Trọng
Nghĩa -
RFI
Đăng
ngày: 16/05/2020 - 14:06
Tuần báo Anh The Economist ngày 16/05/2020 đã
có bài viết phê phán việc Trung Quốc lạm dụng tư thế quốc gia nằm ở
thượng nguồn hai con sông lớn tại châu Á để bắt chẹt các láng giềng.
Trong bài bình luận “Nếu
không bớt xây đập trên thượng nguồn, thì ít ra Trung Quốc nên chia sẻ thông
tin”, The Economist đã nêu lên trường hợp sông Brahmaputra chảy qua Ấn
Độ, và sông Mêkông chảy xuống 5 nước Đông Nam Á (Miến Điện, Lào, Thái
Lan, Cam Bốt và Việt Nam) để chỉ trích việc Bắc Kinh cố tình giữ
kín các thông tin về hoạt động của các con đập giữ nước mà họ xây
trên thượng nguồn, khiến cho nông dân và ngư dân ở các nước hạ nguồn không
thể có được kế hoạch tốt để canh tác hay đánh bắt.
Ghi nhận trước tiên
của The Economist là các dòng sông xuất phát từ cao nguyên Tây Tạng là nguồn
lý tưởng cho biết bao kế hoạch thủy điện. Do việc Tây Tạng trở nên một
vùng lãnh thổ của Trung Quốc, các kỹ sư nước này đã khai thác triệt để nguồn
này, không chỉ xây dựng những con đập khổng lồ trên các sông Hoàng Hà, Dương Tử,
chảy qua Trung Quốc, mà trên cả các con sông lớn khác như sông Brahmaputra và
Mêkông đi qua nhiều nước khác trên đường ra biển.
Bắc Kinh có quyền, nhưng
không nên lạm dụng
Theo The Economist, đúng
là Trung Quốc có quyền làm như thế. Các quốc gia có được quyền kiểm soát các
thượng nguồn các con sông lớn thường sử dụng nguồn nước này cho thủy điện
hay thủy lợi. Những nước láng giềng ở hạ nguồn phải chịu thiệt.
Tuy nhiên, nếu quốc gia
thượng nguồn khai thác quá mức hay ngăn chặn dòng nước, các vùng bên dưới
phải chịu nạn mùa màng khô cằn, ngư nghiệp phá sản, đất trồng trọt nhiễm mặn.
Trong những trường hợp tốt nhất, thì các quốc gia liên can có thể tìm cách ký
thỏa thuận về việc sử dụng dòng sông, trường hợp tệ nhất là các bên tranh chấp
với nhau, gây nên căng thẳng. Đó là tình hình hiện nay giữa Trung Quốc và
các nước láng giềng, như trong trường hợp sông Mêkông.
Trung Quốc đã xây 11 con
đập trên dòng chính và đang dự kiến xây thêm 8 đập khác, còn các nước ở hạ nguồn
đã xây hai đập và đang muốn xây thêm 7 đập khác.
Năm ngoái vào lúc hạn
hán, sông Mêkông chảy chậm đến nỗi Cam Bốt phải cho một trung tâm thủy điện lớn
ngưng hoạt động. Ngay cả khi mưa bình thường, dòng chảy con sông yếu đi đến
mức nước mặn tràn vào vùng châu thổ sông Mêkông, tác hại đến cả Việt Nam lẫn
Cam Bốt, phá hoại nguồn cá nuôi sống hàng triệu dân nghèo xứ Chùa Tháp.
Trung Quốc luôn phản đối
mọi thỏa thuận, cam kết chính thức về việc giảm xây đập hay bảo đảm cho các
láng giềng một lượng nước tối thiểu. Trung Quốc cũng không gia nhập Ủy Hội
Sông Mê Kông, một cơ cấu giúp các nước giải quyết tranh chấp.
Vấn đề không chỉ là Trung
Quốc cảm thấy khó chịu trước những gì được xem là can thiêp của bên ngoài vào “công
việc nội bộ”, mà còn là việc lãnh đạo Trung Quốc bị những đề án kỹ thuật lớn
mê hoặc, không quan tâm đến tình cảnh của người dân bị di dời hoặc bị thiệt
hại, kể cả khi đó là công dân của họ.
Xây đập ngăn nước, nhưng
thiếu chia sẻ thông tin cho láng giềng
Trung Quốc rất thích và
giỏi về xây các con đập lớn, họ đã giúp Pakistan xây đập trên sông
Indus, đang cố cổ vũ Miến Điện xây một đập lớn trên sông Irrawaddy mà phụ lưu
chỉ chảy qua Trung Quốc trên vài cây số.
Thế nhưng cho dù Trung
Quốc không thể tự kềm chế trong việc xây đập, thì ít ra họ cũng nên cố gắng
thêm để trấn an các láng giềng, chia sẻ thông tin thường xuyên về lưu lượng sẽ
là một khởi đầu tốt.
Năm 2017, trong lúc tranh
chấp với Ấn Độ, Trung Quốc đã không cung cấp thông tin về lưu lượng sông
Brahmaputra, được sử dụng để cảnh báo cho nông dân ở hạ nguồn về lũ lụt. Và
hai bên đã phải tổ chức một cuộc gặp thượng đỉnh, để có lại những thông tin.
Đối với The Economist,
viêc chia sẻ thông tin sẽ được các quốc gia hạ nguồn tán thưởng vì biết
được lúc nào thì các đập thủy điện Trung Quốc muốn giữ hay xả nước để nông dân
và ngư dân của họ có thời gian chuẩn bị. Trung Quốc cũng không bị thiệt gì, nếu
giúp giảm nhẹ hạn hán khi có thể. Và như thế họ sẽ được biết bao lời biết
ơn.
No comments:
Post a Comment