Saturday, May 9, 2009

XÃ HỘI VIỆT NAM VÀ NHỮNG ĐIỀU NGỘ NHẬN

Xã hội Việt Nam và những điều ngộ nhận
Dongsongxanh

Saturday May 9, 2009 - 04:51am (CST)
http://blog.360.yahoo.com/blog-E3O5ezo8eqhJy1OJkhW0qjAxaCb4tHLU2Zo-?cq=1&p=627#comments
Tạo hóa sáng tạo ra con người và ban cho quyền sống bình đẳng, không một kẻ nào có thể lợi dụng sức mạnh hoặc lòng tin để lừa bịp phục vụ cho những mưu đồ đen tối.
Thế nhưng sống trong lòng xã hội Việt Nam, do bởi cộng sản nhồi sọ và tuyên truyền từ bé tới lớn, thế nên không ít người đã bị ngộ nhận từ những sự tuyên truyền này. Những giá trị phổ quát của thế giới về dân chủ và nhân quyền đã bị xâm phạm và diễn giải theo cách riêng của Đảng Cộng sản (ĐCS). Điều đau lòng là thế hệ trẻ, những chủ nhân tương lai của đất nước cũng có không ít người nằm trong số bị ngộ nhận này.

Chúng ta thường nghe tới câu nói biện hộ cho những yếu kém của ĐCS và Chính phủ Việt Nam rằng đất nước mới trải qua hai cuộc kháng chiến nên điều kiện phát triển không bằng nước khác, phải xây dựng từ từ, không được nóng vội. Nhưng thực tế tính đến ngày hôm nay thì chiến tranh đã lùi xa 34 năm rồi, bằng nửa đời người chứ ít ỏi gì. Những ai sinh năm 1975 tới nay cũng đều đã trưởng thành và cũng đóng góp sức lực mình vào công cuộc xây dựng, phát triển đất nước, vậy tại sao đất nước vẫn đói nghèo, thu nhập đầu người vẫn chưa tới 1000 usd/năm?

Thường nghe một câu nói quen thuộc của một số người, kể cả bạn trẻ hay “mượn” của cố tổng thống Mỹ J. F. Kennedy làm câu cửa miệng rằng: đừng hỏi đất nước đã làm gì cho ta, mà hãy hỏi ta đã làm gì cho đất nước. Những người đó đã quên rằng, nếu muốn trích dẫn thì phải trích dẫn đầy đủ, để tránh gây hiểu lầm hoặc thiếu sót. Nguyên văn câu nói đó khi dịch sang tiếng Việt phải là: Hỡi những công dân Mỹ, đừng hỏi đất nước làm gì cho mình, hãy hỏi mình có thể làm gì cho đất nước. Hỡi những công dân trên thế giới, đừng hỏi nước Mỹ có thể làm gì cho bạn, chúng ta hãy hỏi mình có thể làm gì cho sự tự do của con người (trích: “…my fellow Americans: ask not what your country can do for you – ask what you can do for your country. My fellow citizens of the world: ask not what America will do for you, but what together we can do for the freedom of man”).

Nếu ai đó nếu còn khăng khăng tiếp tục trích dẫn câu nói trên thì phải chăng đã hàm ý rằng người Việt Nam chúng ta lười biếng thế nên đất nước mới đói nghèo như vậy? ĐCS vẫn nói rằng Việt Nam rừng vàng, biển bạc, tài nguyên thiên nhiên phong phú, đa đạng và ĐCS cũng hay phổng mũi trích đăng lại nhiều lần cái mà báo chí nước ngoài khen người dân Việt Nam lao động cần cù, chăm chỉ, thông minh. Vậy tại sao đất nước vẫn nghèo, lời khen chỉ là sáo rỗng hay nguyên nhân nằm ở chính năng lực ĐCS.

Nhưng lỡ có ai tin vào câu nói cứ cống hiến hết mình cho đất nước đi, rồi sẽ thấy đất nước làm gì cho bạn thì e rằng sẽ phải sớm vỡ mộng đẹp. Bởi ai đó sống tại Việt Nam, đặc biệt làm trong khối cơ quan nhà nước sẽ rõ hơn bao giờ hết. Bạn có năng lực tới đâu, cống hiến tới đâu thì cũng chỉ để cho kẻ khác hưởng, không phải lãnh đạo thì cái lũ con ông cháu cha nó cũng chiếm hết phần. Trọng dụng nhân tài chỉ là khẩu hiểu, ai có lòng dũng cảm cứ thử một lần xin vào làm trong cơ quan nhà nước. Nếu vào rồi mà không có thủ đoạn thì nên suy nghĩ lại sự tồn vong của mình ở đó.

Vậy xin đừng ngộ nhận câu nói cống hiến hết mình nữa nhé, hãy làm những gì vì bạn trước đã.

Nhân dân Việt Nam được ĐCS dạy rằng yêu nước là phải yêu Đảng, yêu Xã hội chủ nghĩa. Thế thì xin hỏi lại một câu rằng đảng tồn tại mãi mãi hay dân tộc tồn tại mãi mãi. Tại sao quân đội trung với Đảng chứ không phải trung với dân? Thế nên dễ hiểu khi sinh viên xuống đường biểu tình phản đối Trung Quốc xâm chiếm lãnh thổ Việt Nam đã lập tức bị nhà cầm quyền giải tán và bắt giam. Tại sao ý đảng mà không phải ý dân và tại sao khi đã là “chủ trương lớn” của Đảng và Nhà nước rồi thì nhân dân không được phép bàn đến nữa? như thế có phải là mất dân chủ không. Nhân dân làm chủ cơ mà, dân không được quyết đáp thì rõ ràng đây chỉ là khẩu hiệu suông mà thôi.

Vậy đừng ngộ nhận yêu nước là phải yêu Đảng, yêu Bác và yêu XHCN nữa nhé, trước hết hãy yêu bản thân bạn, yêu bố mẹ bạn đi đã.

Chúng ta sinh ra trên đời thì mặc nhiên đã thuộc về một đất nước và dân tộc nào đó, bởi thế không yêu đất nước mình thì biết yêu ai, không tự hào là người Việt Nam thì tự hào là người gì. Thế nhưng ai đó tự hào mình là người Việt Nam, tự hào là gái Việt Nam thì xin nghe câu nói của ông Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết phát biểu tại buổi tiếp xúc với các nghị sĩ Quốc hội Mỹ trong chuyến đi thăm Hoa Kỳ năm 2007 rằng: “các ngài cứ vào đầu tư đi, Việt Nam là nước có tài nguyên dồi dào và rất nhiều gái đẹp”. Cho dù có lỡ lời hay không thì trong tâm niệm của ông Triết cũng luôn liên tưởng những điều không hề ăn nhập với nhau, và càng không xứng đáng để phát biểu với tư cách người đứng đầu quốc gia. Thế nên, đúng như chủ trương đẩy mạnh xuất khẩu lao động, đẩy mạnh xuất khẩu cô dâu của Đảng ta, hàng triệu thanh niên phải bán thân lao động xứ người, hàng trăm ngàn cô gái Việt phải tha hương bỏ xứ lấy chồng nước ngoài với muôn vàn tủi nhục tại đất khách. Tới nỗi mà mới đây một mẹ già đã phải sang tận Singapore để bí mật đưa người con gái bị hôn mê về nước mà không trông cậy gì được vào sự giúp đỡ của chính quyền Việt Nam trong vấn đề bảo vệ công dân của nước mình.

Vậy xin đừng ngộ nhận bạn tự hào là người Việt Nam kẻo bị Đảng đẩy ra nước ngoài lao động, tự hào bản thân bạn xinh gái mà sang nước ngoài lấy chồng nhé, chúng ta sẽ không còn đường về quê mẹ nữa đâu.

Đôi khi chúng ta cảm nhận một cách mơ hồ về lòng yêu nước, bởi chúng ta cứ nghĩ rằng phải làm theo đúng những chính sách và nghe theo đúng tuyên truyền của nhà nước là đảm bảo yêu nước. Thế nhưng liệu mọi chính sách đều là đúng đắn, nếu lỡ chính sách sai lầm thì làm sao đây. Một chính phủ sai lầm thì sẽ ra sao và một chính đảng hủ bại thì sẽ đưa đất nước tới đâu. Chẳng lẽ khi họ hủ bại sẽ tuyên bố cho nhân dân biết và tiến hành kiểm thảo, tự phê bình nghiêm túc và tiến hành xây dựng trong sạch và vững mạnh nội bộ đảng? Vẫn thường thấy tại các nước đa đảng, việc các đảng phái tố cáo lẫn nhau tham nhũng, hủ bại, phản tiến bộ là chuyện rất bình thường, có thể đúng, có thể sai, hoặc có thể phản ảnh không đầy đủ. Thế nhưng một nước độc đảng như Việt Nam thì có đảm bảo chính đảng này là khuôn vàng thước ngọc cho hệ thống chính trị bấy lâu nay, không bao giờ tham nhũng, không bao giờ bán rẻ lãnh thổ, không bao giờ yếu kém và đủ khả năng đưa đất nước này tiến lên thịnh vượng ngang với các nước phát triển trên thế giới?.

Khi ai đó lên tiếng phê phán ĐCS và chính quyền thì bị coi là phần tử nguy hiểm, khi ai đó xuống đường biểu tình chống lại áp bức, bất công thì bị coi là gây bạo loạn, khi ai đó lên tiếng đấu tranh chống tiêu cực thì bị coi là xúi giục, lôi kéo, khi ai đó lên tiếng đòi hỏi dân chủ và nhân quyền thì bị coi là phản động chống lại nhà nước. Nếu vậy thì nhân loại trên thế giới này chắc đa phần là phản động rồi.

Có lẽ chỉ ta khi bước chân ra khỏi biên giới của Tổ quốc thì chúng ta mới có cảm nhận sâu sắc thế nào là tự hào dân tộc, tự tôn quốc gia và thế nào là lòng yêu nước. Bởi khi có sự so sánh trực tiếp bằng mắt thấy tai nghe chúng ta mới đánh đổ được những suy nghĩ bảo thủ vốn có lâu nay về những gì mình đã ngộ nhận. Người xưa nói đi một ngày đàng, học một sàng khôn quả không sai. Khi tầm mắt được mở rộng, được thấy rõ những sự khác biệt giữa hai xã hội thì mới thấy rõ những gì ta đang bị nhồi sọ. Bởi hiện nay có không ít người đang ca ngợi Tổ quốc như thể chuẩn bị bán nó đi vậy.

Một nước Nhật bại trận trong chiến tranh, đất nước bị tàn phá tan hoang, trên cơ thể còn chịu đựng 2 trái bom nguyên tử, là quốc gia không có tài nguyên lại có thể vùng dậy mạnh mẽ như vậy. Sau 30 năm đã trở thành cường quốc kinh tế thứ 2 trên thế giới. Có người nào đó nói rằng đó là nhờ có siêu cường nước Mỹ ủng hộ và giúp đỡ họ. Vậy thì nước Mỹ là ai? Ai giúp đỡ nước Mỹ, hay chính nước Mỹ với hệ thống chính trị dân chủ và có chính sách thu hút nhân tài trên thế giới mà chỉ trong vòng 200 năm đã phát triển rực rỡ huy hoàng như vậy. Thế thì với 4000 năm lịch sử như cách nói của ĐCS, tại sao chúng ta vẫn mãi lẹt đẹt trong vùng trũng Đông Nam Á trên mọi phương diện. Nhìn sang Singapore, họ cũng chỉ có 100 năm lịch sử, vậy mà hơn chúng ta bao nhiêu lần. Thế thì xin ai đó hãy thôi lấy lý do chiến tranh để biện minh cho sự yếu kém của Việt Nam hôm nay. Bởi cuộc chiến tranh vừa qua không phải là lý do duy nhất khiến đất nước tụt hậu. Cái sai lầm của ĐCS chính là tiến hành cuộc chiến tranh về ý thức hệ giữa hai miền Nam- Bắc, cuộc chiến giữa người Việt và người Việt để hơn 3 triệu con người cùng là đồng bào, cùng chung Tổ quốc phải nằm xuống và sau đó là các cuộc chiến tranh liên miên với các nước khác, thay vì tìm cách tránh gây chiến tranh như các nước láng giềng của chúng ta đã làm được.

Còn nhớ những năm 60 của thế kỷ trước, khi đó chính quyền Sài Gòn dưới sự hỗ trợ của Mỹ đã có trình độ phát triển ngang và thậm chí cao hơn Nam Hàn, Đài Loan, Singapore. Vậy mà giờ đây chính quyền cộng sản Việt Nam dưới sự bảo hộ của ĐCS Trung Quốc có còn so sánh được với những nước này nữa hay không. Vẫn biết rằng mọi sự so sánh đều là khập khiễng, thế nhưng nếu không so sánh thì quả không thể thấy được hiện giờ chúng ta đang ở đâu trên trái đất này.

Vậy xin đừng ngộ nhận đất nước chúng ta sau khi thống nhất là độc lập, là tự do, là hạnh phúc, là hòa bình, là văn minh, là tiến bộ, là phồn vinh, là dân chủ, là công bằng và con người xã hội chủ nghĩa Việt Nam là ưu việt nhất nhé, kẻo lại sớm thất vọng.

Dưới thời cộng sản lãnh đạo, chúng ta không còn nhìn ra bản sắc văn hóa dân tộc ở đâu nữa. Mở tất cả các kênh truyền hình trong nước thì 24/7 toàn thấy chiếu rặt một loạt phim của Trung Quốc. Giờ đây, nhất nhất cái gì cũng đều nghe theo sự chỉ đạo của ĐCS Trung Quốc, từ đường lối phát triển kinh tế tới tổ chức hệ thống chính trị Đảng và Nhà nước. Đó là sự tiếp nhận và phục tùng một cách vô tiền khoáng hậu chưa thời kỳ nào nghiêm trọng như vậy. Sự nguy hiểm nằm ở chỗ bị nô dịch về ý thức hệ ở mọi cấp độ trong xã hội. Một xã hội suy đồi về đạo đức, lai căng về văn hóa, thực dụng về lối sống và theo đuổi các giá trị vật chất một cách mù quáng, bất chấp những ung nhọt đang tiến triển có khả năng làm băng hoại mọi nền tảng, giá trị đạo đức bấy lâu, vậy mà đây được coi là con đường đúng đắn để tiến lên Chủ nghĩa xã hội. Khốn nạn thật.

Vậy xin đừng ngộ nhận ĐCS là lực lượng tiên phong đại diện cho ý chí và nguyện vọng của toàn thể nhân dân Việt Nam nhé, xin hãy làm điều gì đó để thay đổi hiện trạng này.

9/5/2009
Dongsongxanh

No comments: