Wednesday, October 10, 2018

NƯỚC MẮT THỦ THIÊM, NƯỚC MẮT NGƯỜI CỘNG SẢN (Nguyễn Tuấn Khoa)




Nguyễn Tuấn Khoa
9-10-2018

Đằng sau giọt nước mắt của lãnh đạo cộng sản là những vụ sai phạm tày đình! Kịch bản này luôn được sử dụng để xoa dịu nỗi đau của nạn nhân dù biết rằng người dân không bao giờ tin. Khổ nhục kế, vì vậy, mãi mãi không bao giờ làm lành được vết thương.

Năm 1953-1956 tại miền Bắc dân oan bị chính chính quyền của mình dùng nhục hình trong sự kiện được gọi là “cải cách ruộng đất”, khiến cho hàng vạn người chết. Chính sách này được sao chép từ nguyên bản của Trung Cộng và được các đàn anh trong Quốc Tế Cộng Sản trực tiếp chỉ đạo cho những người cao nhất của CSVN thực hiện.

Có một sự kiện đáng chú ý là, sau khi CSVN đã công khai xác nhận sai lầm thì vào tháng 9/1957 tại Quỳnh Lưu (Nghệ An), khoảng 20,000 dân oan đã bạo động, trả thù những người đã tố oan họ. Cuộc chiến đẫm máu xãy ra giữa làng với làng, giữa những người cùng họ tộc với nhau; nó lớn đến mức Sư Đoàn 324 đã được huy động để vãn hồi trật tự.

Ông HCM khóc sau vụ giết chết dân oan trong cải cách ruộng đất. Ảnh trên mạng

Sự kiện này làm tôi liên tưởng đến Quân Đoàn IV đã được huy động đến Phan Thiết để đàn áp ngư dân vào tháng 06/2018. Hồ Chí Minh – người chịu trách nhiệm cao nhất – trong thư gửi đồng bào miền Bắc ngày 18/08/1956 đã xác nhận những sai phạm tày trời này nhưng chỉ gọi đó là khuyết điểm! Trong kỳ họp thứ 6, quốc hội khóa I, báo chí đồng loạt đưa hình ảnh ông Hồ… khóc!

Ông khóc gì? Khóc vì lệ thuộc Tàu mà phải làm theo những việc thất đức? Khóc cho đạo đức Việt được xây dựng ngàn năm đã bị phá nát? Có thể tin vào nước mắt người CS không, khi 60 năm sau họ đã tổ chức triển lãm “cải cách ruộng đất”, không phải để sám hối mà như để sát muối vào vết thương chưa lành.

Ngày 05/02/2016, ông Lê Thanh Hải – nguyên bí thư thành ủy TPHCM – trong buổi lễ tiễn đàn em Võ Văn Thưởng ra Bắc làm trưởng ban Tuyên Giáo Trung Ương với bộ mặt ràn rụa nước mắt mà rằng: “Dù em đi đâu, trên cương vị nào cũng sẽ luôn mang theo tình thương yêu, quý mến của đồng bào thành phố [SIC], của Đảng bộ tp.HCM [YES]”.

Ông Lê Thanh Hải rơi nước mắt khi nói về ông Võ Văn Thưởng. Ảnh: Độc Lập/ báo TN

Dân Sài Gòn nhất là dân Thủ Thiêm không ai tin vào giọt nước mắt của ông này vì họ biết rõ ông là một trong những người quan trọng nhất liên quan đến án cướp đất ở Thủ Thiêm. Nhắc lại, vào 06/09/2010, TS Cù Huy Hà Vũ đã thay mặt cho dân oan kiện Lê Thanh Hải khi còn đương chức bí thư Thành Ủy và ủy viên Bộ Chính Trị. Chỉ một tháng sau Vũ bị gài và bị bắt tại tpHCM rồi nhận án 7 năm tù sau đó.

Ngày 20/06/2018, ông Nguyễn Thiện Nhân – bí thư Thành Ủy – đã gặp gỡ dân oan Thủ Thiêm trong nỗ lực tìm giải pháp cho vấn đề cướp đất. Trong buổi này, ông đã nghẹn giọng và rơi nước mắt khi thấy quá nhiều nỗi oan khuất mà các đồng chí tiền nhiệm của ông đã gây ra theo cách của một bọn mafia đỏ.

Bí thư Thành uỷ TP.HCM Nguyễn Thiện Nhân khẳng định “Thành phố không gạt bà con”

Dân oan có thể tin phần nào những giọt nước mắt của ông vì ông là người ngoài cuộc. Tuy nhiên, đã gần 4 tháng từ cuộc gặp dân oan nói trên, kết luận thanh tra do ông chỉ thị đã không đem lại gì cho dân oan ngoại trừ một niềm tin vỡ vụn đối với nước mắt người cộng sản!

Ngày 8/10/2018 các đại biểu bù nhìn của HĐND TPHCM không hiểu vì nguyên cớ gì đã vội vã tổ chức một phiên họp “bất thường” (!) chỉ để đồng ý với nhau về dự án nhà hát Giao Hưởng với kinh phí hơn 1,500 tỷ. Bà Quyết Tâm – chủ tịch của tổ chức này – chẳng những phớt lờ trách nhiệm giải quyết trả đất cho dân oan mà còn lớn giọng cho rằng người dân TPHCM chờ đợi dự án này rất lâu. Số tiền 1,500 tỷ, trong tình hình thu nhập quốc gia không đủ trả nợ tới hạn, được rút ra không phải để xây nhà thương, không phải để bồi thường cho dân oan mà để xây một công trình chưa cần thiết ngay trên “lò lửa Thủ Thiêm”.

Người CS một lần nữa lại đi ngược với tiếng gào thét của dân Việt. Dân Thủ Thiêm không còn nước mắt và lòng kiên nhẫn để đi đòi đất nữa. Hận thù đằng đằng hiện rõ trên từng đôi mắt dân oan! Giờ đây họ chỉ muốn nhìn thấy nước mắt của những người CS trước vành móng ngựa. Thậm chí, còn hơn thế nữa!






No comments: