Sau khi thực hiện chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất, người
dân vô tội bị cướp đất sau đó bị hành quyết gây oan khuất ngất trời. Tội ác khủng
khiếp ấy là không thể biện minh. Thế rồi Hồ Chí Minh cũng đứng trước ống kính
máy quay dùng khăn mùi xoa chặm nước mắt xin lỗi như một vở kịch vụn.
Chuyện quốc gia mà cứ như chuyện con nít chơi đùa lỡ
tay. Với 172.000 người bị hành quyết chưa kể đến nỗi đau người thân, đất đai
tài sản bị cướp không hoàn trả, và nỗi nhục mà vô số nạn nhân phải gánh, thế mà
chỉ một lời xin lỗi và vài giọt nước mắt là xong. Luật pháp đâu? Sai phạm một
lãnh đạo đã giết oan trăm ngàn mạng người mà chẳng thấy bóng dáng luật pháp đâu
cả.
Chuyện điều hành quốc gia là câu chuyện áp dụng luật
pháp. Năm 2017, tổng thống Hàn Quốc Park Geun Hye bị tố tham những, Quốc hội
vào cuộc truất phế chức vụ. Sau đó là tư pháp vào cuộc khởi tố vụ án và truy tố
bà cựu tổng thống như mọi thường dân khác. Nếu giọt nước mắt xoá được tội, thì
bà Park Geun Hye cũng có thể hành quyết ai trái ý mình rồi nhỏ vài giọt nước mắt
xin lỗi là xong.
Điều bất hạnh của một đất nước là, kẻ làm ăn lương
thiện bỗng dưng bị kết tội tử chỉ vì mình có tài sản (bị quy là địa chủ), và
sau đó bị đấu tố nhục mạ rồi hành quyết. Trong khi đó, kẻ ban hành chính sách đại
ác ôn kia thì lại được xem như chẳng có tội gì. Chỉ xin lỗi là xong. Mà thậm
chí, ông ta còn được ca tụng như thánh.
Đến 65 năm sau, tưởng cách cai trị đất nước như thế
đã lùi vào dĩ vãng. Nhưng không, thói vô pháp đó vẫn tiếp diễn như là bản chất
di truyền của CS. Hôm nay, dân Thủ Thiêm bị cướp đất, nỗi oan kéo dài suốt 20
năm mà không một kẻ thi hành chính sách nào bị khởi tố. Vẫn cách điều hành
“quan chức sai thì xin lỗi, dân sai thì truy tố” nó đã tàn phá đất nước này
không còn gì cả. Thằng nào ra chính sách và thi hành? Nguyễn Văn Đua và Lê
Thanh Hải đâu? Tại sao không truy tố chúng mà giờ này bắt thằng kế nhiệm xin lỗi?
Đã 73 năm, chúng ta chưa cảm thấy thế là quá đủ sao?
Chả nhẽ khi họ phạm tội phản quốc, chúng hách dịch chùi nước mắt xin lỗi là
xong sao? Cách làm đó là sự thách thức nhân dân. 73 năm nay nó thế và mãi mãi
cũng thế. Cũng phải tới lúc chúng ta thấy cần thiết phải quét nó đi cho đất nước
này có đường phát triển chứ?
Chính quyền CS là một mẫu chính quyền vô pháp. Nó vô
pháp ngay trong chủ trương, bởi vì nó dùng thứ luật nội bộ để đề bẹp luật pháp.
Cho nên hậu quả là đất nước điêu tàn, nghèo đói. Mà nghèo thì nước yếu, điều đó
có thể đưa đến những điều không thể sửa chữa như hoạ mất nước. Việt Nam cần một
nhà nước pháp quyền.
---------------------------------------
Ảo thuật là gì? Nói ngắn gọn là trò che mắt đánh lừa
thiên hạ. Những trò ảo thuật đơn giản thì họ khéo léo dùng bàn tay che tầm nhìn
người xem, còn những trò công phu hơn thì họ dùng đạo cụ. Nói chung đạo cụ là
thứ được thiết kế bài bản mục đích là để che mắt đánh lừa. Ảo thuật là thường
làm biến mất một vật gì đó. Vật bị cho biến mất kia được giấu ở đâu thì chỉ ảo
thuật gia biết, còn khán giả thì mù tịt.
Tương tự vậy, người CS dùng trò ấy để lấy tiền dân
chia nhau. Họ làm bằng cách nào? Cũng phương pháp như nhà ảo thuật. Chúng hô
hào ủng hộ dân nghèo, nhưng họ không cho tiền rót trực tiếp dân nghèo mà dùng tổ
chức trung gian thu tiền. Đằng sau việc thu ấy, tiền về túi ai thì chỉ có bên
thu tiền và bên hô hào dẫn dắt dư luận biết với nhau mà thôi. Thực sự đó chẳng
khác nào một trò ảo thuật, ai nghe lời bọn này sẽ bị lừa.
Mỗi tin nhắn 20 ngàn, đám lãnh đạo thành phố đứng ra
bấm điện thoại nhắn tin để dụ dân nhẹ dạ. Người hiểu bản chất CS thì cười khinh
bỉ vì họ đã biết bài tẩy. Nhưng người nhẹ dạ thì làm theo. Thế là nhà mạng hốt
một lượng tiền khổng lồ nhờ đám quan chức làm cò mồi kia. Số tiền đó sẽ được
nhà mạng và đám quan chức chia chác. Còn dân nghèo – đối tượng mà chúng lợi dụng
thì sao? Thương thì rót vài xu lẻ trong số tiền chia chác, còn không thì cho
đói trơ xương. Đây là trò ảo thuật tinh vi.
Khi thiên tai lũ lục ập đến, dân mất nhà cửa, tài sản.
Những người thiện nguyện đi phân phát cứu trợ trực tiếp sẽ bị làm khó. Bọn
chính quyền lùa các hội đoàn của nó đứng ra thu số hàng cứu trợ. Chúng muốn độc
quyền phân phối, còn đằng sau cái độc quyền ấy là gì thì ai cũng biết cả. Rồi với
số hàng ấy trong tay, chúng chia nhau bỏ túi. Nhẫn tâm đến độ, hàng cứu trợ bán
không được chúng ngâm trong kho chứ không phát cho dân. Đây là trò ảo thuật vụn.
Xem ra việc hộ hào nhắn tin ung hộ người nghèo và ăn
chặn hàng cứu trợ không gì khác nhau. Cũng là bắt những người hảo tâm đóng góp
qua trung gian để chúng chia chác. Nhưng đám lãnh đạo gộc làm có vẻ pro hơn đám
địa phương ăn chặn tiền cứu trợ. Cũng phải thôi, chúng bò lên cấp lãnh đạo
thành phố thì cũng phải cáo già tinh vi hơn chứ? Dù cao hay thấp, thì bản chất
CS là không thay đổi.
No comments:
Post a Comment