Saturday, March 16, 2019

LÀM ƠN ĐỪNG MƠ HỒ (Phạm Đoan Trang)





Status "Làm ơn đừng mơ hồ !" của chị Pham Doan Trang viết hôm nay là sự đúc kết có được sau những buổi làm việc căng thẳng, sau nhiều trải nghiệm khốc liệt của tác giả với an ninh CSVN và sau những gì đang trực tiếp xảy ra thu hút sự chú ý đặc biệt của công luận hiện nay.

Trong hoàn cảnh nào ta cũng cần phải chú ý đến bài học "biết người, biết ta" và trước khi ra trận càng phải biết xác định rõ ràng đối tượng, bản chất, thậm chí cả thói quen của địch thì mới mong thắng nổi nó !

Khi một nhà nước được cho là "của dân, do dân và vì dân" nhưng lại không hề bảo vệ lợi ích thật sự của nhân dân mà lại còn coi dân như giặc, như kẻ thù để đàn áp, tìm cách chụp mũ, bắt bớ dân thường thì nhà nước đó là nhà nước của ai vậy ?

Một lực lượng đông đảo vũ trang nhân dân đã được cái "chính quyền" này dùng quyền và dùng chính tiền thuế cuả nhân dân nuôi làm tay sai bảo kê cho chiếc ngai cai trị mỗi ngày. Họ đã tự biến mình thành những con rối tay sai trung thành theo kiểu còn BOT còn mình và vì BOT mà phục vụ! Chỉ cần còn Bố Ông Trọng thì dù có phải Bắt Ông Trời để Bênh Ông Tập thì họ cũng sẵn sàng phục vụ ...

Cho nên ta hãy tỉnh táo để đừng mơ hồ nữa cả nhà nhé ! 


------------------


Mùa hè 2017, khi nổ ra vụ cướp đất ở Đồng Tâm, buộc người dân phải tạm giữ 38 cảnh sát cơ động trong đội quân cướp đất, công an triển khai lực lượng dày đặc canh làng Đồng Tâm, canh cụ Lê Đình Kình (người thủ lĩnh tinh thần của Đồng Tâm, bị cơ quan chức năng đánh gãy chân). Sau đó, công an tháp tùng Thị trưởng Nguyễn Đức Chung về Đồng Tâm “uý lạo” dân chúng, ký tá mấy thứ xạo xạo chơi. Đợt đó, công an Hà Nội xác định Đồng Tâm là một trong những điểm nóng về đất đai, và phải kiểm soát bằng được, không để đám cháy lan rộng. Công an cũng hỉ hả lắm vì cuối cùng đã “cơ bản kiểm soát được tình hình”.

Trước đó gần một năm, vào mùa hè 2016, khi lãnh đạo Formosa Hà Tĩnh nhận trách nhiệm và cam kết đền bù 500 triệu USD khắc phục thảm họa môi trường, công an cũng hỉ hả lắm. Đám an ninh làm việc với tôi còn hí hửng rằng như thế là đập tan mọi âm mưu chống phá của phản động rồi: “Không thể để chúng nó lợi dụng một sự cố môi trường để gây rối được”.
Giờ đây, công an lại tiếp tục ra tay đàn áp dân ở trạm BOT Thăng Long Nội Bài (phải nói rõ là dân, chứ không có cá nhân hay tổ chức chính trị đối lập nào ở đây cả). Truyền thông lề dân đưa tin rằng có một xe bị đập, 5 tài xế bị bắt đi biệt tích và đến giờ gia đình họ vẫn đang cố sức tìm kiếm thân nhân - trong lo sợ và tuyệt vọng.

Một lần nữa, công an lại cho dân thấy rằng trong đầu chúng, không có chữ “dân” nào cả. Với chúng, chỉ có đối tượng, có kẻ thù, trong mỗi người dân đều tiềm ẩn một tên giặc luôn sẵn sàng “gây rối, chống phá” cái nhà nước thổ phỉ của chúng.

Coi dân là giặc - công an và đảng cộng sản đã tự tụt quần mình trước mặt dân rồi.

Xin đừng hỏi tôi “vậy thì ta làm gì được chúng?”, bởi vì sự thật là đối diện một lực lượng bất nhân vô lương mà lại được hưởng đủ đặc quyền đặc lợi, trong đó nghiễm nhiên có đặc quyền dùng bạo lực, những người dân tay không tấc sắt rất khó chống cự chứ đừng nói là chiến thắng - trong ngắn hạn.

Chúng ta chỉ có thể đối thoại với những con người trưởng thành và có lương tri; ta không thể đối thoại với những đứa trẻ hư hỏng, vô giáo dục, mất dạy, mà lại còn rất to khỏe, được bảo kê đầy đủ, được sở hữu súng đạn và nhà tù.

Nhưng ít nhất, mỗi người dân, nếu tham gia công cuộc đấu tranh này thì phải ý thức được rõ ràng rằng đây là cuộc chiến với một nhà nước mafia công an trị, nó dựa vào một lực lượng bất nhân bất trí, sử dụng bạo lực và dối trá để tồn tại; nó không có một thứ chính nghĩa nào trong tay. Nó không xứng đáng để được gọi là nhà nước. Ngày nào nó còn tồn tại, ngày đó nó còn tàn phá đất nước, và bây giờ thì nó nghiễm nhiên coi dân là giặc để thẳng tay đàn áp, bất cần luật pháp hay đạo lý.

Ta phải hiểu như thế để không mơ hồ gì về chúng. Cứ hiểu điều đó trước đã, rồi sẽ biết phải làm gì. Từng người dân tham gia đấu tranh đều phải ý thức rất rõ ràng về tập đoàn cai trị hiện nay - trước mắt, chúng ta chỉ cần như thế thôi.






No comments: