26/10/2019
ĐCV: Câu chuyện 39 người châu Á chết ngạt trong chiếc xe chở thực phẩm
đông lạnh vào Anh chiếm hết phần lớn thời lượng Facebook trong 2 ngày này. Ban
đầu cảnh sát Anh cho rằng đó là 39 người Trung Quốc. Rồi dần dần lộ ra là có
người Việt Nam, từ con số vài ba người thành con số 20 người, rồi có nguồn tin
cho là tất cả 39 người.
Họ sang Anh làm gì mà đi lũ lượt vậy. Tất nhiên
không phải ai cũng trồng cần sa, nhưng với nợ nần, với rào cản ngôn ngữ, với sự
nhắm mắt đưa chân từ khi rời khỏi Việt Nam, rất có thể họ sẽ trở thành những
‘người rơm’ trồng cỏ.
Bài viết dưới đây cung cấp thêm cho bạn đọc một cái
nhìn về cuộc sông của những di dân lậu vào Anh
——————————–
Hỡi
ôi, dân rơm trồng cỏ
Nguyễn Quang Đức (Facebook)
Trước hết, tôi xin được chia sẻ nỗi đau buồn mất mát
của 39 gia đình có người thân đã thiệt mạng trong chuyến nhập cư lậu bất thành
vào Anh bằng container vừa qua. Không gì có thể bù đắp với những mất mát đau khổ
ấy. Họ có thể là người Việt, người Trung Quốc… Người ở đâu đi nữa, lẽ ra họ
cũng xứng đáng được sống một cuộc sống tốt đẹp hơn. Là ai, họ cũng là nạn nhân
của bọn buôn người. Và là ai, có một phần họ cũng là nạn nhân của chính họ, gia
đình họ, trong điều kiện và khao khát đổi đời về kinh tế.
Tôi không muốn theo trend. Tôi cũng chẳng hứng thú
gì việc đăng lại một loạt bài viết cách đây đã non chục năm, dù nhiều bạn đọc
yêu cầu. Nhưng sau thảm kịch, đã rất nhiều người vịn tay vào đó để công kích chế
độ, xã hội Việt Nam hiện tại. Nguyên nhân ra đi của những nạn nhân xấu số bị họ
gán cho, biến thành tị nạn chính trị, tị nạn cộng sản…, những lý do mà người
trong cuộc không nghĩ tới. Chi phí cho chuyến đi, nhiều hay ít cũng bị mổ xẻ với
ngôn từ nhiều khi không hay lắm.
Nếu ai có ý kiến khác đi, đám đông sẽ quay lại chửi
mắng, chụp mũ không thương tiếc. Vô tình, nỗi đau mất mát càng bị khoét sâu
thêm. Tôi cho rằng, đó là những việc không nên làm. Điều cần hơn, là để cho những
người đang có ý định ra đi bằng con đường tương tự biết rõ thực tế đang chờ đợi
họ không phải khi nào cũng đầy hứa hẹn, không phải ai cũng có thể đổi đời. Câu
chuyện của 39 con người chết ngạt trong thùng container lạnh lẽo chỉ là một phần
trong chuỗi bi kịch, hiểm nguy trong chuyến “buôn không gian” – đoạn di chuyển.
Những bất trắc phía trước thậm chí còn nhiều hơn thế, đau đớn hơn thế.
Vì thế, tôi đăng lại loạt bài viết này. Cần nói rõ
các từ lóng dùng trong bài không phải là do tôi đặt ra, không hàm ý miệt thị.
Đó là từ người trong cuộc và cảnh sát, báo chí Anh hay dùng, diễn tả một cách
hình tượng thân phận và công việc một lớp người. Trong đó “dân rơm” (straw
people) là người nhập cư bất hợp pháp; “cỏ” (cannabis) là cần sa, tài mà, đại
ma…; “chuột chũi” (rats) là những người phải sống, núp trong bóng tối, để chỉ
những người bị giấu trong thùng xe, những “công nhân nông nghiệp” trồng cần sa
trong tầng hầm, tầng áp mái ít khi được ra ngoài (vì sợ cảnh sát bắt)…Nó cũng
giống như từ Seals, Dolphins (hải cẩu, cá heo) mà hải quân ưa dùng để gọi những
đơn vị đặc biệt của họ thôi, không có gì là chê bai hay thiếu tôn trọng cả. Bạn
nào muốn nhân đó mà comment không đứng đắn, tôi sẽ xóa.
ĐỜI “CHUỘT CHŨI”
Rơm” là tiếng lóng của dân giang hồ để chỉ những người
Việt nhập cư vào Anh quốc bất hợp pháp. “Cỏ” là từ lề phố để chỉ cần sa (tài
mà, đại ma)… một loại thảo dược gây nghiện. Mỹ miều và đầy hình tượng, sự kết hợp
của hai từ lóng ấy lại đang vẽ nên thảm trạng kinh hoàng về một bộ phận người
Việt ở nước ngoài.
Mơ đổi đời và làm giàu nhanh chóng, họ đã tự biến
thân thành những tên tội phạm hoặc thành nạn nhân của bọn tội phạm, sa vào những
cuộc thanh toán băng đảng nơi xứ lạ.
Là Phó chủ tịch Hội người Việt Nam tại Anh, năm nào
ông Hoàng Lộc cũng về nước, vừa thăm quê, vừa giải quyết một số công việc nằm
trong chức phận của mình. Tháng 9/2009, đắc cử ủy viên trung ương Mặt trận Tổ
quốc Việt Nam nhiệm kỳ VII (2009-2014), những chuyến đi – về của ông Lộc lại
ngày càng thường xuyên hơn…
Mỗi lần gặp chúng tôi là ông lại vò đầu bứt tai: “Họ
phát rồ hết rồi. Biết là lao đầu vào chỗ chết mà vẫn cứ bỏ xứ sang Anh làm “dân
rơm trồng cỏ”. Bên đó, loại người này phải đến hàng chục ngàn”.
Khoảng 5 năm trở lại đây (tính đến 2010 – tg), cụm từ
“Vietnamese cannabis farms” (trang trại cần sa của người Việt Nam) trên báo chí
đảo quốc sương mù cũng quen thuộc như từ trường gà, sới bạc, hay cho vay lãi nặng
– những “nghề của giang hồ”- trên báo chí Việt Nam. Trong khi đó, đối với cộng
đồng người Việt đang định cư hợp pháp ở xứ người, đó lại là một nỗi ô nhục, một
vấn nạn.
“Chỗ chết” mà ông Hoàng Lộc từng đề cập được cụ thể
hóa bằng vô số vụ việc đẫm máu. Gần nhất, ngày 2/9/2010, tờ London Everning
Standard tường thuật chi tiết một vụ án hãi hùng. Hai “công nhân nông nghiệp”
là Khách Nguyễn và Phác Trần đã mang một lượng lớn cần sa chất lượng cao trị
giá 30.000 bảng Anh đến điểm hẹn giao cho khách hàng là một nhóm băng đảng đường
phố người sở tại ở phía nam London. Điểm hẹn giao hàng nằm trong bãi đậu xe của
cửa hàng thức ăn nhanh McDonald’s ở quận Sutton. Thay vì giao tiền, nhận hàng,
nhóm giang hồ sở tại đã rút súng ngắn uy hiếp Khách Nguyễn và Phác Trần đoạt lấy
số hàng.
Không dám báo cảnh sát, Trần và Nguyễn đã nhanh
chóng quay lại đại bản doanh ở Hackney, phía đông London để báo cho ông trùm Học
Kim Khoa việc lô hàng bị cướp. Học Kim Khoa không tin vụ đánh cướp là có thật,
một mực khăng khăng là hai kẻ tay chân dàn cảnh, dựng chuyện để đánh cắp số
hàng. Vả lại, nếu đó có là vụ cướp thật, ông trùm Học cũng không thể lần ra kẻ
nào là thủ phạm để đòi hoặc cướp lại. Bởi lẽ, tất cả những phi vụ buôn bán cần
sa đều là bất hợp pháp, đều tiến hành trong bóng tối giữa các băng đảng giang hồ
với nhau. Không đào đâu ra khoản tiền lớn để đền, hai người làm công đã bị ông
trùm Học cùng 5 tên tay chân khác bắt cóc, đưa về một trang trại hẻo lánh ở
vùng Surrey phía Tây London tra khảo. Chỉ sau vài giờ, khi cảnh sát tìm ra họ
thì Khách Nguyễn đã bị đánh đến chết, còn Phác Trần thì may mắn hơn, còn ngắc
ngoải!
Điều tra ráo riết, cảnh sát vẫn không tìm ra tung
tích nhóm tội phạm cướp hàng. Ông trùm Học Kim Khoa và 5 tên đệ tử bị kết án
chung thân và tống vào nhà tù Old Bailey vì tội giết người. Một loạt trang trại
cần sa trong đường dây của ông trùm này bị Cảnh sát London triệt phá. Xấu số
nhưng còn may mắn sống sót, Phác Trần bị lập hồ sơ, sau khi phải ngồi tù một thời
gian ngắn vì tội buôn lậu chất gây nghiện sẽ bị trục xuất về Việt Nam.
Hiểm nguy, bất trắc là vậy nhưng Vương quốc Anh vẫn
là một đích đến hấp dẫn của những người nhập cư bất hợp pháp, đặc biệt là của
giới “dân chơi” các tỉnh phía Bắc. Theo thống kê, trước năm 1975, tại Vương quốc
Anh chỉ có khoảng 300 người Việt, chủ yếu là du học sinh và một số doanh nhân.
Sau giải phóng năm 1975 cũng chỉ có thêm 32 người Việt từ miền Nam Việt Nam chọn
xứ sương mù làm nơi di tản định cư. Trong đó có gia đình cựu Tổng thống VNCH
Nguyễn Văn Thiệu, nhập cư vào Anh khá muộn.
Từ tháng 1/1979, khi Chính phủ Anh đồng ý chấp nhận
cho một số thuyền nhân di tản đến Hồng Kông được nhập cư vào Anh thì con số người
Việt ở đảo quốc này tăng lên nhanh chóng. Phần lớn họ quê ở Quảng Ninh, Hưng
Yên, Hải Dương, Hải Phòng… sang Anh định cư tại London, Manchester, Newcastle,
Notingham và Birmingham. Người Việt ở Anh cũng học được phong cách phớt tỉnh
Ănglê, ai sao kệ họ, hầu như không có sự va chạm, kỳ thị trong cộng đồng nhập
cư giữa hai miền Nam – Bắc.
Trả lời phỏng vấn đồng nghiệp của chúng tôi ở chương
trình TV Vì an ninh Tổ Quốc vào tháng 9/2008, ông Allan Gibson, Tư lệnh Cảnh
sát Đô thành London, Vương quốc Anh cho biết, người Việt định cư tại Anh đã lên
đến khoảng 35.000 người. Số nhập cư bất hợp pháp, tức “dân rơm” cũng chỉ ít hơn
một chút, khoảng 30.000 người!.
Lịch sự nhất là xin visa vào Anh để đi học, đi du lịch,
thăm thân nhân, sau đó ở lại chấp nhận sống trốn chui trốn nhủi. Khi Chính phủ
Anh siết chặt các quy định nhập cư, những kẻ có ý đồ, ham muốn làm “dân rơm” dễ
dàng rơi vào vòng cương tỏa của bọn buôn người. Ông Allan Gibson mô tả: “Họ quá
cảnh một số nước châu Âu khác, sau đó họ trốn trong xe hơi, xe tải vào Anh. Đó
là cách phổ biến nhất”.
Đi hết lời mô tả ngắn gọn của ông Tư lệnh, “dân rơm”
phải đánh một lộ trình vòng vèo, có khi mất hàng nửa năm trời mới từ quê nhà đến
được nước Anh. Trung bình chi phí cho một người là 12-13.000 bảng Anh (khoảng
20.000USD). “Dân rơm” Việt Nam và nhiều nước khác sẽ được những kẻ dẫn đường, bọn
buôn người lo giấy tờ đưa sang Ba Lan, CHLB Đức, CH Séc… bằng đường hàng không.
Sau đó, họ sẽ được đưa đi theo đường bộ vào nước Pháp và nằm chờ, xếp hàng tại
bến phà Calais để đổ bộ vào Anh qua ngả cảng Dover. Cảnh sát không lạ lẫm gì những
chiêu ma quái của bọn buôn người nên cảnh giác cao độ. Vì vậy, mỗi tuần bọn
buôn người chỉ dám tổ chức một vài chuyến nhập cư lậu, mỗi chuyến mang theo chừng
một, hai chục người, xếp trong những thùng xe được thiết kế đặc biệt nhằm tránh
máy dò nhiệt.
Dưới tiêu đề “Thiếu niên Việt nhập cư được phát hiện
trong thùng xe ở Dover”, tờ báo Anh Daily Mail ngày 4/2/2010 đã đăng tải một bức
ảnh gây rúng động: một cô gái Việt Nam khai là 16 tuổi nằm cuộn tròn giữa mớ
dây điện lằng ngoằng, bị những kẻ dẫn đường nhét trong khoảng trống chật chội,
nóng bức trong thùng một chiếc xe hơi. Khi được cảnh sát phát hiện, cô gái mặc
quần jean, áo màu hồng đã gần như kiệt sức nhưng tay vẫn ôm khư khư một chú thỏ
nhồi bông màu trắng – một dấu hiệu “hiển nhiên” để người ta tin rằng cô vẫn ở
tuổi thiếu niên.
Gần như đồng thời, Cảnh sát Dover cũng phát hiện ra
một lúc 27 người Trung Quốc khác được nhét dưới gầm ghế ngồi, trong khoang chứa
hành lý của một chiếc xe bus. Thậm chí, còn có một người đàn ông được nhét tạm
vào… thùng xăng. Bị cảnh sát phát hiện (thường là nhờ máy chụp X-quang), họ có
thể sẽ bị kết án tù vì tội nhập cư lậu. Nhưng nếu trót lọt, qua mặt được hải
quan, biên phòng, cảnh sát… rất có thể nhiều người trong số đó sẽ chết vì ngạt
trước khi tới được cổng thiên đường. Dĩ nhiên, thiên đường vốn chật hẹp, chắc
không đủ chỗ cho tất cả mọi người.
Riêng cô gái thì sẽ không hề hấn gì. Vì đang tuổi “vị
thành niên”, cô sẽ không bị trục xuất. Thay vào đó, cô sẽ được hưởng trợ cấp xã
hội. Sẽ có một gia đình người Việt hảo tâm nào đó chấp nhận làm người bảo trợ
cho cô. Oái oăm là ở chỗ, “nhà hảo tâm” đó sẽ rất có thể là người thân của
chính cô, nếu không phải là cô, chú, bác họ thì cũng là… anh chị ruột! Và tất
nhiên, tuổi thật của cô cũng không chắc vì có chú thỏ bông đi kèm và hình dáng
Á Đông bé nhỏ mà dừng lại con số “thiếu niên 16”. Không một mảnh giấy tờ, khai
tên giả, tuổi giả, người Việt ở Anh quá rành mánh lới của “dân rơm” cứ đánh cuộc
10 ăn 1, cô bé đó sẽ không dưới 19 tuổi. Có khi còn hơn, cô đã từng xuất khẩu
lao động làm thợ may bên Đức hay Ba Lan gì đó vài ba năm cũng không chừng.
Tư lệnh Allan Gibson từng đưa ra khuyến cáo: “Phần
đông trong số họ không biết được điều gì đang chờ đợi họ ở phía trước. Nếu ai
biết trước thì chắc hẳn những người này đã suy tính rất kỹ, bởi họ biết chắc rằng
họ sẽ bị các nhóm tội phạm nguy hiểm sử dụng để tham gia vào các hoạt động phạm
pháp. Tương lai của họ có thể là ở trong các nhà tù. Chúng tôi đã gặp nhiều trường
hợp người Việt Nam bị bắt cóc, bị bắn hoặc thậm chí bị giết”.
Rủi ro có thể đến một cách rất không ngờ. Có chị ruột
đang định cư hợp pháp ở Southampton, nước Anh, năm 2007, chị N.T.H ở Tuyên Hóa,
Quảng Bình đã đánh một nước liều mong đổi đời. Có thai gần sinh, chị đã móc nối
được một đường dây đưa người, gom góp tài sản, vay mượn ngân hàng tổng cộng
20.000USD làm hộ chiếu sang Anh thăm chị ruột. Theo tính toán, sang đến Anh chị
sẽ sinh con, nghiễm nhiên con chị sẽ được hưởng tất cả những quyền lợi của một
đứa trẻ chào đời tại xứ sương mù. Là mẹ, dĩ nhiên chị H. cũng sẽ được hưởng quy
chế người bảo hộ đi kèm. Những kẻ môi giới đưa đường đút tiền vào túi xong cũng
hứa chắc như đinh là sẽ đưa chị và đứa con trong bụng bay một lèo sang Anh, có
người đi kèm đến nơi đến chốn.
Ngoại ngữ một chữ cắn đôi không biết, chuyến “buôn
không gian” của người đàn bà quê mùa cuối cùng lỗ nặng. Chẳng biết vòng vèo thế
nào, thay vì sang Anh, những kẻ đưa đường lại đưa chị bay sang Krakow, cố đô của…
Ba Lan. Lại thật không may, máy bay chưa kịp đáp, đứa trẻ đã đòi ra! Vậy là Ba
Lan, chứ không phải Vương quốc Anh, mới là… nơi sinh của đứa trẻ. Đến tận hôm
nay, chị vẫn không thể sang Anh mà cũng chưa ôm con về Quảng Bình được. Người
chị ở bên Anh, vì sợ tính mạng của em và cháu mình bị đe dọa, đã phải “cúng cô
hồn” thêm cho đường dây của bọn buôn lậu đưa đường 10.000 USD nữa!
Có sang được đến nơi, đó cũng chưa chắc đã là miền đất
hứa. Thanh tra Steve Wastaff thuộc Ban chuyên án bắt cóc – Cảnh sát Đô thành
London thuật lại một thảm án hãi hùng. Trương Đình Hà đã từ Hà Nội bỏ ra một
khoản tiền lớn nhập cư vào Anh làm “dân rơm” sống chung với em trai. Ngày
9/5/2006, khi đang ngồi tại nhà hàng Việt Nam mang tên Hồ Tây ở Deptford High
Street, London, Hà đã bị 4 ngưòi Việt Nam bịt mặt đột nhập gí dao bắt đi. Ngay
sau đó, em trai của ông Hà đã nhận được điện thoại đòi 15.000 bảng Anh tiền chuộc.
Đồng thời một người em trai khác và gia đình Hà ở Hà Nội cũng nhận được điện
thoại đòi 15.000 bảng Anh. Họ đã báo Cảnh sát Anh và Việt Nam.
Bọn bắt cóc đã đưa Hà đến một nhà hàng Trung Hoa cũ
đã bỏ hoang xa khu dân cư để đánh đập, tra khảo và giam giữ chờ tiền chuộc. Nhờ
sự hỗ trợ của Cảnh sát Việt Nam, Cảnh sát Anh biết được những kẻ bắt cóc hóa ra
không quá xa lạ đối với nạn nhân, đều là những thằng đầu bò đầu bướu từ Hà Nội,
Hải Phòng trốn sang Anh tiếp tục hành xử giang hồ. Từ sự hợp tác của em trai
Trương Đình Hà, kho tiếng lóng thuần Việt của những tên bắt cóc đã được giải
mã, từ đó giúp Ban chuyên án bắt cóc lần được dấu vết. Trương Đình Hà được giải
thoát trước khi đám xã hội đen, biết đã bị lộ, định thủ tiêu nạn nhân để bịt đầu
mối. Tuy nhiên, nạn nhân cũng bị chúng kẹp gần đứt lìa ngón tay và giập nát khuỷu
tay, phải vào viện điều trị cả tháng trời, suýt nữa phải tháo khớp.
Ở Anh, đám chăn dắt sẽ lùa những đồng bào dại dột của
mình vào những “đồng cỏ” – vườn tài mà được thiết lập trong nhà kín. Thoát cảnh
chuột chũi chui rúc trong những gầm xe bus, xe tải, những con chuột chũi nói tiếng
người – chính xác là tiếng Việt – sẽ tiếp tục chui rúc hàng tháng, thậm chí
hàng năm trời trong những căn phòng bịt kín, thắp điện suốt ngày đêm để trồng,
chăm sóc tài mà thuê cho chủ. Họ tuyệt đối không được ló mặt ra đường, không được
tiếp xúc với bất kỳ người dân sở tại nào, để tránh bị lộ. Thức ăn, nước uống,
nhu yếu phẩm, chủ trang trại sẽ cung cấp tận nơi…
Một đời sống người không ra người, nhưng họ không có
quyền lựa chọn. Trả trước hay trả sau, khoản tiền đưa đường để họ vào được nước
Anh cũng là quá lớn, đến 2019 là trên dưới 30.000€/người, đủ để biến họ thành
con nợ, hoặc của ngân hàng hoặc của bọn buôn người. Ngoài trồng cần sa thuê, họ
không có khả năng hội nhập để làm nghề nào khác. Mà nghề khác thì biết đến bao
giờ mới đủ tiền thoát kiếp con nợ. Thế là, đặt chân lên đảo quốc sương mù, đời
chuột chũi đã bị rừng đại ma vây chặt.
Nguyễn
Quang Đức (Facebook)
No comments:
Post a Comment