13/1/2018
Một
tấm hình chụp một người phụ nữ đứng tuổi, nhắm mắt và trong một tư thế ngồi kỳ
lạ chẳng giống ai. Nhưng tấm giấy trắng chị cầm trên tay như một khẩu
hiệu với dòng chữ: Đừng giết oan - Hồ Duy Hải - con tôi!.
Đừng
giết oan con tôi!
Thì
dường như đã tiết lộ về người phụ nữ kỳ lạ trong tấm hình. Chị tên là Nguyễn
Thị Loan, ở Long An và là mẹ ruột của tử tù Hồ Duy Hải. Người mẹ của tử tù này,
với sự giúp sức của con gái Thu Thủy đã tạo nên không chỉ là một, mà là nhiều
cuộc Thập Tự Chinh kéo dài ròng rã gần 10 năm trời ra Hà Nội để đòi công lý cho
người con trai Hồ Duy Hải.
Chúng
ta hãy ngắm nhìn thật kỹ người phụ nữ trong tấm hình. Khuôn mặt, tư thế và tấm
giấy trên tay chị không hề là sự ngồi yên chấp nhận số phận đen đủi đang đến
với con trai của mình. Hoàn toàn không phải. Chị ngồi như một cây lò so bị ép
chặt sẵn sàng bùng nổ, và chị đã bùng nổ nhiều lần. Cùng với lòng quyết tâm son
sắt của một người mẹ yêu thương con, cùng với những bằng chứng càng lúc càng rõ
ràng về việc con trai chị Hồ Duy Hải không phạm tội giết người, cùng với cả vô
số những vấn đề mà một người ở nông thôn như chị ra thành thị kêu oan gặp phải,
bao nhiêu khó khăn bỡ ngỡ và cả cái túi chỉ có vài đồng tiền nhăn nhúm, chị
Loan đã đi ra Hà Nội trong cuộc đối đầu bất công nhưng chị tin tưởng sẽ thành
công. Ở nơi phồn hoa nhưng xa lạ đó chị đã hành động như một người mẹ cần phải
hành động. Biết bao lá đơn kêu oan cùng những giọt nước mẳt, chảy ra bên ngoài
hay chảy vào trong lòng khi chị cắn răng bước tới nữa khi đã sức cùng lực kiệt.
Các
cuộc thiên di liên tục ra Hà Nội. Các lá đơn kêu oan cho Hồ Duy Hải, các bằng
cớ bào chữa cho Hồ Duy Hải mà các luật sư và công luận tìm ra cũng liên tục
được gửi cho các cơ quan liên quan với một sự bền bỉ của một người mẹ thương
con và của một người dân nhìn thấy lỗ hổng sai sót của pháp luật và lên tiếng.
Nhưng cũng như bao dân oan, bao người bị đối xử bất công gửi đơn đến thì đều
mất hút không trở lại những lá đơn đầy tâm huyết của họ. Chị Loan cũng hành
động như một người dân đen bị đẩy tận cùng đến sự oan khốc, oan nghiệt, oan gia
gửi đơn kêu oan mong tìm được ông Bao Công hiện đại. Nhưng than ôi, ở những nơi
đó không hề có ông Bao Công.
Với
vô số đơn từ thất bại như thế hẳn có ai đó đã chán nản bỏ cuộc nhưng chị Loan
thì không. Với duy nhất là tình mẫu tử chị Loan vẫn kiên gan trên con đường của
mình. Số phận nghiệt ngã đã gắn kết chị với nỗi oan có thể cắt đứt dây mẫu tử
thiêng liêng. Thằng Hải có thể bị người ta giết oan. Nó sẽ chết và khiến chị
cũng muốn chết theo luôn. Chị đã trải qua mấy lần thảng thốt điên cuồng chạy
lên trại giam Long An vì nghe nói con chị đã bị giết.
Chúng
ta hãy nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong tăm hình. Chị đã bỏ bao nhiêu sức lực
trong công cuộc lâu dài và đau khổ đi kêu oan cho con trai. Với vẻ phẫn nộ cố
che dấu chị sẵn sàng đi thêm bao năm nữa, cho đến khi pháp luật về vụ Hồ Duy
Hải không bị thong manh, cho đến khi đứa con trai bé nhỏ của chị được tự do và chạy
đến ôm chặt lấy chị, rồi hai mẹ con cùng òa lên khóc.
Đó
là giấc mơ tự do mà chị luôn mơ tới. Và trong đôi mắt nhắm nghiền và đôi môi
mím lại lạ kỳ, chị Loan đã thề sẽ theo đuổi vụ việc tới cùng. Cho đến khi giấc
mơ trên trở thành hiện thực...
-----------------------------
LIÊN QUAN :
12/12/2017
17/12/2017
11/12/2017
20/12/2017
No comments:
Post a Comment