới của ông Putin coi
Nato là kẻ thù chính, mà Việt Nam lại là đối tác chiến lược với cả Nga và một
loạt nước Nato, thách thức ngoại giao sẽ không đơn giản khi xung đột của họ
gia tăng trong năm 2015.
Chính sách của ông Tập Cận Bình với Việt Nam thế nào
thì các lãnh đạo Trung Quốc sang thăm cũng đã nói khá rõ.
Chỉ một chuyện mở Viện Khổng tử thôi đã làm náo động
các giới trong và ngoài nước cho thấy người Việt Nam nói chung quá bị động và
không có sự chuẩn bị để chơi với một nước Trung Quốc đang vươn ra mạnh mẽ.
Quan hệ với Mỹ và châu Âu thì trở thành cuộc kéo co về
nhân quyền, bắt thả thả bắt, chẳng ra đâu vào đâu cả.
Nếu có sang thăm Việt Nam, như đã nói ở trên, vì không
còn bị ràng buộc bởi Quốc Hội, ông Obama không hề yếu mà là người ở vị thế rất
mạnh, có thể có những quyết định cơ bản cho quan hệ hai nước.
Căn cứ vào những gì ông Obama nói về Trung Đông, Nga và Cuba, ông có vẻ tỏ
ra là người luôn chủ động chìa tay ra tạo cơ hội cho bất cứ ai, kể cả kẻ thù,
đối thủ đáng gờm nhất, nhưng vế sau của tư duy
Obama lại là nếu cho cơ hội mà không nhận thì hãy ráng chịu.
Năm 2015 như thế sẽ là năm bản lề cho Việt Nam trước kỳ
Đại hội Đảng tới và câu hỏi là ai sẽ là người lãnh đạo đủ mạnh ở Việt Nam để
chơi tay ba với các nhân vật quốc tế tầm 'khủng' như thế.
No comments:
Post a Comment