Monday, October 11, 2010

TỪ CHA TRUYỀN CON NỐI ĐẾN CON ÔNG CHÁU CHA

Ngô Văn
Cập nhật ngày: 10/10/2010

Sau khi giải phẫu thẩm mỹ để làm cho hai cái má thêm phúng phính và mép xệ xuống một chút, tạo ra những đường nét “con giòng cháu giống” chân truyền của tiên đế, người con thứ ba của lãnh tụ bắc Hàn là Kim Chính Vân (Kim Jun Un) đã chính thức được sắp xếp để sẽ ngồi vào chiếc ngai vàng của triều đình “nhà Kim” ở Bắc Triều Tiên cuối tháng 9 vừa qua. (*) Tuy với quyền lực của “đấng thiên tử”, nhưng Kim Chính Nhật cũng phải giàn dựng những vở tuồng cần thiết để đưa “thái tử” Kim Chính Vân lên nối ngôi, hầu tránh những tranh giành quyền lực trong triều đình Bắc Triều Tiên có nguy cơ làm xụp đổ chiếc ngai vàng.

Tại Bắc Hàn, kể từ khi ông Kim Chính Nhật bị đột qụy vì tai biến mạch máu, người ta bắt đầu đặt câu hỏi nhà độc tài này sẽ truyền ngôi lại cho ai trong những người con của ông? Anh cả Kim Chính Nam hay sẽ là người nào trong hai người con thứ cùng cha khác mẹ với Kim Chính Nam là Kim Chính Triết và Kim Chính Ngân?

Dựa theo nhiều diễn biến, từ năm ngoái các quan sát viên và chuyên gia về BắcTriều Tiên dự đoán rằng Kim Jun Un, người con trai thứ ba, sẽ được đưa lên kế vị. Nhưng chính quyền Bình Nhưỡng vẫn im tiếng không bác bỏ hay thừa nhận chuyện này, cho dù những diễn tiến mới đây nhất cho thấy dự đoán này có xác xuất đúng rất cao.

Muốn truyền ngôi lại cho con, ông Kim Chính Nhật phải tổ chức một Đại hội Đại biểu đảng Lao Động Triều Tiên. Đại hội này dự định tổ chức vào đầu tháng 9/2010, nhưng đột nhiên bị hoãn lại mà không nói rõ lý do. Điều này gây nên những đồn đoán trong dư luận rằng đang có sự tranh dành quyền lực trong gia đình ông Kim Chính Nhật. Trước những đồn đoán này, chính quyền Bình Nhưỡng mới nói lý do sở dĩ Đại hội hoãn lại vì phải lo cứu trợ bão lụt ở các tỉnh phía bắc. Ai bảo Bắc Hàn không để tâm theo dõi dư luận thế giới?

Ngày 27/09/2010, đài truyền hình Trung Ương Triều Tiên bỗng nhiên cho chiếu hình ảnh từng đoàn người ăn mặc tươm tất, tay kéo vali bước vào quảng trường Kim Nhật Thành, với lời giới thiệu đó là những Đại biểu đảng Lao Động Triều Tiên ở khắp nơi về tham dự Đại hội đảng vào ngày hôm sau, 28/09/2010. Gọi là Đại hội Đại biểu đảng Lao động Triều Tiên, nhưng thực chất chỉ là một buổi lễ để ông Kim Chính Nhật công bố sẽ nhường ngôi vị lại cho người con nào mà thôi. Chứ suốt 44 năm qua đảng này có tổ chức Đại hội đại nào đâu!

Đúng như dự đoán, tại Đại hội Kim Chính Ngân được phong hàm Đại tướng để nối nghiệp khi ông Kim Chính Nhật qua đời. Kim Chính Ngân, tiếng Triều Tiên phát âm là Kim Jun Un, chữ Un có ba cách viết: “Vân”, “Ân” và “Ngân”. Trước đây báo chí ở Hàn quốc viết là Kim Chính Vân, không thấy Bình Nhưỡng lên tiếng cải chính, nên ai cũng nghĩ tên là Vân. Ngày 29/9/2010, báo chí ở Trung quốc đăng tin thì viết là Kim Chính Ngân, còn báo ở Bắc Hàn thì vẫn viết bằng chữ Hangeul (tiếng Triều Tiên) có âm đọc là Un (Ân).

Kim Chính Ngân, năm nay 27 tuổi, chưa đi lính ngày nào cả; nay được phong hàm Đại Tướng làm cho nhiều người coi đây là chuyện tiếu lâm. Thực ra, ngay ông Kim Chính Nhật cũng đâu biết mùi quân trường là gì mà vẫn làm Nguyên Sư (trên Đại tướng hai cấp), thì Kim Chính Ân được phong làm đại tướng đâu có gì lạ. Vì Kim Jun Un còn quá trẻ, nên ông Kim Chính Nhật phải phong hàm Thứ sư cho người em gái của ông ta là bà Kim Kính Cơ để trông nom Kim Jun Un. Dù đây là chuyện của triều đình Bắc Triều Tiên, nhưng cũng không khỏi làm cho những quốc gia lân bang hoảng sợ khi biết rằng, có thể mấy quả bom nguyên tử (sau này khi bắc Tiều Tiên chế tạo được) và những hoả tiễn tầm gần tầm xa, v.v… nằm trong tay của một bà cô và chú “oắt con” này thì khó lường được những gì có thể xẩy ra.

Theo thông lệ của các đảng cộng sản (dù được cải danh thành những đảng có tên khác), thì khi tổ chức đại hội đảng là phải có thành tích nào đó để chào mừng. Nhưng Bắc triều Tiên lấy thành quả gì để chào mừng đại hội Đại biểu đảng Lao Động Triều Tiên đây, khi mà Bắc Hàn đang kiệt quệ, tình trạng thiếu lương thực kéo dài từ năm này sang năm khác, nạn chết đói đã và đang phát sinh ở những vùng sâu, vùng xa? Cuối cùng, thành quả để dâng lên Đại hội lần này là hơn 150 người tị nạn Bắc Hàn đang ẩn trốn ở Trung quốc bị bắt trong những cuộc truy lùng vào tháng 9/2010 của chính quyền Bắc Kinh với sự hợp tác của Bình Nhưỡng.

Việt Nam hiện nay thì không có chuyện cha truyền con nối như Bắc Triều Tiên, nhưng hễ “có quyền thì sinh ra có tiền”, nên các ’’Con ông cháu cha’’ vẫn là thành phần chiếm nhiều chức vụ cao trong chính trường lẫn kinh trường để bảo đảm cả “quyền lẫn tiền” cho họ. Và vì thế họ chọc trời khuấy nước thì chẳng ai bằng. Ông Nguyễn Chí Vịnh được phong hàm trung tướng đã làm cho nhiều tướng lãnh, sĩ quan và đảng viên bất mãn, cho rằng Vịnh không có khả năng, nhưng vì là con trai của cố đại tướng Nguyễn Chí Thanh nên được cân nhắc lên. (Cũng có dư luận cho rằng, ông Vịnh đang làm mưa làm gió ở bộ Quốc phòng và là con cờ rất tốt của Bắc Kinh, vì ở trong cương vị đứng đầu tổng cục 2, cũng như nhờ sự cộng tác chặt chẽ với cục tình báo Hoa Nam Trung Quốc, Vịnh đã nắm thóp tất cả những nhân vật chóp bu của đảng). Ngoài Nguyễn Chí Vịnh, Nông Đức Tuấn, con trai Nông Đức Mạnh được đưa lên làm Bí thư Tỉnh ủy Bắc Giang để dọn đường cho “thái tử” vào trung ương đảng. Những Giám dốc, Tổng giám đốc các xí nghiệp quốc doanh cũng chẳng ai chen chân vào được nếu không phải là con cháu, hay người trong gia đình của hàng ngũ lãnh đạo. Những xí nghiệp tư có máu mặt, nếu không thuộc gia đình ông Võ Văn Kiệt thì cũng là gia đình ông Lê Duẩn, Phan Văn Khải, Nguyễn Tấn Dũng…. Ở cấp thấp hơn, chỉ cần là con giòng cháu giống của một bí thư huyện uỷ, “cậu” thiếu uý công an Đỗ Hoài Phương Minh cũng coi trời bằng vung. Sau thành tích rút súng bắn một nữ tiếp viên tại một quán karaoke ở Thuận An, cậu ấm Minh múa kiếm khiến náo loạn cả phi trường Đà Nẵng, làm ai cũng sợ xanh mặt. Chỉ cần là con trai của một Bí thư huyện ủy mà “chọc trời khuấy nước như thế” thì thử hỏi con của mấy ông ở Trung ương đảng quậy phá đến mức nào.

Chuyện cha truyền con nối ở Bắc Triều Tiên và nạn con ông cháu cha tại Việt Nam tuy khác về hình thức nhưng bản chất thì giống nhau, nên dân tộc hai nước phải chịu những hệ lụy đắng cay, tủi hổ. Chẳng lẽ người dân Bắc Hàn và Việt Nam cứ cúi đầu chịu đựng như thế mãi sao? Hỏi tức là trả lời.
--------------
.
.
.

No comments: