Wednesday, February 4, 2009

Đọc "ĐỈNH CAO CHÓI LỌI"

Đỉnh Cao Chói Lọi của Dương Thu Hương
Trọng Đạt
04/02/2009
http://anhduong.info/joomla/index.php?option=com_content&task=view&id=3123&Itemid=1
Tác phẩm mới nhất của nhà văn bất đồng chính kiến Dương Thu Hương có tên Đỉnh Cao Chói Lọi mới được phát hành đầu tháng 1 vừa qua, bản dịch tiếng Pháp lấy tên Au Zenith đã phát hành tại Pháp, bản tiếng Việt đã được đưa lên internet, dài 326 trang đánh máy (trên 700 trang sách), dầy vào khoảng gấp hai cuốn Tiêu Sơn Tráng Sĩ của Khái Hưng.

Dương Thu Hương gửi bản tiếng Việt cho BBC: Kính tặng BBC, họ có giới thiệu đôi dòng : Truyện về Hồ chủ tịch phát hành tại Pháp Au Zénith . Cuốn truyện của nhà văn bất đồng chính kiến Dương Thu Hương lấy chủ đề nhân vật huyền thoại Hồ Chí Minh, mối tình của ông với người con gái nhỏ hơn ông tới 40 tuổi, sau đó người vợï ông đã bị các đồng chí của ông hiếp rồi giết. Cuốn sách trên đưa lên internet đã được trên 100 ngàn lượt người đọc. Bà Dương Thu Hương đã bỏ ra trên 15 năm khảo cứu tài liệu để hoàn thành tác phẩm. Đảng Cộng Sản Việt Nam đã không cho ông Hồ lấy vợ vì muốn thần thánh hoá ông, Dương Thu Hương nói cô Xuân, người tình của Bác bị Đảng cho người đập chết rồi làm giả một tai nạn giao thông. Dương Thu Hương bị vào tù 1991, lưu vong tại Pháp từ 2006, bà là người tranh đấu cho dân chủ. (Có lẽ BBC lầm, vì có bài báo nói bà Dương Thu Hương được chính phủ Pháp can thiệp cho tỵ nạn từ 1992.)

Tiếp theo là bài viết bằng tiếng Pháp của nhà báo Pháp Philippe Agret của hãng thông tấn Agence France Press dựa trên cuộc phỏng vấn nhà văn Dương Thu Hương. Chúng tôi xin trích dịch đoạn đầu.
“Sự trả thù cô đơn của Dương Thu Hương, một kẻ phản nghịch người ViệtNam .
Chín mùi căm thù từ hai mươi năm qua, nhà văn Việt Nam nổi tiếng quốc tế Dương Thu Hương, người nữ bất đồng chính kiến đã trả món nợ ân oán giang hồ với chế độ Cộng Sản Hà Nội bằng cuốn tiểu thuyềt sau cùng của bà Au Zénith , xuất bản đầu tháng giêng, liều lĩnh đả động tới điều cấm kỵ, cuộc đời tình ái của “ Cha già dân tộc” Hồ Chí Minh, bà ta đã phục hồi lại bộ mặt trong sạch của vị anh hùng đã dành độc lập để xỉ vả chửi rủa bọn kế vị đại phú, sa đoạ..
. . Bà ta cũng muốn để trả thù cho những “ người thân yêu đã khuất bóng”, vũ khí trả thù có lẽ là Bác Hồ, thần tượng được đa số đồng bào của bà kính trọng”….

(La vengeance solitaire de Duong Thu Huong, rebelle Vietnamienne.
Elle a muri sa vengeance pendant 20 ans. Écrivain, aujourd’hui mondialement reconnue, la dissidente Dương Thu Hương solde ses comptes avec le regime communiste de Hanoi son dernier roman, Au Zenith, publíé debut Janvier. S’attaquant témérairement à un tabou, la vie amoureuse du “père de la nation” Ho Chi Minh, elle rehabilite la figure épurée du Héros de l’indépendance pour mieux fustiger ses héritiers “ richissimes et corrompus”..
. . Elle a voulu venger ses “chers fantômes” et l’improbable instrument de sa vengeance est l’Oncle Ho, icône vénéré par la majorité de ses compatriots”)

Về tác giả Dương Thu Hương chúng tôi trước đây có đọc một số truyện ngắn trong tập Chân Dung Người Hàng Xóm, viết trong những năm 1976, 77, 79…một cuốn truyện ngắn tuyên truyền bình dân, không có gì đặc sắ. Thỉnh thoảng cũng có đọc được một vài bài nghị luận của bà trên báo hải ngoại nói chung hay, có ý nghĩa.

Cuốn Đỉnh Cao Chói Lọi được coi là một cuốn tiểu thuyết viết trong 9 năm. Tiểu thuyết theo đúng nghĩa có cốt truyện, nội dung, nhân vật thường là tưởng tượng, người Mỹ gọi là fiction. Cuốn truyện dài này lại dựa trên cuộc đời có thật của một nhân vật lịch sử, lãnh tụ Hồ Chí Minh như thế cũng không thể coi như một cuốn tiểu thuyết thuần túy vì nhân vật của nó không phải là tưởng tượng thí dụ như Loan, Dũng trong Đôi Bạn của Nhất Linh.

Nếu nói đây là một truyện tình yêu (roman d’amour) của Ông Hồ Chí Minh giữa một ông già 60 tuổi và cô gái quê 20 tuổi Nùng Thị Xuân thì có thể coi là một đề tài gượng ép, làm sao có thể nẩy nở tình cảm giữa một tâm hồn già nua chai đá và một cô gái trẻ măng như thế, nhiều nguồn tin cho biết Cô Nùng Thị Xuân đã được đưa tới phủ chủ Chủ tịch thập niên 60 để phục vụ “Bác”.

Đem những nhân vật có thật viết thành tiểu thuyết như trong Chiến Tranh Và Hoà Bình, nhà văn hào Tolstoi đã dựa vào gia tộc mình để lấy những cá tính xây dựng các nhân vật thì vẫn là tiểu thuyết vì nó đã được tiểu thuyết hoá, nhưng với Đỉnh Cao Chói Lọi, nhân vật chính và phụ đều là nhân vật chính trị, lịch sử, ít nhiều nó cũng nhuốm mầu sắc chính trị. Dương Thu Hương có nói về việc cô Nùng Thị Xuân, người vợ không chính thức của Hồ Chí Minh bị giết là có thật và bà lên án :
“Mọi người đều biết việc này. Thế nhưng giới trí thức đã ngoảnh mặt đi, họ cúi đầu vì hèn nhát.” ( nguyên văn in đậm)

Bà tự nhận mình là người can đảm nói lên sự thật và khinh bỉ những kẻ trí thức hèn nhát câm miệng cúi đầu. Nội câu nó này đã đủ cho thấy tác phẩm nặng mùi chính trị cỡ nào rồi. Toàn bộ tác phẩm dài khoảng 326 trang đánh máy, chúng tôi xem chưa được ¼ tác phẩm thì thôi đọc vì thấy nó không có sức lôi cuốn và không hoàn toàn là tiểu thuyết. Đỉnh Cao Chói Lọi gồm nhiều chương, đoạn, nó giống như một tập truyện ngắn.

Trước hết nó không có cốt truyện mà chỉ là những lời kể lể dông dài mung lung. Diễn tiến câu chuyện được diễn tả một cách gượng ép, giả tạo nhiều hơn là hiện thực, một nghệ thuật cần thiết của văn chương.
Nó không hoàn toàn là một tác phẩm văn chương, lối hành văn của Dương Thu Hương trôi chảy hơn hồi còn viết tuyên truyền cho chế độ nhưng giọng văn vẫn cay cú chửi rủa, mỉa mai, đanh đá…như một tác phẩm tuyên truyền, đôi lúc pha chút giọng đấu tranh kiểu Maxime Gorki. Những độc giả quen với lối hành văn nhẹ nhàng của Khái Hưng, Nhất Linh có thể khó chịu với các hành văn đanh đá của bà. Văn chương là một nghệ thuật, mà nghệ thuật phải mang tính rung cảm thí dụ một bản nhạc buồn, một bài thơ hay rung động người thưởng thức, văn chương , nghệ thuật để phục vụ giải trí mua vui cho thiên hạ nhiều hơn là đả phá, đấu tranh.
Nghệ thuật cần tính rung cảm lôi cuốn nhưng Đỉnh Cao Chói Lọi được diễn tả một cách thiếu hấp dẫn bằng những lời chanh chua, đanh đá. Vì thiếu tính lôi cuốn nên theo tôi nghĩ sẽ có nhiều người đọc bỏ dở vì họ không tìm thấy ở nó nguồn rung cảm như ø một món ăn tinh thần, trên thực tế ít có ai chịu công nhận văn tuyên truyền là một nghệ thuật.
Đã gọi là truyện tình, nội dung cần hội đủ yếu tố bay bướm lãng mạn ngõ hầu rung cảm lôi cuốn người đọc như Hồn Bướm Mơ Tiên, Đôi Bạn, Anna karénine, Cuốn Theo Chiều Gió… Đỉnh Cao Chói Lọi quá nặng về chính trị, đả phá đấu tranh khó có thể coi là một cuốn tiểu thuyết tình cảm như tác giả đã chủ trương .

Về chi tiết, mặc dù Dương Thu Hương đã bỏ ra 15 năm nghiên cứu tài liệu nhưng bà vẫn vấp phải nhiều lỗi lầm sơ đẳng, thí dụ trang 35 nói về ông chủ tịch được người dân hoan hô :
-Chủ tịch muôn năm
-Nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam muôn năm

Như chúng ta đều biết dưới thời Hồ chí Minh, tên nước là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, năm 1976, sau khi chiếm miền Nam rồi họ mới đổi tên nước là Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt nam.

Nguyên tác là tiếng Việt thỉnh thoảng bà lại chêm vào một câu tiếng Tây khiến cho câu văn có vẻ ngây ngô, lai căng thế nào ấy thí dụ “Avec le si, on peut mettre la Paris dans une bouteille” ( Với chữ nếu, người ta có thể bỏ thành Paris vào trong cái chai)

Trang 61 đoạn cô Xuân bị giết chỉ có nửa trang đơn sơ mơ hồ mà đúng ra phải diễn tả dồi dào hơn, phong phú cảm động hơn.

Chúng tôi xin đề cập phần ý nghĩa chính trị của Đỉnh Cao Chói Lọi. Một tác phẩm văn chương nếu nặng về chính trị có thể không được nhiều người tán thưởng, thập niên 1950, nhà văn Lỗ Ma Ni C.V.Gheorghiu tác giả cuốn truyện nổi tiếng Giờ Thứ 25, ông cũng trước tác một cuốn bất hủ khác La Seconde Chance (bản dịch tiếng Việt Lối Thoát Cuối Cùng). Trước 1975 nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng có nhận xét với chúng tôi
“ La Seconde Chance” đưa chính trị vào văn chương hơi nhiều!
Mặc dù được diễn tả bằng một nghệ thuật tuyệt vời nhưng có pha nhiều ý kiến chính trị nên có lẽ vì đó đã không được ca ngợi bằng cuốn Giờ Thứ 25. Tác phẩm vĩ đại Chiến Tranh và Hoà Bình của Tolstoi viết 1869, hồi mới đầu nhiều người không công nhận là một cuốn tiểu thuyết vì đề cập tới lịch sử khá nhiều nhưng rồi người ta cũng coi là tiểu thuyết vì lịch sử chỉ là bối cảnh của tác phẩm, vả lại nội dung diễn tả hiện thực con người, xã hội nước Nga, thể hiện phần cơ bản của tiểu thuyết về tình yêu, tâm lý..
Ngay cả những tác phẩm bất hủ kể trên vướng nhiều vào chính trị, lịch sử có thể bị phê bình vì người đọc đòi hỏi nghệ thuật phải là thuấn túy nghệ thuật. Phải nói rằng Đỉnh Cao Chói Lọi đưa chính trị vào văn chương nhiều quá, tôn sùng lãnh tụ quá đáng. Những sự thực lịch sử đã được cải trang để khoác bộ vỏ tiểu thuyết mang tính giả tạo nhiều hơn là hiện thực. Chính Dương Thu Hương đã nhận mình là người can đảm nói lên sự thật, bênh vực cho những “hồn ma thân yêu” (chers famtômes), những người bạn đã chết vì bị ám hại một cách đê hèn.

Dương Thu Hương đã nói với người ký giả Pháp Agret chủ trương của mình với trong tác phẩm “ khôi phục bộ mặt trong sạch của Hồ chủ tịch”, trả thù bạo quyền Hà Nội bằng xỉ vả, nguyền rủa chúng.. và như vậy Đỉnh Cao Chói Lọi khó có thể coi như một tác phẩm văn chương được vì nó không đúng với nguyên tắc làm văn vì mục tiêu để phỉ báng, trả thù, bênh vực suy tôn lãnh tụ… và những mục tiêu ấy khó mà rung cảm người thưởng thức như người làm nghệ thuật mong ước.
Như nhà báo Philippe Agret đã nói ở trên, Dương Thu Hương cho biết trong tác phẩm này bà khôi phục bộ mặt trong sạch của cựu Chủ tịch Hồ Chí Minh , bà gọi ông là “cha già của dân tộc”, nhà anh hùng đã giành độc lập cho đất nước Việt Nam. Bà ta chửi rủa Đảng Cộng Sản Hà Nội để bênh vực và đề cao suy tôn lãnh tụ Hồ Chí Minh vì chế độ Cộng Sản Hà Nội đã đi sai đường của Cộng sản chân chính, họ đã đi sai đường “bác đi”, mà con đường bác đi lại là con đường “bi đác!!! Và như thế bà không chống đối chế độ Cộng sản tận gốc rễ mà chủ trương lật đổ chế độ Hà Nội để thành lập chế độ Cộng Sản chân chính theo đúng đường lối của Hồ Chủ Tịch.

Chúng tôi nhớ sau 1975, hồi còn ở trong trại cải tạo, một anh cán bộ nói với chúng tôi:
- Các anh học đại học nhưng các anh có được như tôi chưa? Tôi đã được bắt tay Hồ chủ tịch, một vĩ nhân trên thế giới.

Nay trong nước, các đảng viên Cộng sản và những người bị mắc tuyên truyền vẫn nghĩ rằng ông Hồ Chí Minh đã được thế giới coi như một vĩ nhân, họ hoàn toàn sai lầm, người ta chỉ coi ông ta như một anh nhà quê lạc hậu. Một người bạn mới nói với tôi, anh ta đi du lịch Bangkock, ông manager khách sạn người Thái lan có nói:
- Ông Hồ Chí Minh đã phung phí bao nhiêu nhân lực và tài nguyên vào cuộc chiến tranh chống Pháp, nếu để dành mà xây dựng đất nước thì hay biết mấy, chế độ thực dân đang cáo chung tại sao phải phung phí tài lực, nhân lực như thế?

Năm kia một viên chức cao cấp ngoại giao của Cộng Sản Hà Nội đã khoe với phó Thủ tướng Thái Lan:
-Chúng tôi rất tự hào đã đánh thắng ba nước Đế quốc lớn.

Phó Thủ Tướng Thái tươi cười đáp:
-Chúng tôi thì chẳng phải đánh nhau với đế quốc nào cả !

Giai thoại trên đây thật quả là một sự thật đau lòng, niềm kiêu hãnh của Hà Nội đã bị người ta khinh bỉ , thật là nhục nhã. Có quan niệm cho rằng, cái ngu nhất của con người là không biết mình ngu ở chỗ nào.

Dương Thu Hương nói ông Hồ là Cha già dân tộc, vị anh hùng đã giành độc lập cho đất nước, nhưng tại sao các nước Á Châu như Ấn Độ Mã lai, Nam Dương, Phi Luật Tân, Miến Điện… không phải đổ một giọt máu, mất một tên lính mà vẫn thu hồi chủ quyền độc lập trong khi chúng ta phải trả giá quá đắt bằng núi xương sông máu qua cuộc chiến tranh 8 năm khói lửa với khoảng trên 700 ngàn người thiệt mạng, hằng trăm tỉnh lỵ, quận huyện…. bị tàn phá vì bom đạn. Thế thì công ở chỗ nào? Công hay tội?

Các lãnh tụ Cộng Sản như Lenine, Staline, Mao, Hồ, Kim Nhật Thành, Fidel Castro… đã đem tà thuyết về đất nước họ, đã đẩy lùi bước tiến của dân tộc hằng trăm nă. Họ là những người ngăn cản bước tiến của nhân loại, những kẻ phản văn minh, phản tiến bộ và bị coi như có trọng tội với nhân loại, trước lịch sử thế giới vì đã tác yêu tác quái trên trái đất này. Họ đã làm đổ máu hằng trăm triệu người trên thế giới để kìm kẹp bước tiến của loài người.

Nếu nói rằng Dương Thu Hương đã bỏ ra 15 năm để thu thập, dữ kiện, tài liệu thì thật chẳng cân xứng với tác phẩm chút nào, những sự thật trình bầy trong truyện về mối tình của chủ tịch Hồ chí Minh và cô Nồng thị Xuân, chuyện cô ta bị hiếp giết đã được loan truyền trên internet, đăng đầy trên các báo hải ngoại từ 6, 7 năm nay, có ai lạ gì chuyện ấy? Ở phần cuối chuyện ông Hồ để di chúc cho thiêu xác tắc trên núi thay vì đem chôn vì để dành đất cho nhân dân sản xuất … người miền Nam đã được nghe nói từ sau 1975…

Chúng tôi đọc chương cuối của tác phẩm thấy Dương Thu Hương diễn tả tâm tư nguyện vọng của ông Hồ hoàn toàn khác lạ với nhận định của mọi người, bà là người sinh sau đẻ muộn, một cán bộ cấp nhỏ không có cơ hội biết nhiều chuyện thâm cung bí sử triều đình Cộng sản Việt Nam mà chỉ dựa trên những lời đồn và tài liệu. Dương Thu Hương đã triệt để bênh vực và suy tôn Hồ Chí Minh bằng những lý luận ngược đời không lô gích. Bằng những dữ kiện lịch sử hư cấu và những tin đồn tác giả cho rằng ông Hồ là người có lương tâm, nhân ái, thương dân… bị bọn đảng viên đàn em tiếm quyền, gây cuộc chiến tranh cốt nhục tương tàn, núi xương sông máu. Ông đã tính chuyện âm mưu lật đổ chế độ ấy để cứu nguy dân tộc nhưng bất thành, ông hối hận đã gây dựng lên đảng để rồi chính nó đã phản bội ông, phản dân hại nước.

Nếu ông Hồ là người có lương tâm, ái quốc thì đã chẳng gây nên cuộc chiến tranh Quốc Cộng năm 1945, thủ tiêu ám sát hàng mấy chục ngàn người để cướp chính quyền. Nếu ông là người có lòng nhân thì đã chẳng đẩy hàng mấy trăm ngàn thanh niên vào cuộc chiến 8 năm khói lửa, nhận chìm đất nước trong cảnh binh đao. Năm 1956 hoà bình trở lại Đông Dương, ai là người phát động phong trào đẫm máu cải cách ruộng đất khiến cho hằng trăm nghìn người phải chết oan nếu không phải là Hồ Chí Minh. Năm 1957, lúc ông Hồ còn quyền thế, thất bại sau khi xin hợp thương với chính quyền miền Nam, ai đã phát động cuộc chiến tranh chém giết man rợ bắt đầu từ cuối thập niên 50 nếu không phải là chính ông .

Tác giả nói đất nước Việt Nam đã trở thành miếng đệm “tăm pông” cho hai toa xe lửa Cộng Sản và Đế quốc húc nhau trong cuộc chiến Quốc Gia- Cộng sản. Đấy là lối lý luận mập mờ đánh lận con đen kết án cả hai miền Nam Bắc. Miền Nam chúng tôi chỉ tự vệ chiến đấu chống lại miền Bắc xâm lăng, chống lại cuộc chiến tranh ăn cướp của những thằng nghèo đói đánh thí mạng cùi, sự thực đã quá rõ ràng, nó là sự kiện nên không cần chứng minh. Chúng tôi xin trích lời chủ tịch trong một vài đoạn dưới đây:

“…Ta không còn lý do nào để dung thứ cái chính thể đồi bại và tàn độc này, cái chính thể mà ta đã tạo ra nhưng nó phản bội lại chính ta sau khi đã phản bội lại dân tộc. Ta không thể cộng sinh với nó, một thứ ngạ quỉ lớn lên trong xứ sở nhưng ngay sau khi lọt lòng lại cắn cổ và hút máu chính người mẹ đã mang nặng đẻ đau. Ôi khốn khổ thay cuộc hoài thai đau đớn này. Khốn khổ thay cho dân tộc ta và khốn khổ thay cho chính ta.” ( trang 321)

Ý nguyện của ông được chết vào ngày 2-9, ngày ông khai sinh nhà nước Cộng Sản và sẽ chết vào ngày này:
“-Cái chết của tôi sẽ là điềm báo triệu (có lẽ báo hiệu) và là bản phán quyết khai tử cho chính nó, cái thể chế tàn độc và phản bội này. Cái chết của tôi sẽ là tặng phẩm cuối cùng dành cho dân tộc tôi, cái chết của tôi sẽ là chiến thắng cuối cùng có thể gặt hái, để bù trả lại những thất bại và lỗi lầm tôi đã phạm trong suốt cuộc đời mình.
-Cái chết của tôi sẽ là lời sám hối thánh thiện nhất trước pháp đình tối thượng của thiên nhiên và của lương tâm”. (Trang 321)

Chúng tôi xin trích dẫn tiếp đoạn văn cuối cùng kết thúc Đỉnh Cao hói Lọi:
“… Nhưng sự phản bội cũng như tội ác một khi khởi hành thường không có trạm dừng chân.
Tuy nhiên kể từ ngày mồng hai tháng chín năm Kỷ Dậu, trên đỉnh trời Hà Nội luôn luôn treo lơ lửng một lưỡi gươm, một lưỡi gươm khổng lồ trong suốt. Người ta có thể nhìn rõ lưỡi gươm ấy vào giữa những ngày thu, trời vắng mây, đặc biệt những ngày trời xanh biếc, xanh tịnh lọc sau mưa bão hoặc khi cầu vồng hiển hiện. Lưỡi gươm ấy nhắm thẳng xuống cột cờ thành Hà Nội, chờ đợi khoảnh khắc định mệnh để rơi xuống, chặt đứt lá cờ đỏ sao vàng , kết thúc cái chế độ phản trắc và tàn bạo, tiêu diệt loài ngạ quỉ đã cắn cổ hút máu chính dân tộc nuôi dưỡng nó.
Như thế lời cầu khấn của chủ tịch đã được chứng giám, vong linh thiêng liêng bất tử của các hào kiệt dựng và giữ nước và giữ nước, của các đấng tiên vương; ngự trị bẩy tầng mây xuống tận các vùng đất đai, rừng núi, sông hồ xứ sở, cũng như sinh linh các chư Phật, đi lại cõi trời tây đều hiểu và thuận cho ước nguyện tha thiết này.
Điều còn lại chỉ là sự chờ đợi khoảnh khắc tối hậu, khi dân tộc Việt biết rõ sự thật và hiểu được nguyện vọng cuối cùng của ông.”
Hết
Paris ngày 19 Janvier 2007
(Trang 326)

Như thế nguyện vọng của chủ tịch là kết thúc chế độ Cộng sản Hà Nội, như thế bác Hồ cũng chống Cộng! thật là những ý nghĩ ngộ nghĩnh mà người ta chưa hề nghe ai nói thế. Lối ngụy biện của Dương Thu Hương chỉ có thể đánh lừa được một số rất ít những người ngây thơ nhẹ dạ.

Hồ Chí Minh cũng như đảng Cộng sản Việt Nam, thủ phạm gây lên cuộc chiến tranh cốt nhục xương tàn, núi xương sông máu kéo dài mấy chục năm dài đằng đẵng sẽ phải đời đời đắc tội trước non sông và lịch sử.

Trọng Đạt

3 comments:

Unknown said...

Cũng là một người dân Việt Nam, không hiểu vì sao mà Dương Thu Hương lại có thể viết ra được một cuốn tiểu thuyết như vậy. Phải chăng khi viết lên cuốn tiểu thuyết này bà ta đã tự xỉ nhục mình. Bà lấy chủ tịch Hồ Chí Minh, một con người được gọi là vĩ nhân, không chỉ những người VN mà còn cả nhân dân các nước khác nể phục và kính trọng, một con người đã được nhân dân VN tung hô, dành trọn niềm yêu mến ra để làm nhân vật chính cho cuốn tiểu thuyết của bà. Tôi quá thất vọng và rất bức xúc khi đọc cuốn tiểu thuyết này. Tôi hy vọng rằng những người dân Việt Nam hãy cùng nhau xây dựng và gìn giữ đất nước và luôn giữ lấy truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta "uống nước nhớ nguồn"

Ai Quoc said...

tôi hoàn toàn đồng ý với bạn Phương Thuỷ. Mình nghĩ câu hỏi của bạn thật dễ trả lời, Dương THu Hương tác giả của cuốn tiểu thiết này cũng chỉ là kẻ phản động, bán nước luôn luôn tìm mọi thủ đoạn để phá phách, bới móc cho dù những điều nói ra đều là bịa đặt.Cho dù có đến hàng trăm, hàng nghìn thậm chí hàng triệu dinh cao choi loi và Duong Thu Huong di nua thi hinh anh "Hồ Chí Minh" luôn sống trong trái tim người Việt Nam yêu nước!
Không gì có thể thay đổi được điều đó!

Ai Quoc said...

Khi mưu cầu danh lợi bằng cách bóp méo những đau khổ trên quê hương và nhạo báng tiền nhân như bà Hương đã làm, thì chuyện đó còn tệ hơn cả trộm cướp, không bằng súc vật…”.
Hãy khai trừ những kẻ bán nước cầu vinh……..