Nguyễn Hưng Quốc
Thứ Ba, 30 tháng 8 2011
Ai cũng biết là chính quyền Việt Nam, đặc biệt công an, tuyệt đối không ưa gì các trang mạng (website hoặc blog) độc lập. Lâu nay lực lượng tin tặc của họ vẫn rình rập tìm cách phá bất cứ trang mạng nào có thể tấn công được. Viết vô thưởng vô phạt thì không sao; nhưng nếu lên tiếng phê phán chính quyền hoặc đòi hỏi dân chủ, thậm chí, chỉ đề cao các giá trị dân chủ, là trở thành mục tiêu đánh phá của tin tặc ngay tức khắc.
Đã có khá nhiều trang mạng độc lập bị tin tặc chiếm đoạt và sau đó, phá hủy hoàn toàn. Chủ nhân của các trang mạng ấy, đặc biệt những người đang sống trong nước, không ngừng bị đe dọa và quấy nhiễu. Có điều, cho đến thời gian gần đây, các vụ đánh phá hay đe dọa và quấy nhiễu như thế tương đối có chừng mực. Đánh thì chủ yếu là đánh lén qua đám tin tặc vô danh và vô hình. Đe dọa và quấy nhiễu thì cũng chỉ nhân danh các chuyện xã hội vớ vẩn (như trường hợp blogger Cô Gái Đồ Long tức nhà báo Lê Nguyễn Hương Trà bị bắt vào tháng 10 năm 2010 hay trường hợp blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải bị xử án vào tháng 9 năm 2008, v.v...). Trường hợp giáo sư Nguyễn Huệ Chi, người điều hành trang mạng bauxite Việt Nam bị công an liên tục triệu tập “làm việc” vào tháng giêng 2010 tương đối hiếm. Kết quả của các cuộc “làm việc” ấy cũng không dẫn đến một lời buộc tội nào cả.
Báo chí chính thống ở Việt Nam, khi lên án các tờ báo mạng một cách công khai, thường nhắm đến các trang mạng ở hải ngoại, ở đó, họ buộc đủ thứ tội, trong đó, “tội” nặng nhất là tội phản động, chống phá chính quyền.
Gần đây thì khác. Liên quan đến việc trấn áp các cuộc biểu tình chống Trung Quốc ở Hà Nội kéo dài từ đầu tháng 6 đến nay, một số bài báo trên các cơ quan ngôn luận chính thống đã đề cập đến các trang mạng trong nước như những “trang mạng phản động” chuyên xúi giục và xách động dân chúng xuống đường.
Không những chỉ kết tội chung chung, họ còn nêu đích danh chủ nhân của một trong những trang mạng có uy tín và được đọc nhiều nhất tại Việt Nam làm vật tế thần: Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện, Phó Giám đốc Trung tâm Tư liệu Viện Nghiên cứu Hán Nôm (http://xuandienhannom.blogspot.com). Họ tổ chức hẳn một cuộc “đấu tố” công khai trên báo An Ninh Thủ Đô số ngày 21/8/2011 để mượn lời một số người, từ dân thường đến tổ trưởng tổ dân phố, để lên án ông cũng như một số người khác. Riêng đối với Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện, người đứng ra đấu tố là ông Nguyễn Văn Luân, tổ trưởng tổ dân phố B8 thuộc phường Kim Liên, nơi Tiến sĩ Diện đang sống. Điều hài hước là sau đó chính ông Nguyễn Văn Luân lại tuyên bố là ông không hề nói như những gì được đăng trên báo. Và ông đòi được cải chính. (Dĩ nhiên chúng ta không nên chờ đợi một lời cải chính như vậy sẽ được đăng tải trên báo!)
Như vậy, trận đấu tố ấy chỉ là một trận giả.
Đấu tố giả nhưng âm mưu trấn áp thì chắc chắn có thật. Với tội danh “phản động” được gắn công khai trên báo chí chính thống như vậy, không ai biết là chuyện gì sẽ xảy ra cho Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện.
Chỉ biết, sáng Thứ Bảy 27/8/2011, ông, cùng với một số nhân vật tên tuổi khác, bị mời lên Ủy ban nhân dân thành phố Hà Nội để “làm việc”. Mấy cảm nghĩ ngắn của ông trước khi đi “làm việc”, “Em hồi hộp quá, các bác ơi”, được viết một cách thành thực và cảm động.
“Thưa chư vị,
Đêm qua em cứ chong chong thức, không chợp mắt được. Em lo! Em mong giời sáng mau mau để em đi họp trên thành phố. Em sướng vì em có giấy mời, giấy mời này có chữ ký và đóng dấu đỏ. Mà nhiều người có, nào cụ Vĩnh, bác Huệ Chi, bác A, bác Hảo... thì làm em đỡ lo. Nếu thành phố chỉ mời mình em, chưa chắc em đã dám đi. Nhỡ đâu, lên đấy, em được các bác ấy đưa đi chơi đâu đó qua cả mùng 2 tháng 9 thì sao?! Có thể lắm chứ! Vì báo chí, truyền hình đều cho rằng các bác biểu tình là phản động hoặc bị bọn phản động nó lợi dụng... Để bọn này ở HN trong dịp này thì nguy lắm!
Nhưng em nói thật là em không sợ. Em yêu nước thì em sợ gì! Ngày xưa, các bậc sỹ phu, các nhà yêu nước, các chiến sĩ cộng sản vì yêu nước mà tù đày, mà bị bôi xấu vu khống còn kinh hơn bây giờ ấy chứ! Báo chí, Truyền hình của Hà Nội bôi xấu, vu khống em, em cũng không sợ. Quê em bây giờ người ta đồn ầm lên là em theo đảng Việt Tân gì đấy rồi, toàn tiêu tiền của bọn nước ngoài tuồn về... Khiếp lắm! Em nói thật, em cũng không sợ!”
Sau cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng, về nhà, ông báo tin là bình an. Mừng cho ông. Tuy nhiên, tôi cũng như bất cứ người nào có chút lý trí cũng đều biết khi đã trở thành một đích ngắm của công an như thế, những khó khăn đang chờ đón ông, cũng như những trí thức độc lập và tâm huyết như ông, không phải ít.
------------------------------------
* Blog của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
.
.
.
Nguyễn Hưng Quốc
Thứ Hai, 29 tháng 8 2011
Theo dõi phản ứng của chính quyền Việt Nam đối với các vụ biểu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội gần đây, tôi thấy có một số điều chúng ta có thể hiểu nhưng đồng thời cũng có một số điều, thú thực, không có cách nào có thể giải thích được.
Hiểu được là sự sợ hãi của chính quyền trước các cuộc biểu tình ấy.
Sợ hãi ít nhất vì hai lý do chính.
Thứ nhất, nó dễ tô đậm sự khác biệt của những người biểu tình sôi sục tinh thần yêu nước và công phẫn trước những sự uy hiếp và xâm lấn ngang ngược của Trung Quốc với thái độ mập mờ, thậm chí, hèn yếu của chính quyền Việt Nam. Từ mấy năm nay, đã nghe xôn xao nhiều lời phê phán của dân chúng là chính quyền hèn. Hèn đến độ từng có lúc không dám gọi thẳng tên tàu Trung Quốc mà chỉ dám nói bâng quơ “tàu lạ” khi những chiếc “tàu lạ” ấy giết hại hoặc bắt bớ ngư dân Việt Nam ngay trong vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam. Cái ấn tượng “hèn” ấy chắc chắn sẽ càng dễ nổi bật hẳn lên khi hàng tuần người ta nhìn thấy bao nhiêu người nhiệt tình đổ xuống đường lên tiếng đả đảo Trung Quốc.
Thứ hai, các cuộc biểu tình ấy rất dễ trở thành đe dọa đối với chính quyền. Một là, nó tập cho dân chúng thói quen xuống đường bày tỏ thái độ và chính kiến. Hai là, từ việc biểu tình chống Trung Quốc, một ngày nào đó, nó có thể thay đổi mục tiêu thành biểu tình chống chính phủ và đảng Cộng sản Việt Nam. Nhìn những gì mới xảy ra ở Tunisia và Ai Cập và những gì đang xảy ra ở Libya hiện nay, những người cầm quyền Việt Nam không thể không run sợ.
Ai cũng thấy, và dĩ nhiên, chính quyền Việt Nam lại càng thấy rõ: Hai nguy cơ vừa nêu chắc chắn dễ bộc phát ở Sài Gòn hơn là ở Hà Nội. Lý do rất dễ hiểu: Sự bất mãn của dân chúng ở Sài Gòn sâu sắc hơn, tinh thần bất phục tùng cao hơn; niềm tin vào chính phủ và đảng chắc chắn yếu hơn hẳn. Chính vì biết rõ như vậy nên chính quyền thẳng tay đàn áp các cuộc biểu tình ở Sài Gòn ngay khi nó mới manh nha, trong khi đó, họ lại ngần ngừ và ít nhiều tỏ ra nhân nhượng, ít nhất trong một thời gian ngắn, đối với các cuộc biểu tình ở Hà Nội.
Sự sợ hãi ấy của chính quyền có thể hiểu được. Thật ra, bất cứ chính phủ độc tài nào cũng khiếp sợ điều đó. Không có chính quyền độc tài nào muốn dân chúng tụ tập thành đám đông cả. Ngay việc tụ tập trong nhà hay trong các quán cà phê cũng khiến họ e ngại, đừng nói gì đến các cuộc tụ tập công khai ngoài đường phố. Bởi vậy, không có gì lạ khi, đối diện với những cuộc biểu tình tương tự, dù có chính nghĩa đến mấy, chính quyền cũng tìm cách dẹp tan: Chuyện độc lập dân tộc là chuyện lâu dài; còn chuyện an nguy của chế độ lại là chuyện trước mắt. Bất cứ tên độc tài nào, tự bản chất, cũng chạy theo những cái lợi trước mắt như thế.
Tôi nghĩ, dù không đồng tình, chúng ta cũng có thể hiểu được những nỗi lo sợ ấy. Chúng ta cũng có thể hiểu được tại sao, từ những nỗi lo sợ như thế, chính quyền đã thẳng tay trấn áp các cuộc biểu tình. Họ thừa hiểu cái giá phải trả cho việc trấn áp ấy: Khuôn mặt của họ sẽ hiện ra, dưới mắt công chúng trong và ngoài nước, không phải chỉ như những tên độc tài thô bạo mà còn như những kẻ rụt rè khiếp hãi trước một Trung Quốc hung hãn và ngang ngược.
Chính quyền sợ và tìm cách ngăn chận các cuộc biểu tình: Chúng ta hiểu. Chính quyền sợ và tìm mọi cách để lấy lòng Trung Quốc: chúng ta hiểu.
Tuy nhiên, riêng tôi, tôi không hiểu được điều này: Tại sao họ lại thù ghét và lăng nhục những người biểu tình chống Trung Quốc?
Không đồng ý với họ?
– Được!
Không muốn họ tuần nào cũng xuống đường?
– Được.
Nhưng tại sao lại bắt bớ họ như những kẻ thù như vậy? Tại sao phải lôi kéo họ như lôi kéo những con vật như vậy? Tại sao lại đạp vào mặt họ ngay cả khi họ đang bị giữ chân giữ tay như vậy? Tại sao phải chửi bới mày-tao, thậm chí, đánh đập họ khi đã bắt họ vào các đồn công an?
Gần đây nhất, Vũ Quốc Ngữ, trong bài "Năm ngày trong nhà tạm giam công an Từ Liêm" kể chuyện ông bị bắt và bị đánh sau cuộc biểu tình ngày Chủ nhật 21 tháng 8:
Gần đây nhất, Vũ Quốc Ngữ, trong bài "Năm ngày trong nhà tạm giam công an Từ Liêm" kể chuyện ông bị bắt và bị đánh sau cuộc biểu tình ngày Chủ nhật 21 tháng 8:
"Một đám cảnh sát bắt chúng tôi mang chăn ra đứng một góc để giũ xem có giấu gì trong đó không. Sau đó chúng bắt cởi hết quần áo và cũng giũ rồi cho mặc lại và ôm chăn về phòng. Bị xúc phạm như một con vật nhưng tôi đành cắn răng, mình mà phản ứng chắc chúng cho ăn đòn. "Ngoan" đến thế rồi mà cũng không thoát. Một tên trung uý Nguyễn Mạnh Tường (số hiệu 023-175) nhìn thấy tôi, nói "Thằng này mới nhập trại vì tội biểu tình hôm qua đây ah?" rồi bắt tôi đi vào một cái phòng trống ở cuối dãy. Vào đó nó đấm tôi một phát đau điếng người ở bụng mỡ. Tôi oằn người xuống. Nó tát liên tiếp lên hai mang tai và nói "Chúng mày biểu tình gây rối, kích động Trung quốc đánh Việt Nam, làm hại đến gia đình tao, vợ con tao", nói rồi nó lại đấm, lại tát, rồi vu cho tôi là tình báo của Tàu. Tôi chỉ nói "không" và tập trung nhìn vào biển hiệu của tên này để nhớ. Đấm chán nó bảo tôi ra ngoài mặc quần áo rồi đưa tôi về phòng. Có nhiều công an xúc phạm và chửi bới tôi trong suốt 5 ngày giam giữ, nhưng tên Trung uý Tường là tên duy nhất đánh tôi. Tôi không sợ đau, nhưng mỗi từ thốt ra từ miệng tên này thể hiện sự căm thù tột độ đối với người yêu nước."
Tại sao?
Rồi tại sao lại viết báo bôi nhọ họ? Một hai tuần vừa qua, trên báo chí và truyền hình chính thống cũng như một số website thân chính quyền, người ta thấy xuất hiện một số bài không có mục tiêu nào khác ngoài việc lăng nhục những người tham gia các cuộc biểu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội. Họ bị xem là “ngây thơ” hay “thiếu thông tin”. Chưa hết. Họ còn bị cho là “bị xúi giục” hay “bị xách động”. Cũng chưa hết. Họ bị kết án là “gây rối trật tự công cộng”, “coi thường luật pháp”. Cũng vẫn chưa hết. Một số người còn bị xem là “lố bịch” hay “láo xược”, muốn “lợi dụng biểu tình” để “đánh bóng cá nhân” hay để “khỏa lấp tội lỗi” gì đó.
Cũng giống như thái độ của các tên công an bắt bớ hay đánh đập người biểu tình ngoài đường phố, giọng điệu trong các bài báo ấy cũng đầy vẻ thù nghịch và thù hận.
Nhưng tại sao phải thù hận những người biểu tình chống Trung Quốc khi động cơ của họ rõ ràng là từ lòng yêu nước?
Một sự thù hận như thế rất dễ được hiểu là sự thù hận đối với chính lòng yêu nước.
Nhưng tại sao họ lại thù hận lòng yêu nước?
Thực tình tôi không thể hiểu được.
--------------------------------------------
* Blog của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
.
.
.
No comments:
Post a Comment