Thursday, August 5, 2010

NGUYỄN QUỲNH - HỘI NHÀ VĂN VIỆT NAM : GIẢI TÁN HỘI NHÀ VĂN VIỆT NAM

Nguyễn Quỳnh – Nhà văn Việt Nam nghĩ về Hội Nhà văn Việt Nam: Giải tán Hội Nhà văn Việt Nam

Hoàng Ngọc-Tuấn thực hiện

05/08/2010 8:10 chiều

http://www.talawas.org/?p=23131

.

Dưới đây là những câu hỏi do Hoàng Ngọc-Tuấn đặt ra để phỏng vấn các nhà văn Việt Nam trong nước và ngoài nước nhân dịp Đại hội Nhà văn Việt Nam lần thứ VIII. Những câu hỏi này được gửi đến rất nhiều người, cả những người đang là Hội viên của Hội Nhà văn Việt Nam lẫn những người ở bên ngoài Hội. Những bài trả lời sẽ được đăng trên talawas và Tiền Vệ.

_________________

.

Hoàng Ngọc-Tuấn: Hôm nay, 04/08/2010, Đại hội Nhà văn Việt Nam lần thứ VIII đang diễn ra tại Hà Nội. Cách đây vài ngày, blogger Nguyễn Xuân Diện viết trong bài “Nghẹt thở theo dõi diễn biến Đại hội Nhà văn” như sau: “Đại hội Hội Nhà văn Việt Nam lần thứ 8 sắp khai mạc. Văn giới sẽ có cuộc tụ họp cực kỳ hoành tráng tại một nơi cũng cực kỳ hoành tráng, đó là Học viện Nguyễn Ái Quốc (Trường Đảng Cao cấp Nguyễn Ái Quốc, Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh)…”

Anh/chị có cảm tưởng gì về cái sự kiện “hoành tráng” này?

Nguyễn Quỳnh: Trước-tiên tôi không có cảm-tình với cụm-từ “hoành-tráng” trong bài viết của ông Nguyễn Xuân Diện, vì tôi kém chữ Tầu. Nhưng tôi cũng không hiểu ông Diện có í jì khi zùng chữ “nghẹt thở”. Tôi ngĩ Hội Nhà-văn Việtnam không cần fải họp ở cái viện “hoành-tráng” đó. Sẽ có ba câu hỏi đặt ra: a) Có fải tại cái Viện Chính-trị ấy nhà văn fải biết điều và nhận lãnh bổn-fận fải đạo zo Đảng đề ra? b) Có fải tại cái Viện “hoành-tráng” ấy nhà văn được thực-sự là người cầm bút có lương-tâm, trọng lẽ fải, vì tổ-quốc và zân-tộc, chứ không vì Đảng? Cuối cùng c) Hội Nhà-văn Việtnam có fải là tôi tớ của Đảng?

.

Hoàng Ngọc-Tuấn: Đại hội “hoành tráng” đến thế mà nhà văn Tạ Duy Anh, một hội viên, lại phát biểu trong một cuộc phỏng vấn (đăng trên talawas) có nhan đề “Chưa khi nào nhà văn xứng đáng bị coi thường như hiện nay” rằng: “Khi nghe tin Đại hội tiến hành ở Cung Văn hoá Hữu nghị, tôi nghĩ là mình sẽ tham gia. Nhưng nay chuyển đến địa điểm mới thì có thể nói 90 % là tôi không dự. Kể cả dự hay không dự thì tôi cũng không kỳ vọng bất cứ điều gì ở Đại hội. Dở hơi mà kỳ vọng vào cái thứ hão huyền. Chúng ta cứ hay long trọng hoá cả những trò vốn chỉ sinh ra để mua vui, (cho vài kẻ cầm trò cực kỳ xỏ lá nhưng giấu mặt) nên mới cứ căng thẳng một cách xa xỉ như vậy.”

Anh/chị nghĩ thế nào về lời phát biểu này?

Nguyễn Quỳnh: Ông Tạ Duy Anh đã thấy, tại Đại-hội đó nhân-vị của nhà-văn bị chà đạp. Ông nói đúng. Đại-hội zo những thằng “xỏ lá” cầm đầu. Nhưng tôi xin fép được nói rõ hôn: “Đại-hội là một trò bịp-bợm của Đảng.”

.

Hoàng Ngọc-Tuấn: Theo một bản tin trên trang web của Hội Nhà Văn Việt Nam, lần này, có 150 nhà văn từ Sài Gòn ra Hà Nội để tham dự Đại hội Nhà văn Việt Nam lần thứ VIII. Trước khi họ lên đường, ông Nguyễn Văn Đua, Phó Bí thư Thường trực Thành ủy TPHCM đã có cuộc gặp họ vào chiều ngày 22/07/2010.

Theo anh/chị, trong thời buổi kinh tế thị trường theo định hướng XHCN này, tại sao Đảng lại quan tâm đến văn chương như vậy?

Nguyễn Quỳnh: Đảng thừa biết, trong suốt lịch-sử của con người, ngệ-thuật và văn-chương nắm vai trò quan trọng, hoặc là ngợi ca zanh-đức hoặc là lên án chính-sách tham tàn. Đảng cần văn-chương đánh bóng Đảng. Đại-hội này cũng có thể chỉ là để chuyên-chở nội-zung chỉ-đạo của Đảng và cũng là để zằn mặt những nhà-văn chân-chính.

.

Hoàng Ngọc-Tuấn: Năm 2007, trong bài “50 năm Hội Nhà văn Việt Nam: Tài sản lớn của một chặng đường”, nhà thơ Phạm Tiến Duật có kể ra 4 tài sản lớn của Hội Nhà văn Việt Nam, gồm có: 1/ tài sản lớn nhất của Hội Nhà văn Việt Nam là sự đoàn kết trong đội ngũ những người viết văn vì sự nghiệp của Ðảng, của nhân dân; vì sự nghiệp văn học sâu xa và lâu dài của dân tộc; 2/ tài sản thứ hai của Hội Nhà văn Việt Nam là lấy việc tôn vinh học thuật đỉnh cao, tôn vinh cá tính sáng tạo riêng biệt của mỗi tài năng là công việc hàng đầu và quan trọng nhất; 3/ tài sản thứ ba của Hội Nhà văn Việt Nam là tấm lòng của mỗi nhà văn và của Hội đối với người cầm bút trẻ; 4/ tài sản lớn thứ tư của Hội Nhà văn Việt Nam là xây ngôi nhà của mình thành ngôi đền lớn của văn học dân tộc.

Anh/chị nghĩ thế nào về những “tài sản” đó?

Nguyễn Quỳnh: Ông Phạm Tiến Duật cần trở lại trường để học những bài vỡ lòng về Nhận-thức Học và Luận-lí (Logic). Đảng Cộng-sản Việtnam dạy zân lí-luận trống rỗng (empty reasoning) và nhận-định lộn tùng fèo, chuyên zùng sức-mạnh “cả vú lấp miệng em.” Ông Duật nên biết rằng không có zân, không có tổ-quốc thì làm sao có cơ-cấu chính-trị. Mọi thể-chế đều đã đến rồi đi, trừ fi thể-chế ấy zo zân và vì zân. Đảng Cộng-sản Việtnam chỉ có công vận-động lòng iêu-nước của zân trong cuộc chiến zành độc-lập, nhưng sau đó Đảng cứ lùi mãi vào thời Trung-cổ. Thế thì, Đảng có tài-sản jì mà Hội Nhà-văn fải bốc thơm là “tài-sản lớn nhất”? Và nếu jả-thiết rằng nó lớn nhắt, hóa ra nó hơn cả quốc-ja, zân-tộc là những cơ-cấu đẻ ra Đảng? Lảm jì có chuyện lộn-kiếp và ra ngoài thế-jan như thế!

.

Hoàng Ngọc-Tuấn: Hội Nhà văn Việt Nam có tham vọng trở thành “ngôi đền lớn của văn học dân tộc.” Nhiệm vụ của Hội là “tập trung tất cả nhà văn Việt Nam nhằm xây dựng một nền văn học tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc.” Thế nhưng, gần đây, tôi đọc bài phóng sự “Các nhà văn về nguồn” trên trang web của Hội Nhà văn Việt Nam thì thấy cuộc “về nguồn” ấy, do chính ông Hữu Thỉnh, Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam, dẫn đầu đoàn nhà văn, đi đến xã Kim Bình huyện Chiêm Hoá, để viếng thăm nơi diễn ra Đại hội đại biểu Đảng Cộng sản Đông Dương lần thứ I. Không lẽ cái “bản sắc dân tộc đậm đà”, cái nguồn của “văn học dân tộc”, nằm ở cái chỗ đó?

Theo anh/chị, ta nên lý giải cái logic này như thế nào?

Nguyễn Quỳnh: Đưa “jấc mơ ngôi đền văn-học zân-tộc” và ước-mong “về-nguồn” đến xã Kim-bình, nơi Đại-hội đại-biểu Đảng Cộng-sản Đông-zương lần thứ nhất, là sự-kiện đáng đề nhà-văn hîểu zã-tâm của Đảng. Trong đầu của Đảng chỉ có Mác-Lênin – những thứ đã bị tẩy chay ở Nga – thì Đảng làm jì có quốc-ja, văn-hóa, zân-tộc.

.

Hoàng Ngọc-Tuấn: Ngày 29/07/2010 vừa qua, nhà báo Trang Hạ có viết bài “Em không phải là nhà văn”, đăng trên Trangha’s Blog. Trong đó, Trang Hạ cho chúng ta thấy nhiều điểm rất thú vị trong nội tình của Hội Nhà Văn Việt Nam hiện nay (đạo văn, mạo danh, bao che, quỵt tiền…) và đặc biệt ngoạn mục là thái độ của ông Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam đối với Trung Quốc và… tiền.

Theo anh/chị, những việc thú vị và ngoạn mục như thế diễn ra trong “ngôi đền lớn của văn học dân tộc” đã phản ảnh đúng mức cái “bản sắc dân tộc đậm đà” chưa? Hay là anh/chị còn biết những sự kiện thú vị và ngoạn mục hơn nữa để làm những ví dụ xác đáng hơn nữa?

Nguyễn Quỳnh: Trang Hạ đã cho mọi người thấy rõ bản chất tôi-tớ và hèn hạ của Hội Nhà-văn Việtnam. Thế thì…

.

Hoàng Ngọc-Tuấn: Nếu có một vị tiên trên trời hiện xuống ban cho anh/chị 3 điều ước về Hội Nhà Văn Việt Nam, thì anh/chị sẽ ước những gì?

Nguyễn Quỳnh: Tôi có 3 mong-ước:

a) Toàn zân tẩy chay Hội Nhà-văn Việtnam.

b) Jải-tán Hội Nhà-văn Việtnam.

c) Mỗi hội-viên của Hội Nhà-văn Việtnam fải đọc và học cuốn Văn-chương là jì? của J.-P. Sartre để hiểu sứ-mệnh và trách-nhiệm của nhà-văn trong jai-đoạn tối-tăm ở Việtnam hiện-tại.

.

.

.

No comments: