Việt
Nam giành độc lập dân tộc vào ngày 11/3/1945 hay ngày 2/9/1945?
Đỗ Kim Thêm
12/03/2022
Vấn đề
Theo đúng
chính sách Khối Thịnh vượng chung Đại Đông Á đã đề ra từ trước, ngày 11/3/1945,
Nhật thành lập chính phủ Đế quốc Việt Nam do Hoàng đế Bảo Đại đứng đầu.
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2022/03/0-19.jpg
Ảnh: Hồ Chí Minh (giữa) và Bảo Đại (lúc đó trở
thành công dân Vĩnh Thụy) và hoàng thân Lào Xuphanuvong (trái). Nguồn ảnh trên
mạng
Nhân dịp
này, Bảo Đại tuyên bố rằng, kể từ nay chính phủ Việt Nam được hoàn toàn độc lập,
có chủ quyền ở ba Kỳ, bãi bỏ các hiệp ước do Pháp bảo hộ và cùng hợp tác quốc tế
để đạt được mục đích chung theo tinh thần của tuyên ngôn Đại Đông Á.
Về sau,
lúc 2 giờ chiều ngày 2/9/1945, khi nhân danh đại diện cho phong trào giành độc
lập dân tộc, Hồ Chí Minh tuyên bố trước Quảng trường Ba Đình là Việt Nam từ nay
thoát khỏi sự cai trị của chế độ thuộc địa của Pháp và tình trạng chiếm đóng của
Nhật.
Dựa theo nội
dung trong Bản Tuyên ngôn Độc lập ngày 4 tháng 7 năm 1776 của Tổng thống Hoa Kỳ
Thomas Jefferson, ông Hồ hô hào là tất cả mọi người được sinh ra bình đẳng, vì
“Đấng Tạo hoá đã trao cho chúng ta quyền bất khả chuyển nhượng: quyền sống,
quyền tự do và quyền hạnh phúc”.
Như vậy, Bảo
Đại và Hồ Chí Minh khai sinh ra nền độc lập cho Việt Nam trong hai ngày khác
nhau. Đâu là sự thật của lịch sử?
Nhìn lại đất
nước lâm cảnh hỗn loạn theo trình tự của biên niên sử, thế hệ hậu chiến đã có
những cách giải thích khác biệt.
Nhật lật đổ Pháp
Sau khi
không kích đột ngột Trân Châu Cảng vào ngày 7/12/1941, Nhật chiếm nhiều lãnh thổ
khác tại châu Á. Nhìn chung, nếu so với các đế quốc khác như Pháp, Anh và Hà
Lan, Nhật đối xử với người dân thuộc địa tàn bạo và đẫm máu hơn.
Từ tháng 8
năm 1944, Đồng minh giải phóng Paris. Việt Nam nhận ra ngay một vận hội mới:
Ngày tàn của chế độ Pháp đã bắt đầu và nguy cơ đang đến gần hơn bao giờ hết.
Khi phát
hiện Pháp chuẩn bị chống Nhật trong lúc Đồng minh đổ bộ vào Đông Dương, ngày
9/3/1945, Nhật nhanh chân lật đổ Pháp.
Tại Sài
Gòn, đại sứ Nhật Matsumoto trao cho Đô đốc Decoux một tối hậu thư đòi Pháp phải
trao quyền lãnh đạo quân đội Pháp cho Nhật. Sau 2 giờ tham khảo, Đô đốc Decoux
quyết định bác bỏ yêu cầu này.
Trong vòng
48 giờ, Nhật tước quyền của Đô đốc Decoux, cùng lúc ra lệnh bỏ tù hoặc tập
trung các nhân viên Pháp. Cũng tương tự như Sài Gòn, ờ Hà Nội, Nhật tập trung
nhiều người Pháp, nhưng có hành hạ một số cho đến chết.
Do đó, chỉ
trong hơn một ngày, chế độ thực dân Pháp trên toàn Đông dương không còn tồn tại
và Nhật cai trị thay cho Pháp.
Đế quốc Việt Nam với Hoàng đế Bảo Đại
Hai hôm
sau, ngày 11/3/1945, Bảo Đại tuyên bố rằng kể từ nay, chính phủ Việt Nam có chủ
quyền ở ba Kỳ, độc lập, bãi bỏ các hiệp ước do Pháp bảo hộ và cùng hợp tác quốc
tế để đạt được mục đích chung theo tinh thần tuyên ngôn Đại Đông Á của Nhật.
Ngày
7/4/1945, Bảo Đại chuẩn y thành phần nội các đầu tiên do Trần Trọng Kim đề nghị.
Ngày 17/4/1945 Thủ tướng Trần Trọng Kim nhậm chức và ngày 12/5 Bảo Đại tuyên bố
giải thể Viện Dân biểu Trung kỳ.
Thực tế
cho thấy, có những cáo buộc cho rằng Bảo Đại không có thực lực, khi quyền tự trị
tài chính và điều động nhân sự cho đất nước đều do Nhật nắm giữ.
Cũng như
các chính phủ khác ở những vùng bị Nhật chiếm đóng, Bảo Đại có bù nhìn hay
không, đó chỉ là một lối giải thích về bản lĩnh chính trị nhất thời của giới
lãnh đạo, mà tình thế không cho phép có thể xảy ra khác hơn. Về sau, các nước
khác cùng hoàn cảnh như Việt Nam cũng thoát ra khỏi sự lệ thuộc của Nhật.
Về mặt
pháp lý, ngày 11/3/1945 là một sự kiện quan trọng để cộng đồng quốc tế công nhận
Việt Nam là một quốc gia độc lập và có chủ quyền ra đời mà Hoàng Đế Bảo Đại và
Thủ tướng Trần Trọng Kim là giới lãnh đạo đầu tiên.
Khi Việt
Nam đã thành hình, thì Hồ Chí Minh một lần nữa lại khai sinh cho Việt Nam và tự
quyền tuyên bố là Việt Minh giành độc lập vào ngày 2/9. Thực tế đây là một diễn
biến các cuộc bạo loạn thuộc về xáo trộn nội chính để cướp chính quyền của
chính phủ Trần Trọng Kim.
Việt Minh cướp chính quyền
Diễn biến
đầu tiên là ngày 17/ 8, tại Quảng trường Nhà hát lớn Thành phố, Tổng hội Công
chức của chính quyền Trần trọng Kim có tổ chức một cuộc biểu tình để ủng hộ
chính phủ trong việc thu hồi chủ quyền.
Trong khí
thế hân hoan, đoàn người biểu tình hát vang bài Tiếng Gọi Thanh Niên và hô to
khẩu hiệu “Việt Nam độc lập muôn năm”, các thành viên của Việt Minh nhảy lên
khán đài với súng ngắn trong tay và dồn các viên chức chính phủ vào một góc, hạ
cờ Việt Nam xuống, trương cờ đỏ sao vàng lên và hô to “Ủng hộ Việt Minh”. Tình
trạng hỗn loạn cực độ trong buổi lễ làm cho ban tổ chức không thể tái lập trật
tự.
Nhân dịp
này, các cán bộ Việt Minh kêu gọi quần chúng ủng hộ để đánh đổ chính quyền tay
sai, đấu tranh cho độc lập dân tộc, phân phát cờ đỏ cho dân chúng để đón quân
giải phóng sắp ở chiến khu về.
Sau đó, Việt
Minh điều khiển hàng trăm người vào Bắc Bộ phủ hô các khẩu hiệu đả đảo phát
xít, hoan hô giải phóng, hô hào dân chúng đi chiếm các công sở.
Sáng ngày
18/8, Việt Minh chiếm nhà số 101 Gambetta (nay là phố Trần Hưng Đạo) dùng làm
trụ sở.
Ngày 19/8,
lúc 10 giờ rưỡi, Thanh niên Tự vệ, một tổ chức của Việt Minh tại Hà Nội, huy động
được nhiều dân chúng đến Quảng trường Nhà hát lớn, xâm chiếm Phủ Khâm sai và bắt
giữ Khâm sai Bắc kỳ Nguyễn Xuân Chữ mà không gặp bất kỳ kháng cự nào.
Tối 19/8,
Việt Minh đạt được một thoả thuận với tướng Tsuchihashi, Tổng tư lệnh kiêm Toàn
quyền Nhật, là phía Nhật sẽ không can thiệp vào các hoạt động của Việt Minh; đổi
lại, Việt Minh sẽ không tấn công binh lính Nhật.
Tại Huế,
tình hình yên tĩnh hơn, nhưng đại diện của Nhật yết kiến vua Bảo Đại và tỏ ý muốn
can thiệp chống lại Việt Minh để vãn hồi trật tự. Bảo Đại và Trần Trọng Kim
không đồng ý với lý do là Nhật đang đầu hàng Đồng minh và đang chờ giải giới,
mà cũng có thể giải thích là cả hai có khuynh hướng hiếu hoà trong hoàn cảnh bất
ổn.
Đó là một
thuận lợi cho Việt Minh trước tình thế này. Nếu Nhật được phép can thiệp quân sự,
diễn biến chắc chắn sẽ khác hẳn, vì thực lực của Việt Minh lúc bấy giờ còn
trong giai đoạn phôi thai.
Không thể
bảo vệ ngai vàng cho Bảo Đại và điều hành công việc nội chính, Trần Trong Kim
xin từ chức. Việt Minh biết tận dụng thời cơ này bằng cách gây áp lực buộc vua
Bảo Đại thoái vị trong ngày 22/8. Đó cũng là một thuận lợi khác.
Ngoài mọi
sự dự liệu, Bảo Đại chấp nhận thoái vị một cách đơn giản khi tuyên bố: “Muốn
được làm Dân một nước tự do, hơn làm Vua một nước bị trị” và muốn trở
thành công dân Vĩnh Thuỵ.
Vào ngày
25/8, tại Huế, khi công dân Vĩnh Thụy trao ấn, kiếm cho Trần Huy Liệu, đại diện
Việt Minh và được gắn huy chương, buổi lễ thoái vị được kết thúc.
Đây là một
món quà vô giá mà Bảo Đại tặng cho Việt Minh và làm thay đổi triệt để lịch sử
Việt Nam cận đại. Đế quốc Việt Nam với triều đại Bảo Đại chấm dứt và Việt Minh
nhận trách nhiệm lịch sử trong một khởi đầu đầy giông bão.
Nhìn lại
biến chuyển này trong toàn cảnh, người hậu thế sẽ dễ nhận ra là Bảo Đại vẫn còn
có những giải pháp tương ứng khả thi khi Thủ tướng Trần Trọng Kim từ chức.
Trước áp lực
của buổi giao thời, Bảo Đại vẫn có thể tìm một chính khách khác bản lĩnh hơn Trần
Trọng Kim để đảm nhiệm chức vụ, ngay cả việc mời Hồ Chí Minh hợp tác, thí dụ
như để thành lập một chính phủ mới trong một khuôn khổ khác hơn. Điển hình là Bảo
Đại có thể đứng ra kêu gọi thành lập chế độ Quân Chủ Lập Hiến mà nhiệm vụ là soạn
hiến pháp, lập chính phủ lâm thời với chủ trương đại đoàn kết dân tộc.
Khi can đảm
hơn, Bảo Đại có nhiều triển vọng thành công để thi hành sách lược này. Sự thật
hiển nhiên là uy tín của hoàng triều vẫn còn vững vàng trong dân chúng trong
khi Việt Minh không có ảnh hưởng nào đáng kể tại miền Trung và miền Nam. Dĩ
nhiên đây là một giả thuyết không hơn và không kém.
Nhưng một
đại bất hạnh cho Việt Nam trong giai đoạn này là 95% dân chúng mù chữ và không
ai am tường chính sự, nên không có một tiếng nói nào gây tiếng vang trong chính
trường.
Việc Bảo Đại
thoái vị, giải tán chính phủ và triều đình, trao toàn quyền cho Việt Minh đang
chưa có thực lực và thanh thế là một sai lầm nghiêm trọng về trách nhiệm chính
trị và lịch sử.
Tình thế
ngã nghiêng và dân chúng hoang mang. Tại miền Nam, Việt Minh cũng biết nắm lấy
thời cơ. Ngày 25/8/1945 tại Sài Gòn một tổ chức của Việt Minh trá hình ra đời
là Uỷ Ban Hành Chánh Lâm Thời Nam Bộ, gồm có 9 Uỷ Viên, trong đó Việt Minh chiếm
đa số và Trần văn Giàu tự xưng là Chủ tịch.
Tại miền Bắc,
Việt Minh thuận lợi hơn khi nhanh chóng chiếm được sáu tỉnh và gây ảnh hưởng mạnh
đến các chính quyền thân Nhật trong khu vực.
Có nhiều
lý do để giải thích về sự thành công khá nhanh chóng và lan rộng của Việt Minh,
không phải chỉ vì chiếm đóng của Nhật lỏng lẻo, Nhật không can thiệp giúp cho Đế
Quốc Việt Nam làm cho tình thế ổn định và Bảo Đại với Trần Trọng Kim bất lực,
mà còn nhiều lý do khác.
Điển hình
nhất là vì chính sách kinh tế Nhật phục vụ cho chiến tranh nên gây lạm pháp cao
độ, chính sách nông nghiệp có nhiều sai lầm là lo thu mua thóc để xuất cảng nên
gây ra nạn đói tràn ngập tại miền Bắc trong năm 1944 và 1945. Kết quả là trên
hai triệu người chết đói và hàng trăm ngàn người nghèo, họ có lý do để đi theo
Việt Minh.
Kết luận
Nhìn lại bối
cảnh của đất nước theo biên niên sử, ngày 11/3/1945 ngày Bảo Đại tuyên bố Việt
Nam giành độc lập phải được xem là ngày chính thức chế độ thực dân Pháp cáo
chung. Sự thật này phải đến trước ngày 19/8/1945 và ngày 2/9/1945.
Các diễn
biến được sử gia Việt Minh gọi chung là Cách mạng tháng Tám, đánh Pháp đuổi Nhật,
giành độc lập không thể xảy ra theo đúng như sự thật của tiến trình lịch sử
trong khi Việt Minh giành quyền của chính phủ Trần Trọng Kim trong sự thoả hiệp
công khai với Nhật.
Tóm lại, Hồ
Chí Minh không có căn bản nào để khai sinh độc lập cho Việt Nam và đây cũng là
lý do để chứng minh là Việt Nam giành được độc lập vào ngày 11/3/1945, không thể
khác hơn.
---------
1 Comment
Rất cám ơn
tác giả đã trình bày tương đối đầy đủ diễn tiến lịch sử qua các ngày 11/3 và
2/9/. Theo tôi nghĩ, ngày Độc Lập của nước Việt Nam phải là ngày 11/3/1945.
Lý do: Người trao trả nền Độc Lập đó là đại diện nước Nhựt, nước đang cầm quyền
tại Việt Nam, trao cho Vua Bảo Đại là nhà vua hiện tại của Triều Nguyễn. Đó là
điều rất hợp lý và hợp lòng dân. Còn Hồ Chí Minh chỉ là một lãnh tụ của đảng
Công Sản, giống như các lãnh tụ các đảng phái Cao Đài, Hòa Hảo. HCM biết không
đủ tư cách pháp nhân nên lợi dụng sơ hở của Thủ Tướng Trần Trọng Kim mà cướp
chính quyền. Chính tập đoàn CS đều rêu rao là cướp chính quyền thì làm sao có
chính nghĩa. Từ cướp chính quyền đến bản tuyên ngôn Độc Lập cũng lấy Bản tuyên
ngôn Độc Lập của Mỹ. 77 năm qua, đảng CS chia nhau cầm quyền qua các cuộc bầu cử
giả trá: "Đảng cử Dân bầu". Một Đảng thoát thai từ bọn cướp nên theo
truyền thống, cướp dài dài. Cướp của, giết người qua Cải Cách ruộng đất năm
1955 ngoài Bắc đến cướp trong Nam sau 1975 bằng đánh tư sản, 3 lần đổi tiền,
tich thu nhà cửa, ruộng vườn, xí nghiệp. Hiện nay hiện nguyên hình là một bọn
cướp chuyên nghiệp: đại án Việt Á, Tổng Cục Lãnh , Cục Quân Y có liên quan đến
các Bộ trưởng, Thủ Tướng và Chủ tịch Nước. Một đảng mà ăn cướp, bốc lột từ trên
xuống dưới theo truyền thống , có còn đủ tư cách nắm quyền cai trị dân nữa . Hỏi
tức là trả lời.
No comments:
Post a Comment