14.04.2015
Năm 2011, nhân các thảm họa xảy ra tại Nhật, giới cầm
bút hay nói đến văn hóa ứng xử của người Nhật, từ đó, ít nhiều liên hệ đến người
Việt.
So sánh người Việt và người Nhật, chắc chắn chúng ta
thua nhiều thứ. Nhưng có một điều chúng ta nhất định không thua: tật nổ.
Tôi không nói đến từng cá nhân. Từ góc độ cá nhân, ở
đâu chúng ta cũng có thể bắt gặp những kẻ khoác lác. Người Việt Nam chưa chắc
đã hơn. Thậm chí còn thua nữa là khác. Ở đây, tôi muốn nói đến người Việt với
tư cách một tập thể.
Sống ở Úc khá lâu, tôi chỉ nghe người Úc, từ giới
chính trị gia đến giới trí thức hay giới bình dân, hay nói Úc là một quốc gia
may mắn (lucky country), nhưng thường thì người ta nhấn mạnh thêm: May mắn,
chưa đủ; Úc cần phải trở thành một quốc gia giàu kỹ năng (clever country), hoặc,
hơn nữa, một quốc gia giàu sáng kiến (smart country). Đất rộng và nhiều tài
nguyên thiên nhiên, chưa đủ; người Úc cần có chiến lược thật sáng suốt để khai
thác và tận dụng những của cải Trời cho ấy.
Ở Việt Nam thì ngược lại. Ở đâu chúng ta cũng nghe
những tiếng nổ um trời. Trên báo chí. Trên tivi. Trên các đài phát thanh. Về địa
thế thì Việt Nam nằm ở điểm giao lưu của hai nền văn hóa cổ kính và lớn nhất
châu Á: Trung Hoa và Ấn Độ. Về thiên nhiên thì “rừng vàng, biển bạc, đất phì
nhiêu”. Về lịch sử thì đánh thắng hết đế quốc này đến đế quốc khác. Về đảng và
lãnh tụ thì là “đỉnh cao trí tuệ của nhân loại”. Còn về con người thì toàn là
anh hùng, ra ngõ là gặp ngay anh hùng, khiến cả thế giới đều ngưỡng mộ; ngưỡng
mộ đến độ nhiều người ngoại quốc cứ mơ ước có một phép lạ nào đó biến mình
thành... người Việt Nam.
Nhiều người đã phê bình cái tính thích nổ ấy. Sớm,
thẳng thắn và cay đắng nhất là Nguyễn Duy trong bài thơ “Nhìn từ xa... Tổ quốc”
sáng tác năm 1988, trong đó có mấy câu:
xứ sở phì nhiêu sao thật lắm ăn mày?
[...]
Xứ sở thông minh
sao thật lắm trẻ con thất học
[...]
Xứ sở thông minh
sao thật lắm trẻ con thất học
lắm ngôi trường xơ xác đến tang thương
[...]
Xứ sở thật thà
sao thật lắm thứ điếm
điếm biệt thự - điếm chợ - điếm vườn...
Tuy nhiên, ở đây, tôi sẽ không bàn đến khoảng cách giữa những điều người ta tuyên truyền và thực tế. Tôi chỉ muốn tập trung vào một sự nghịch lý khác: trong sự khoác lác của người Việt, đặc biệt của bộ máy tuyên truyền, có cái gì như thiếu tự tin, nếu không muốn nói thẳng ra là tự ti. Mà thật ra, về phương diện tâm lý, sự khoác lác thường xuất phát từ sự tự ti hơn là tự hào thực sự. Và vì tự ti cho nên khi khoác lác, người ta hay cầu cạnh đến một số thế lực khác, chủ yếu là từ người ngoại quốc.
[...]
Xứ sở thật thà
sao thật lắm thứ điếm
điếm biệt thự - điếm chợ - điếm vườn...
Tuy nhiên, ở đây, tôi sẽ không bàn đến khoảng cách giữa những điều người ta tuyên truyền và thực tế. Tôi chỉ muốn tập trung vào một sự nghịch lý khác: trong sự khoác lác của người Việt, đặc biệt của bộ máy tuyên truyền, có cái gì như thiếu tự tin, nếu không muốn nói thẳng ra là tự ti. Mà thật ra, về phương diện tâm lý, sự khoác lác thường xuất phát từ sự tự ti hơn là tự hào thực sự. Và vì tự ti cho nên khi khoác lác, người ta hay cầu cạnh đến một số thế lực khác, chủ yếu là từ người ngoại quốc.
Chuyện báo chí Việt Nam đánh bóng tên tuổi Thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng cách đây mấy năm là một ví dụ điển hình (1). Người Việt khen
nhau, người ta thấy chưa đủ. Người ta cần một người ngoại quốc. Nếu không có
người ngoại quốc có thẩm quyền thì người ta bắt đại một ông chuyên về rác và
các loại chất phế thải. Nếu không có thật thì người ta bịa. Tiêu biểu nhất là vụ
Vũ Hạnh bịa ra cái tên A. Pazzi, một người Ý, khi in cuốn Người Việt
cao quý ở Sài Gòn vào năm 1972. Sau này, Vũ Hạnh tiết lộ là động cơ
chính thúc đẩy ông viết cuốn sách ấy là để kích động lòng tự hào dân tộc, từ
đó, gián tiếp tiếp sức cho phong trào phản chiến và chống Mỹ do cộng sản chủ
trương lúc ấy. Nhưng để kích động lòng tự hào dân tộc mà lại phải mượn một cái
tên ngoại quốc, kể cũng mỉa mai quá, phải không?
Những chuyện mượn danh và uy tín của người ngoại quốc
để tự khen mình hoặc để chứng minh điều gì đó là đúng nhan nhản trên sách báo
và ở các hội trường tại Việt Nam. Trong viết lách, nhiều người cho việc trích
dẫn một tác giả Việt Nam khác là xoàng. Trích dẫn, phải trích dẫn một tác giả
ngoại quốc mới là sang. Không đọc được ngoại ngữ thì trích dẫn qua trung gian của
một tác giả Việt Nam khác nhưng lại giấu nhẹm tên tuổi tác giả Việt Nam ấy đi!
Chán.
***
Chú
thích:
1. Xem bài ““Báo chí nước ngoài” ca ngợi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng? Thật ra
chỉ là một trò lừa bịp!” của Nguyễn Tôn Hiệt trên http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=11922
và bài “Thông Tấn Xã Việt Nam biến rác
thành vàng để lừa bịp nhân dân” cũng của Nguyễn Tôn Hiệt trên http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=11928.
* Blog của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài viết trên
blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay
lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
No comments:
Post a Comment