Nguyễn
Thông (Nguyễn
Thông Cào)
Nhà
cháu có thói quen mỗi lần xé tờ lịch bloc lại lấy mặt giấy trắng
phía sau ghi chép thô lại những chuyện xảy ra trong ngày hoặc vài
ngày hôm trước nếu hôm ấy chưa kịp ghi. Âu cũng là thứ bệnh nghề
nghiệp và thói tiết kiệm của người nghèo. Nghe nói ông cụ ngày xưa cũng
lộn cả những cái phong bì (bì thư) ra để viết, bản di chúc cũng
viết trên mặt trái bản tin giấy của TTXVN. Chả biết có thật thế
không. Mình chả cần học tập và làm theo nữa.
Giấy
ghi như thế, nhà cháu gọi là giấy vụn. Đây là chuyện của ngày 18.6.
-
Thiên hạ chết cười về vụ một chị hoang tưởng. Trên đời thiếu gì
người hoang tưởng, nhưng hoang tưởng kiểu ấy chắc có tí chút thần
kinh.
Có
những người luôn tự xưng mình là nhà báo, nhất là gần tới ngày
"giỗ nghề" 21.6 (hôm nay đã 18.6 rồi) càng khoe khiếp. Nhiều
trường hợp, nếu hỏi nhà báo ấy đã viết được cái gì ra hồn, chính
bản thân họ cũng không trả lời được. Dạng nhà báo này chỉ lợi dụng
cái danh để lòe thiên hạ, lòe những người không biết. Xưng là nhà
báo, kỳ thực họ chỉ làm tổn hại cho chính tổ chức hội nhà báo
quốc doanh vốn đã ít được tôn trọng, xấu mặt đội ngũ những người
làm báo.
Nhưng
cũng có những người cả đời làm báo, danh nổi như cồn, mà không bao
giờ khoe là nhà báo, không xưng này xưng nọ. Tôi biết có nhiều nhà
báo như thế. Phần lớn những nhà báo thực tài, tài năng đều không bao
giờ khoe khoang về nghề, về bản thân là nhà báo. Chính họ làm cho
nghề viết báo được vinh danh, nở mày nở mặt, bởi có người như họ.
Trường hợp thứ 2 này tôi muốn nhắc tới nhà báo Huy Đức.
-
Hôm nay, ở nước Triề.u Tiên vùng tối của địa cầu có cuộc gặp nhau
của hai tên đầu gấu Pu và Ủn. Phải nói thẳng, một tên ph.át xít,
xâ.m lược, gi.ết người không gớm tay như Pu đã phải lặn lội sang tận
nơi để quỵ lụy đứa đàn em là đủ biết nó ở thế như thế nào rồi.
Một tên khát má.u, một tên du côn du kề tàn ác không kém, đều bị nhân
loại tử tế phỉ nhổ, chúng chơi với nhau, thì chẳng có gì gọn hơn
câu thành ngữ của người Việt "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã",
thậm chí trâu ngựa còn bị oan bởi các con vật hơn gấp tỉ lần hai
thằng ấy.
Ông
hàng xóm nhà tôi bảo, mấy hôm nay ông ấy chỉ cầu giời khấn phật cho
máy bay của tên ác Pu rơi, hoặc nó bị người tốt trong nước nó đả.o
chính, hoặc nó ch.ết con m.ẹ nó đi khi chưa tới nơi khác, để dân nơi
khác đỡ nhục. Chơi với nó, nó chơi với cu Ủn, những kẻ khố.n nạn
mà gần như người tốt toàn thế giới nghỉ chơi, thì đủ biết kẻ chơi
là hạng người thế nào. Có quanh co vòng vèo, trát hoa trét phấn lên
cũng chẳng lừa được ai. Địa cầu vốn đã chật hẹp, càng không nên
dành chỗ cho những kẻ như thế.
-
Nhớ hồi học lớp 8, trong sách “Trích giảng văn học” có dẫn một
chương của tác phẩm nửa sử học nửa văn chương “Hoàng Lê nhất thống
chí”, tác giả là anh em nhà Ngô Thì, còn có tên Ngô gia văn phái. Trong
bài có câu, chả đứa học trò nào không nhớ: "Nước nam ta từ khi
có đế vương đến giờ, chưa có ông vua nào đê hèn và luồn cúi đến
thế". Giật mình, chả nhẽ anh em nhà Ngô Thì tiên đoán được cả
chuyện nhục mấy trăm năm sau.
-
Nhớ hồi khoảng 10 tuổi, năm 1965, coi ké tờ báo Nhân Dân mà cụ thân
sinh mượn ngoài ủy ban, tôi còn nhớ chỗ mục "Tranh vui, phê
bình" có bức tranh của họa sĩ Nguyễn Nghiêm vẽ một bà đang dặn
dò con, nó sắp từ thành phố về nông thôn sơ tán. Bà dặn rằng
"về quê thì chọn bạn mà chơi, đừng chơi với đứa nào ở bẩn nghe
không" (nhớ nguyên văn luôn, khiếp thật, ai chịu khó vào thư viện quốc gia
ở phố Tràng Thi mà lục chắc thấy). Ngay sát tranh ấy, cụ Thợ Rèn đăng bài
thơ mắng đám cán bộ xấu, trong đó có câu "Những phường mưu mẹo
lọc lừa/Nói mãi không chừa tòa sẽ ưu tiên". Thời sự cho tới
giờ, sau gần 60 năm.
-
Năm 1972, tôi nhớ và thuộc bài thơ "Con hỏi" của ông Chế Lan
Viên (ông viết bài này năm nào tôi quên rồi):
Con
hỏi cha "bo.m có gi.ết chết mèo?"
"Có.
Khi xuống hầm, con hãy nhớ mang theo"
Con
lại hỏi "Bo.m có gi.ết thỏ cao su và ngựa gỗ?"
Ôi!
Đồ chơi con trẻ bao lần hoen má.u đỏ!
Con
hỏi cha "Bo.m có gi.ết mẹ không?"
"Không".
Cha ôm con, và nước mắt lưng tròng!
Con
lại hỏi "Bo.m có thể gi.ết chết con không đấy?"
Đừng
có hỏi, con ơi, đừng có hỏi
Để
ngày mai cha ra trận cho con.
Bài
thơ này có nhẽ tất cả những ông đã ngoài tuổi 60 đang trong bộ máy
cầm quyền xứ ta đều biết, đều hiểu nội dung. Tâm trạng chung là bừng
bừng căm giận quân xâm lược, quân đem b.o.m đạn, máy bay, tên lửa đi
gi.ết chóc con người. Nay họ quay ngoắt, lý do lý trấu, chuẩn bị đón
tiếp một kẻ như thế, thậm chí còn khố.n nạn hơn thế gấp trăm lần.
-
Năm 1967, khi gánh lúa (mới 12 tuổi đã phải đi gánh lúa HTX bởi thanh
niên bị đủn vào bộ đội hết rồi), tận mắt tôi chứng kiến chiếc F105
cắt b.o.m ngay trên đầu mình. Anh tôi đã từng dặn, nó thả trên đầu thì
mình không chết. Hai quả b.o.m ấy theo đà bay tới tận trận địa tên lửa
ở xã Minh Tân (H.Kiến Thụy, Hải Phòng) cách chỗ tôi hơn 2 cây số
đường chim bay. Mấy người ch.ết, nhà tan cửa nát do gần trận địa, căm
giận ngút trời. Bây giờ thì người ta quên rồi, và đang chuẩn bị bắt
tay một thằng F105 thời mới, chả biết có thấy bàn tay nó mềm mại
và thơm mùi má.u hay không.
Thông
buồn
No comments:
Post a Comment