Người bạn gửi tôi link trang facebook của ông Hoàng
Hải Vân.[1] về bài viết liên quan đến “hậu chấn” The VietNam War. Một bộ phim
tài liệu 10 tập, dài 18 tiếng do Ken Burns và Lynn Novick thực hiện, được PBS
phổ biến rộng rãi. Vì chưa hề biết ông, nên chỉ lõm bõm võ đoán là ông thuộc về
nhóm “cấp tiến” của phe chiến thắng. Ông “lớt phớt” nhận diện về cuộc chiến,
còn tôi thì suy nghĩ vụn về một số điều ông nêu ra.
- "Từ một bộ phim mà kích ngòi cho những
tranh cãi về xương máu, trong bối cảnh những nỗi đau của chiến tranh vẫn hiện hữu
trong phần lớn gia đình người Việt, chẳng khác gì thúc đẩy sự tiếp diễn chiến
tranh trong lòng người."
Xin thưa, không ai kích ngòi cho những tranh cãi của
người Việt "chẳng khác gì thúc đẩy sự tiếp diễn chiến tranh trong
lòng người" cả, mà thực sự Mỹ muốn giải tỏa ẩn ức trong lòng xã hội
Mỹ. Mỹ dùng tài liệu và bối cảnh người Việt Nam cũng như người Mỹ từng tham chiến
(đa số là người phía Bắc) nhìn theo nhiều góc cạnh chứ không phải nạn nhân
chính, là người phía Nam! Người Việt tranh cãi vì sự thiên vị đó của nhóm làm
phim. Chính điều nầy đã thể hiện thực trạng xã hội Việt Nam vẫn đang chia rẽ trầm
trọng. Nạn nhân chính, là phe phía Nam, phải lên tiếng!
Phương Tây, đặc biệt là Mỹ, giải mã tư liệu để công
luận tìm hiểu và phê phán rồi làm thành phim, còn tư liệu cả khối cộng sản điều
khiển chiến tranh tại Việt Nam, sự thật ra sao thì đảng cộng sản Việt Nam vẫn
giấu kín. Một bên giải mã để công luận học được bài học từ lịch sử, còn một bên
thì giấu tất cả để tự ca ngợi mình! Vì thế nhà văn hóa Nguyên Ngọc đã có mong
muốn là Việt Nam “cũng nên nhìn lại” để thực hiện một bộ phim tương tự. [2]
Mỹ giải mã tài liệu để giải quyết nan đề xã hội của
họ. Còn Việt Nam, nan đề đó to lớn cả trăm ngàn lần hơn, tại sao vẫn im lặng? Không
những thế mà cứ tiếp tục đánh tráo sự thật. Phía Bắc gây ra chiến tranh rồi
trút tất cả tội ác lên đầu phe phía Nam dù họ chỉ hoàn toàn tự vệ! Vì hành vi
“gắp lửa bỏ tay người” nầy nên phe phía Nam càng phẫn uất. Từ một miền Nam trù
phú và văn minh bỗng chốc bị tan hoang ngay sau 1975, tại sao không nói đến thảm
cảnh đó mà chỉ ca ngợi chiến thắng?
Ca từ phía Bắc có câu “đường vinh quang xây
xác quân thù” đã và đang minh chứng bản chất của “chiến thắng vĩ đại”
nầy!
- Nói về cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt, tác giả viết: (ông
là Bí thư Đảng ủy của Ủy ban quân quản Sài Gòn trong chiến dịch Hồ Chí Minh).
Tôi không nghĩ là ông “xét lại” hay có một cái nhìn khác gì về cuộc chiến mà
ông tham gia, ông chỉ không muốn lòng người tiếp tục ly tán.
“không... có cái nhìn khác về cuộc chiến” tức là ông Võ Văn Kiệt vẫn tin cuộc chiến là đúng. “Giải phóng miền
Nam” là đúng! Nhắc lại điều nầy mục đích của tác giả là thanh minh giùm ông Võ
Văn Kiệt với nội bộ đảng cộng sản chứ không phải với người phía Nam. Vì các chủ
trương học tập cải tạo, kinh tế mới, đổi tiền, đánh tư sản mại bản, bán bãi thu
vàng vượt biên... đều được thực hiện rất bài bản mà không hề được nhắc đến. Và
hậu quả tất nhiên là có hàng triệu người liều chết vượt biên.
Nếu cuộc chiến là đúng thì tại sao thực hiện những
điều vừa kể? Và đó chính là nguyên nhân đưa đến “lòng người tiếp tục ly
tán”!
- Nhận xét về Mỹ của điệp viên Phạm Xuân Ẩn mà tác
giả đồng tình:
“Anh đi xâm lược giống như anh đi buôn, phải tính
sao cho có lời, nếu trả giá đắt quá thì rút, mà rút tức là thua. Trong chiến
tranh Việt Nam, ta tiến hành chiến tranh nhân dân, động viên sức mạnh toàn dân,
Mỹ tính sổ thấy không có lời. Ông vừa nói vừa rút trên giá sách một cuốn từ điển,
tìm trong các trang vần C, chỉ cho tôi tên ông Clau’se-witz "để viết cho
đúng chính tả"
Khi nói như thế điệp viên Phạm Xuân Ẩn đã quên bén
cái bắt tay của Nixon với Mao tại Bắc Kinh năm 1972. Hãy so sánh một thị trường
mấy chục triệu người với một thị trường 1 tỉ người! Vì thế câu phân tích đó chỉ
nói lên tư duy của một người buôn chuyến chứ không phải của một bộ óc biết đầu
tư buôn bán. Vì bản chất tư bản là lợi nhuận và tạo điều kiện để đôi bên cùng
có lợi thì lợi nhuận mới được nhiều và dài lâu. Nhật, Đại Hàn, Đài Loan chấp nhận
cuộc chơi để trở nên cường quốc tư bản. Và mấy nước đó có mất độc lập tự chủ
không? Với Nhật, Mỹ là kẻ thù lẽ ra là “không đội trời chung” vì 2 quả bom
nguyên tử, nhưng tại sao Nhật luôn luôn là đồng minh với Mỹ và Tướng MacArthur
được nhiều người Nhật nhắc tên? Vì nhờ ông thực hiện kế hoạch xây dựng lại thời
hậu chiến nên chỉ 2 thập niên sau Thế chiến thứ 2, Nhật trở lại cường quốc.
Cũng nhờ giao dịch với Mỹ Nam Hàn, Đài Loan trở thành mấy con Rồng!
Việt Nam đi ngược đường. Nhờ Tàu, Liên Xô với “anh
em” xã hội chủ nghĩa nên ngoài chuyện phải trả giá là núi xương sông máu còn bị
tuột hậu về mọi mặt, đến cả trăm năm!
- "Đó là Việt Nam dân chủ cộng hòa hoàn
toàn thành thật thi hành Hiệp định Genève và kiên trì chờ đợi Tổng tuyển cử để
thực hiện thống nhất đất nước một cách hòa bình.” “Đảng Lao động Việt Nam hồi
đó đã nghiêm cấm các đảng viên ở lại miền Nam trang bị và tàng trữ vũ khí, ai
không chấp hành sẽ bị khai trừ ra khỏi Đảng."
Nếu đúng thế thì trả lời như thế nào việc ông Lê Duẩn
cũng như một số cán bộ cao cấp khác trốn ở lại trong Nam để hoạt động, không tập
kết ra Bắc?
- Nói về Tổng Thống Ngô Đình Diệm thời Đệ nhất Cộng
hòa:
“đàn áp đẫm máu những người kháng chiến cũ trong tay
không tấc sắt là sự thật,”
“ông Ngô Đình Diệm ủng hộ tỉnh trưởng Bến Tre Phạm
Ngọc Thảo thả hàng ngàn tù chính trị và đề nghị tất cả các tỉnh làm theo ông Thảo
cũng là sự thật.”
“đặt phần lớn các vùng nông thôn miền Nam ra ngoài
vòng pháp luật để tự do tàn sát và hủy diệt bằng bom đạn và chất độc hóa học,”
Chủ trương của cộng sản là lấy nông thôn bao vây
thành thị, nên nông dân bị cộng sản xúi giục nổi dậy. Vì thực trạng như thế nên
mới có “Ấp chiến lược”, để cô lập, truy lùng và tiêu diệt du kích! Còn du kích
sau khi phục kích bắn giết thì tàng ẩn trong dân, lấy dân làm bia đỡ, nếu bị giết
thì tẩu tán vũ khí rồi lu loa là “dân, trong tay không tất sắt”!
Còn việc “thả hàng ngàn tù chính trị” có thể để thu
phục nhân tâm, là một thủ đoạn chính trị trong chiến tranh du kích, nếu không
muốn nói đó là do nhân đạo!
- "Ngay cả đối với cụ Hồ, khi tán thành
Quốc tế ba, cụ vẫn chỉ coi đó chỉ là một phương tiện, một con đường để cứu nước."
Thế thì tất cả sách báo ông Hồ ca ngợi chủ nghĩa cộng
sản, ca ngợi Mác, Lenin, Mao phải đem vứt bỏ hết vào sọt rác?
- "Nhưng dù sao chăng nữa thì với một bản
Hiến pháp tự do mẫu mực rất khó sửa đổi (một bản Hiến pháp mà cụ Hồ đã dựa vào
đó để soạn thảo bản Hiến pháp Việt Nam năm 1946)”
Ông Hồ viết bản Hiến Pháp và cũng chính ông Hồ (chứ
không phải ai khác) không thực hiện, như vậy là ngụy tạo để tìm sự hợp tác của
các đảng phái, của phe nhóm yêu nước khác chính kiến trong lúc Việt Minh còn ở
thế yếu, để rồi từng bước củng cố lực lượng và tiêu diệt họ, vì chủ nghĩa cộng
sản vốn là độc tôn. Và độc tôn như hiện tại!
Bây giờ, tạm gác bỏ chuyện mười mấy năm chiến tranh
đẫm máu từ sau khi anh em Tổng Thống Ngô Đình Diệm bị Mỹ giết, hãy nhìn lại và
thử so sánh:
Việt Nam, sau “42 năm chiến thắng”, trong thời bình,
nhưng về kinh tế, chính trị, đến văn hóa xã hội hiện tại ra sao? Tàu cộng đang
làm gì trên đất nước? Việt Nam đang đứng ở vị trí nào trên thế giới? Trong lúc
đó, dưới thời Tổng Thống Ngô Đình Diệm chỉ được 8 năm (1955-1963) giữa một miền
Nam bị cát cứ, không có được điểm nào có thể gọi là “làm nền tảng”, đã tạo được
thế đứng vững chãi về nhiều mặt. Được thế giới Tự do công nhận. Xã hội được an
bình. Người dân được ấm no hạnh phúc. Như vậy ai có công, ai có tội?
Tóm lại, nếu tác giả bài viết thuộc “phe cấp tiến”
trong đảng, thì chuyện hòa giải chắc chắn còn rất cam go, nếu không muốn nói là
không thể! Vì thế đây là một nan đề chưa có giải đáp, trong lúc chế độ vẫn tiếp
tục ngông nghênh, khoác lác, tự mãn thì cho dù những người có thực tâm trao đổi,
muốn tìm một lối thoát cũng chỉ lảng phí thời gian.
“Chơi dao có ngày đứt tay” mà cộng sản Việt Nam chơi trò chiến tranh nên dân tộc đang phải
gánh hậu quả!
Thưa, đây cũng chỉ là suy nghĩ vụn giống như tác giả
đã “lớt phớt” về chuyện dâu bể của dân tộc!
15/10/2017
*
Chú
thích:
----------------------------
LIÊN
QUAN :
.
HỘI LUẬN BÀN TRÒN: BỘ PHIM THE VIETNAM WAR - GÓC NHÌN TỪ
NGƯỜI VIỆT HẢI NGOẠI
.
Posted
on 30/09/2017 by The Observe
No comments:
Post a Comment