Thứ
Tư, 01/17/2018 - 04:49 — tuongnangtien
Khoan
dung không chỉ là một phẩm hạnh của cá nhân, mà còn là một tính chất của cộng đồng
và trách nhiệm của một quốc gia.
*
Cuối
năm rồi, có hôm (đột nhiên) dân chúng Zimbabwee mừng vui, sung sướng, đổ
xô ra đường reo hò, nhẩy muá, và ca hát thâu đêm. Tuổi
Trẻ Online cho biết thêm:
“Khi thông tin vị Tổng
thống 93 tuổi Robert Mugabe chấp thuận từ chức và có hiệu lực ngay lập tức được
loan ra, khắp đất nước Zimbabwe như vỡ òa trong niềm vui bất tận. Nhiều năm qua
họ đã chờ đợi điều này và may mắn thay nó đã đến không quá phức tạp và không có
cảnh nồi da xáo thịt.”
Nếu
ngày mai, hay tuần sau, mà những người Cộng Sản Việt Nam buộc phải
từ bỏ quyền lực thì chắc chắn dân Việt cũng sẽ hân hoan không kém
nhưng “điều may mắn không có cảnh nồi da xáo thịt” thì không có gì
bảo đảm.
Với
cách cai trị bạo ngược của chế độ hiện hành, và với xu hướng xử
dụng bạo lực của người dân ở Việt Nam hiện nay, viễn ảnh về một
cuộc cách mạng êm thắm (chắc) không dễ xẩy ra tại đất nước này – nơi
mà lực lượng “công an bị đánh giá là bọn kiêu binh tệ hại nhất, dùng quyền lực
để hà hiếp, bóc lột, làm tiền, cướp đất, cướp nhà cửa, của cải của nhân dân một
cách ngang ngược, bị nhân dân xa lánh, khinh bỉ nhất.” (Bùi Tín – VOA).
Sau
hai phần ba thế kỷ “dùng quyền lực để hà hiếp, bóc lột, làm tiền, cướp đất,
cướp nhà cửa, của cải của nhân dân một cách ngang ngược” thì “bọn kiêu binh
tệ hại nhất” rất khó mà được để yên thân. Trên trang Báo Tiếng Dân,
đọc được vào hôm 31 tháng 12 năm 2017, blogger Thạch Đạt Lang – qua lời
của một vị thầy dậy cũ của ông – cũng vừa bầy tỏ sự quan ngại về
vấn đề này:
"Chẳng cần phải
suy nghĩ sâu xa. Dễ dàng nhận thấy hận thù chồng chất gần 43 năm qua ở VN, gây
ra bởi mâu thuẫn của giai cấp thống trị và kẻ bị trị. Nếu chỉ nói mâu thuẫn giữa
chế độ CS và người dân thì không nêu bật được vấn đề, bởi chế độ CS giờ đây đã
biến tướng, trở thành chế độ độc tài, mafia đỏ... hi vọng một cuộc cách mạng
nhung sẽ xẩy ra ở VN là điều hoang tưởng. Vậy vấn đề còn lại là làm thế nào để
giảm thiểu tối đa thiệt hại của cuộc tắm máu giữa những hận thù Quốc-Cộng,
Nam-Bắc, Tôn giáo, phe nhóm trong đảng CSVN…"
Chuyện
“hận thù” cũng như “mâu thuẫn của giai cấp thống trị và kẻ bị trị” tại
Việt Nam – thực ra – không chỉ “chồng chất gần 43 năm qua” mà đã chất
chồng từ lâu hơn nữa, ngay khi người CS vừa nắm được quyền bính ở
nửa phần đất nước. Bởi thế, nỗi âu lo “làm thế nào để giảm thiểu tối đa
thiệt hại của cuộc tắm máu” trong những ngày tháng tới chả phải là
chuyện xa xôi (hay viển vông) gì.
Tôi
vốn tin ở bản tính thiện của loài người, và tấm lòng bao dung của
con dân Việt. Niềm tin này – tiếc thay – đã bị “lung lay” không ít, sau
khi xem một cuốn phim tài liệu ngắn (1945: The Savage Peace ) phát hành vào năm 2015, do
Peter Molloy làm đạo diễn.
Sau
Thế Chiến Thứ II, hình ảnh mà chúng ta thường thấy trên mọi phương
tiện truyền thông là những đám đông (dân với lính) tràn ngập phố
phường, vui mừng chào đón hoà bình, với những nụ cười rạng rỡ trên
môi và những đóa hoa tươi thắm trên tay. Rất ít ai biết đến cái mặt
tối của hoà bình, cùng máu (và nước mắt) của hàng triệu lương dân,
thuộc phe bại cuộc.
Về
The Savage Peace (Hoà Bình Man Rợ) bỉnh bút Gerard
O'Donovan của tờ The
Telegraph có nhận xét như sau:
Bộ
phim của Molloy hiệu quả nhất trong việc làm nổi bật quy mô và sự tàn bạo của
những cuộc trả đũa, giết người, cưỡng hiếp của hai triệu phụ nữ và trẻ em Đức,
sự sỉ nhục của công chúng, tra tấn và hành quyết của vô số người gốc Đức, đặc
biệt ở Sec-Slovak và Ba Lan.
(Molloy’s
film was most effective in highlighting the scale and savagery of the reprisals
– shootings, forced death marches, the rape of two million German women and
children, the public humiliation, torture and execution of countless ethnic
Germans, particularly in Czechoslovakia and Poland. Translated by Vũ Quốc
Ngữ).
Tác
giả Antony
Beevor tổng kết:
“Con số người chết
được cho là cao hơn nhiều khoảng 1 triệu tư là nạn nhân ở vùng East
Prussia, Pomerania and Silesia. Tổng cộng có ít nhất là hai
triệu phụ nữa Đức bị hãm hiếp, không ít người bị hiếp nhiều lần.” (The death rate was
thought to have been much higher among the 1.4 million estimated victims in
East Prussia, Pomerania and Silesia. Altogether at least two million German
women are thought to have been raped, and a substantial minority, if not a
majority, appear to have suffered multiple rape).
Phải
đợi đến bẩy mươi năm sau, sau khi Thế Chiến Thứ II chấm dứt, những
hình ảnh của một nền Hoà Bình Man Rợ (1945: The Savage Peace )
mới được công chúng biết đến. Tuy muộn màng nhưng tập phim tài liệu
này vẫn là sự nhắc nhở cần thiết về bản tính (không mấy thiện
lành) của loài người. Người Việt, tất nhiên, cũng không khác mấy. Cứ
nhìn cái cách mà họ “trừng trị” những kẻ trộm chó cũng đủ thấy
rằng khoan dung là đức tính không mấy dễ tìm ở đất nước này.
Ảnh: Sohanews
Điều
may mắn là nước Việt vẫn còn có nhiều người cầm viết với cái tâm,
và tầm, khá rộng. Nhà văn Dương
Thu Hương đã có lần ân cần nhắc nhở mọi người đừng quên rằng
giữa “bầy chó berger của chế độ” không thiếu những người trung thực
và tử tế:
“Tuy nhiên, tôi không có ý nói rằng toàn thể các sĩ quan
công an đều là bọn mafia, đều là quân cướp. Bởi, nói như vậy là vu khống, là
hàm hồ... Trong đám công an, không thiếu những người trung thực, theo ngôn ngữ
bình dân, người tử tế. Chỉ có điều họ đã trở thành thiểu số và họ gần như vô
năng.”
Những
kẻ “thiểu số vô năng” này, tất nhiên, đều vô tội. Còn cái đám đa số
còn lại (cũng) chỉ là nạn nhân của một thể chế bạo ngược, và bất
nhân thôi – như cách nhìn bao dung của nhà văn Uyên
Thao: “Mọi con dân Việt Nam, vì thế,
đều trở thành nạn nhân bi thảm vì bị tước đoạt mọi quyền sống, bao gồm trong đó
không ít nạn nhân đã và đang còn đóng vai thủ phạm gieo rắc tội ác không chỉ
cho đồng loại mà cho ngay cả bản thân.”
Nghĩ
cho cùng họ vẫn đáng tha thứ hơn là trừng phạt. Hơn nữa, gần hai
phần ba thế kỷ qua, có người dân Việt nào dám tự hào nói rằng mình
hoàn toàn (và tuyệt đối) không bị ảnh hưởng, hay lây nhiễm tính vô
cảm và thói bạc ác của chế độ hiện hành?
Nói
thế (e) độ lượng quá chăng? Biết thế nhưng với hiện cảnh, với lịch
sử của một dân tộc đã triền miên sống giữa cảnh bom đạn máu lửa,
giữa oán hận chất chồng, và nghi kỵ và phân hoá – kéo dài hết từ
đời này sang đời khác – liệu có lựa chọn nào khác (thế) không?
Luật
sư Trịnh
Hữu Long quan niệm rằng “xã hội chúng ta không cần thêm bất kỳ một
‘bên thắng cuộc’ nào nữa, mà đang khát khao sự hòa giải và yêu thương.” Cuộc
chiến Quốc/Cộng ở Việt Nam sẽ, và sắp chấm dứt. Điều cần thiết kế
tiếp cho đất nước này là sự khoan dung, chứ không phải là lòng thù
hận.
No comments:
Post a Comment