03:05:pm
26/04/15
THƯ NGỎ GỬI NHỮNG NGƯỜI CÁN BỘ CỘNG SẢN ĐANG HOẠT ĐỘNG NỔI HAY CHÌM Ở HẢI NGOẠI.
Thành
phố Westminster, Tiểu bang California, Hoa Kỳ, Ngày 23 tháng 4 năm 2015
Chào
các bạn thân mến,
Bằng
tâm tình của một người Việt rất quan tâm đến sự tồn vong của nòi giống Lạc Việt,
bằng niềm tin vào lời dạy của Đức Phật rằng nếu đồ tễ buông dao Sám Hối cũng có
thể thành Phật và lời dạy của Chúa Jesus rằng Sự Thật giải phóng Con Người, tôi
vắt óc viết cho các bạn bức thư này.
Trước
hết, xin tự giới thiệu: Tôi là người lính Việt Nam Cộng Hòa, mang cấp Thiếu tá,
là một phi công chiến đấu trong Không Quân Việt Nam Cộng Hòa. Sinh năm 1940,
chánh quán làng Nho Lâm, phủ Diễn Châu, tỉnh Nghệ An. Trú quán làng Phổ Tây,
huyện Phú Vang, tỉnh Thừa thiên Huế. Xuất thân trường Quốc học, nơi mà ông Hồ
Chí Minh từng học. Đã trở thành công dân Hoa Kỳ, hiện trú ngụ tại Orange
County, California, nơi được gọi là Thủ Đô người Việt Tỵ Nạn Cộng sản.
Tôi
phải xưng danh tánh rõ ràng như thế để các bạn biết rằng đây là người viết có
tên thật; chứ không phải kẻ nặc danh vô trách nhiệm.
Mục
đích viết bức thư này cho các bạn là để kêu gọi các bạn hãy bước ra khỏi hàng
ngũ cộng sản, ngưng làm tay sai cho một chế độ bạo tàn, man rợ và đểu cáng nhất
nhân loại. Tôi dùng chữ “BẠN” trong xưng hô, bởi vì tôi tin rằng nếu các bạn
sau khi đọc bức thư này mà hồi tâm, thức tỉnh trở về với dân tộc thì đang Thù sẽ
trở thành Bạn ngay. Chúng ta sẽ cùng đồng bào đoàn kết tiếp tay nhau đạp đổ chế
độ cộng sản và xây dựng một nền Cộng Hòa độc lập, dân chủ, văn minh, quyền con
người được tôn trọng. Tôi đã có những người bạn xưa kia vượt Trường Sơn vào
đánh nhau với chúng tôi ở chiến trường Tây Nguyên, mà nay họ triệt để chống cộng
sản thì trở thành người anh em, người bạn tâm huyết. Đó là Trung tá Vũ Cao Quận
và Đại tá Phạm Đình Trọng.
Tội ác của Hồ Chí
Minh và Đảng cộng sản quá rõ ràng. Chính những đảng viên cộng sản cấp cao nói
ra; chứ chẳng phải do bọn “phản động” hay “thế lực thù địch” cố tình bôi nhọ,
phỉ báng như Đảng kết án. Không kể chuyện đời tư lem nhem, nhơ nhớp, Hồ Chí
Minh (HCM) là một tên điếm chính trị (xin lỗi hơi khiếm nhã!), nhưng đấy là Sự
Thật. Dưới đây là một vài dẫn chứng:
HCM
hô hào “Đoàn kết! Đoàn Kết! Đại đoàn kết! Thành công! Thành Công! Đại thành
công!” Nhưng ngầm sai Võ Nguyên Giáp (lúc bấy giờ là thủ lĩnh đội võ trang
tuyên truyền) bí mật bắt cóc, rồi thủ tiêu những nhà ái quốc như Trương Tử Anh,
Lý Đông A, Khái Hưng, Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ …
HCM
viết bài “Địa Chủ Ác Ghê” dưới bút hiệu C.B. đăng lên báo Nhân Dân để chuẩn bị
dư luận quần chúng nhằm mang bà Nguyễn thị Năm ra đấu tố cho đến chết. Bà Nguyễn
thị Năm, hiệu Cát Hanh Long, là ân nhân của cách mạng (!), từng nuôi dưỡng, bao
che cho Hồ và đám “quần thần” trốn tránh Thực dân Pháp. Chính ông Trần Đĩnh tố
giác trong cuốn Đèn Cù rằng Hồ đeo bao vải che râu và Trường Chinh mang kính
râm ngồi dự kiến cuộc đấu tố bà Nguyễn thị Năm. Và bút hiệu CB, tác giả của bài
báo “Địa Chủ Ác Ghê”, là Hồ Chí Minh.
Trong
tác phẩm “Những Lời Trăng Trối”, triết gia Trần Đức Thảo mô tả: HCM là một con
người “cực kỳ vị kỷ, bất chấp những chuẩn mực của lương tri, của đạo lý”. Theo
ông Thảo, đây là “một Tào Tháo muôn mặt của muôn đời” và “là một con khủng long
ba đầu, chín đuôi”. Sở dĩ HCM thành công đưa nước Việt Nam đến tình cảnh lầm
than, nhục nhã như thế này, tôi nghĩ, là do những phần tử trí thức mông muội,
cúi đầu phục vụ một chế độ chủ trương tiêu diệt trí thức tận gốc rễ. Lời than
trách của cụ thân sinh triết gia Trần Đức Thảo thật là não nùng: “Phải chi trước
kia tôi cho anh học nghề thợ mộc, thợ nề để sống thì bản thân anh đỡ khổ, bản
thân tôi đỡ khổ và dân tộc này cũng đỡ khổ”. Lời than trách đó là một bằng chứng
rõ ràng trí thức đã góp phần vào sự làm khổ dân.
Nếu
đem bài “Bình Ngô Đại Cáo” của Nguyễn Trãi kể tội giặc Minh so sánh với cái tội
của HCM đối với dân ta, thì hai tội ác ấy chẳng khác gì nhau cả: “Độc ác thay,
trúc Nam Sơn không ghi hết tội,/ Dơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch
mùi”.
Thế mà cho đến nay, Đảng CSVN vẫn trưng bày cái xác đã thối rữa của HCM, tội đồ dân tộc, giữa quảng trường Ba Đình làm tốn hao công quỹ. Hình, tượng Hồ được trưng bày nơi chốn tôn nghiêm. Đảng còn cưỡng bức nhân dân và cán bộ học tập tư tưởng HCM, noi gương đạo đức HCM! Đảng bắt dân thờ một con quỷ. Thật là đểu hết chỗ nói!
Đường
lối cai trị đất nước của Hồ Chí Minh là khởi đầu biến nhân dân thành nô lệ. Tại
sao các bạn biết không? Chính sách cưỡng bức tư tưởng một chiều, bưng bít thông
tin, tuyên truyền dối trá, bịp bợm khiến cho người dân trở nên ngu dốt. Tổ tiên
ta đã dạy: “Đói thì đầu gối phải bò” hoặc “bần cùng sinh đạo tặc”. HCM chủ
trương bao tử trị, kẻ nào chịu đầu hàng thì được cho ăn, kẻ nào phản kháng thì
bỏ đói cho tới chết, tất nhiên đưa đến hèn hạ, mất nhân phẩm. Gieo rắc sự sợ
hãi để người dân lúc nào cũng nơm nớp âu lo, cả xã hội biến thành vô cảm, sống
chết mặc bây. Những biện pháp tưởng là tuyệt chiêu, không ngờ chúng nó đã dội lại
cho người cầm quyền lãnh đủ: Ngu dốt, Hèn hạ, Ăn cắp, Sợ hãi!
Nước
ta nhỏ, dân ta ít, nhưng nhờ những bậc anh hùng bất khuất trước cái chết như Trần
Bình Trọng đã mắng vào mặt quân thù: “Ta thà làm quỷ nước Nam; còn hơn làm
vương đất Bắc”. Một trăm (100) giống dân Việt (Bách Việt), chỉ còn lại một giống
Lạc Việt là nhờ tinh thân Trưng, Triệu, Hưng Đạo, Quang Trung. Nhờ khí phách,
dũng cảm và mưu lược, dòng giống Lạc Việt tồn tại.
Bọn giặc Tàu không thể thôn tính nước ta bằng cách xua quân sang xâm lăng; không thể đồng hóa dân ta bằng cách bắt dân ta ăn mặc, quấn tóc đuôi sam như Tàu. Nay chúng dùng người Việt với đầy đủ tính cách “Ngu dốt, Hèn hạ, Ăn cắp, Sợ hãi” để đè đầu cưỡi cổ người Việt; giết dần dân ta bằng thực phẩm, nguồn nước uống chứa chất độc; bắt dân ta phải hít thở không khí ô nhiễm. Thực tiễn cuộc sống trên đất nước hiện nay đã cho ta thấy rõ âm mưu đen tối của Tàu, nhưng người cầm quyền cứ nhắm mắt ôm chân bọn Thực dân mới, vì họ được HCM đào tạo để trở thành một bọn người chỉ biết LỢI và QUYỀN.
Trước
tình cảnh đó, dân ta đành thúc thủ vì bọn cầm quyền có một lực lượng Công An
Côn Đồ độc ác thâm hiểm quá sức. Người dân chỉ còn biết phản ứng tiêu cực. Tôi
ghi xuống đây bài thơ của Trần Vàng Sao,
một người ở Miền Nam tự do, sung sướng, bị bọn trí thức ngu dốt như bác sĩ Lê
Khắc Quyến, Võ Đình Cường, giáo sư Hoàng Phủ Ngọc Tường, Tôn Thất Dương Tiềm,
Tôn Thất Dương Kỵ… phản bội (ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản) chiêu dụ vào con
đường cộng sản.
TAU CHƯỞI
tau tức quá rồi
tau chịu không nổi
tau nghẹn cuống họng
tau lộn ruột lộn gan
…
tau đầu tắt mặt tối
đổ mồ hôi sôi nước mắt
vẫn đồng không, trự nõ có
suốt cả đời ăn tro mò trú
suốt cả đời khố chuối Trần Minh
kêu trời không thấu
tau phải câm miệng hến
không được nói, không được la hét
nghĩ có tức không?
tau chưởi
tau phải chưởi
tau chưởi bây
tau chưởi thẳng vào mặt bây
không bóng không gió
không chó không mèo
.….
tau chưởi cho tiền đời dĩ lai bây mất nòi mất giống
hết nối dõi tông đường
tau chưởi cho mồ mả bây sập nắp
tau chưởi cho bây chết chưa liệm ruồi bu kiến đậu
tam giáo đạo sư bây
cố tổ cao tằng cái con cái thằng nào móc miếng cho bây
hà hơi trún nước miếng cho bây
..…
bây là rắn
rắn
toàn là rắn
như cú dòm nhà bệnh
đêm bây mò
ngày bây rình
dưới giường
trên bàn thờ
trong xó bếp
bỏ tên cha, bỏ họ mẹ sinh ra
bây mang bí danh
anh hùng dũng cảm
vĩ đại kiên cường
lúc bây thật, lúc bây giả
khi bây ẩn, khi bây hiện
lúc người, lúc ma
……
hỡi cô hồn các Đảng
hỡi âm binh bộ hạ
hỡi những kẻ khuất mặt đi mây về gió
trong am trong miếu
giữa chợ giữa đường
đầu sông cuối bãi
móc họng bóp cổ móc mắt bọn chúng nó
cho bọn chúng nó chết tiệt hết cho rồi!
bây giết người như thế
bây phải chết như thế
ác lai thì ác báo
tau chưởi ngày chưởi đêm
mới bét con mắt ra tau chưởi
chập choạng chạng vạng tau chưởi
nửa đêm gà gáy tau chưởi
giữa trưa đứng bóng
tau chưởi
bây có là thiền thừ mười tám con mắt tau cũng chưởi
mười hai nhánh họ bây
cao tằng cố tổ bây
tiên sư cha bây
tau chưởi cho bây ăn nửa chừng mẻ chai mẻ chén,
xương cá, xương thịt mắc ngang cuống họng
tau chửi cho nửa đêm oan hồn yêu tinh ma quỷ
mình mẩy đầy máu hiện hình vây quanh bây
đòi trả đầu, trả chân trả ta,y trả hòm, trả vải liệm
tau chưởi cho cha mẹ bây có chết cũng mồ xiêu
mả lạc đoạ xuống ba tầng địa ngục bị bỏ vào vạc dầu
tau chưởi cho cha mẹ bây có còn sống cũng điên tàn
đui què câm điếc làm cô hồn sống lang thang đầu đường xó chợ
bốc đất mà ăn, xé áo quần mà nhai, cho bây có nhìn ra cũng phải tránh xa
tau chưởi cho con cái bây đứa mới đi, đứa đã lớn sa chân sẩy tay đui què sứt mẻ nửa đòi nửa đoạn
chết không được mà sống cũng không được
tau chưởi cho dứt nọc dòng giống của bây, cho bây chết sạch hết
không bà không con
không phúng không điếu
không tưởng không niệm
không mồ không mả, tuyệt tự vô dư
tau chưởi cho bây chết hết
chết sạch hết
không còn một con
không còn một thằng
không còn một mống
chết tiệt hết
hết đời bây!
tau chịu không nổi
tau nghẹn cuống họng
tau lộn ruột lộn gan
…
tau đầu tắt mặt tối
đổ mồ hôi sôi nước mắt
vẫn đồng không, trự nõ có
suốt cả đời ăn tro mò trú
suốt cả đời khố chuối Trần Minh
kêu trời không thấu
tau phải câm miệng hến
không được nói, không được la hét
nghĩ có tức không?
tau chưởi
tau phải chưởi
tau chưởi bây
tau chưởi thẳng vào mặt bây
không bóng không gió
không chó không mèo
.….
tau chưởi cho tiền đời dĩ lai bây mất nòi mất giống
hết nối dõi tông đường
tau chưởi cho mồ mả bây sập nắp
tau chưởi cho bây chết chưa liệm ruồi bu kiến đậu
tam giáo đạo sư bây
cố tổ cao tằng cái con cái thằng nào móc miếng cho bây
hà hơi trún nước miếng cho bây
..…
bây là rắn
rắn
toàn là rắn
như cú dòm nhà bệnh
đêm bây mò
ngày bây rình
dưới giường
trên bàn thờ
trong xó bếp
bỏ tên cha, bỏ họ mẹ sinh ra
bây mang bí danh
anh hùng dũng cảm
vĩ đại kiên cường
lúc bây thật, lúc bây giả
khi bây ẩn, khi bây hiện
lúc người, lúc ma
……
hỡi cô hồn các Đảng
hỡi âm binh bộ hạ
hỡi những kẻ khuất mặt đi mây về gió
trong am trong miếu
giữa chợ giữa đường
đầu sông cuối bãi
móc họng bóp cổ móc mắt bọn chúng nó
cho bọn chúng nó chết tiệt hết cho rồi!
bây giết người như thế
bây phải chết như thế
ác lai thì ác báo
tau chưởi ngày chưởi đêm
mới bét con mắt ra tau chưởi
chập choạng chạng vạng tau chưởi
nửa đêm gà gáy tau chưởi
giữa trưa đứng bóng
tau chưởi
bây có là thiền thừ mười tám con mắt tau cũng chưởi
mười hai nhánh họ bây
cao tằng cố tổ bây
tiên sư cha bây
tau chưởi cho bây ăn nửa chừng mẻ chai mẻ chén,
xương cá, xương thịt mắc ngang cuống họng
tau chửi cho nửa đêm oan hồn yêu tinh ma quỷ
mình mẩy đầy máu hiện hình vây quanh bây
đòi trả đầu, trả chân trả ta,y trả hòm, trả vải liệm
tau chưởi cho cha mẹ bây có chết cũng mồ xiêu
mả lạc đoạ xuống ba tầng địa ngục bị bỏ vào vạc dầu
tau chưởi cho cha mẹ bây có còn sống cũng điên tàn
đui què câm điếc làm cô hồn sống lang thang đầu đường xó chợ
bốc đất mà ăn, xé áo quần mà nhai, cho bây có nhìn ra cũng phải tránh xa
tau chưởi cho con cái bây đứa mới đi, đứa đã lớn sa chân sẩy tay đui què sứt mẻ nửa đòi nửa đoạn
chết không được mà sống cũng không được
tau chưởi cho dứt nọc dòng giống của bây, cho bây chết sạch hết
không bà không con
không phúng không điếu
không tưởng không niệm
không mồ không mả, tuyệt tự vô dư
tau chưởi cho bây chết hết
chết sạch hết
không còn một con
không còn một thằng
không còn một mống
chết tiệt hết
hết đời bây!
Và
dưới đây là bài nhạc Rap của một sinh
viên mang tên Nah Son, ra đời sau năm 1975, chẳng nợ xương nợ máu với cộng
sản, đang du học tại Hoa kỳ, cũng phải văng tục chửi cộng sản : “ĐỊT MẸ CỘNG SẢN”
Các
bạn đừng bắt chước luận điệu của bọn đang cầm quyền mà kết tội họ phản động. Họ
là những người yêu nước, yêu dân, từng là cộng sản hoặc được sinh ra dưới chế độ
cộng sản cả đấy!
Các
bạn thân mến,
Các
bạn đang hoạt động tại nước ngoài, chứ không phải sống trong hũ nút tối tăm,
các bạn có thấy đất nước nào có một tập đoàn thống trị tồi bại như nước Cộng
Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam không? Các bạn có thấy nước VN sắp trở thành một
Châu Quận của Tàu, dân VN sẽ trở thành dân Hán không? Tại sao các bạn có thể thản
nhiên phụng sự một chính quyền làm tay sai cho ngoại bang?
Tôi
là người Việt bị mất nước (Nước Việt Nam Cộng Hòa), tuy tự hào đã trở thành
công dân của một cường quốc có sức mạnh về nền dân chủ, văn hóa và quân sự,
nhưng trong lòng luôn luôn lo sợ nòi giống mình bị diệt chủng. Tôi cảm thấy nhục
vì dân mình đàn ông đi làm lao nô ở nước ngoài, bị bóc lột mà các Tòa Đại sứ
không bênh vực; đàn bà con gái thì làm nô lệ tình dục; các tấm bảng nơi công cộng
cảnh báo “Không được ăn cắp” viết bằng tiếng Việt ở Nhật, ở Hồng Kông, ở Thái
Lan. Tôi cảm thấy nhục cho nòi giống Việt của mình quá. Cho nên tôi đã viết nhiều
bài hối thúc trí thức trong nước, những “cách mạng lão thành” đã một thời hãnh
diện với câu khẩu hiệu “Quyết tử để dân tộc quyết sinh” hãy dũng cảm đứng ra
công khai kêu gọi toàn dân vùng lên lật đổ bạo quyền.
Thấy
cô gái gầy gò Phạm Thanh Nghiên chỉ
“tọa kháng”, tức là biểu tình ngồi tại gia, với câu khẩu hiệu “Hoàng Sa, Trường
Sa là của Việt Nam” mà bị bắt bớ, bỏ tù, tôi đề nghị những trí thức yêu nước, đấu
tranh dân chủ viết lời hiệu triệu quốc dân làm cuộc Tổng Đình Công tại gia như
cô Phạm Thanh Nghiên, không cần xuống đường để Côn Đồ không thể mượn cớ trở ngại
lưu thông mà đánh đập.
Nghe
tin Đoàn văn Vươn, Đặng ngọc Viết liều mình chống lại quân cướp đất, cướp nhà,
tôi viết bài đề nghị mỗi người dân VN bị trị trong nước hãy là Đoàn văn Vươn, Đặng
ngọc Viết.
Thấy
hai mươi hai xứ Đạo Công giáo biểu tình đòi đất ở Nghệ An, nghe các linh mục
rao giảng Tin Mừng ở Dòng Chúa Cứu Thế công khai lên án Đảng Cộng sản, được tin
những tín đồ Hòa Hảo bị Côn Đồ đánh đập vì làm lễ giỗ Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ,
tôi viết bài kêu gọi Thánh Chiến, vì nghĩ rằng với Đức Tin tôn giáo, tín đồ mới
đủ sức mạnh chống lại Quỷ Cộng sản để giữ Đạo.
Không một đề nghị nào
của tôi được hưởng ứng. Có phải tại vì những nhà trí thức, những “cách mạng lão
thành” chỉ dám viết kiến nghị bằng lời lẽ cung kính, mà không dám viết một bài
hịch kêu gọi toàn dân vùng lên? Vẫn không nản chí, tôi cố nghĩ phương cách lật
đổ cộng sản.
Tới
khi nghe ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố mạnh miệng, rất dễ lọt tai, tôi
viết cho ông ta hai bức thư để khuyên ông làm cuộc cách mạng cứu nước, bởi vì
xem ra ông ta có vẻ có quyền và có thế. Nếu ông Dũng nghe lời tôi, ông sẽ được
dân yêu quý, ngưỡng mộ phong Thánh cho ông, dù thất bại hay thành công. Nhưng
tiếc thay! Ông Dũng cũng không nghe lời khuyên của tôi.
Lâu
nay người ta thường nói rằng chỉ người trong nước mới có thể lật đổ chế độ cộng
sản; người hải ngoại chỉ có thể tiếp sức mà thôi. Tôi nghĩ khác: Người Việt
Chân Chính ở hải ngoại cũng có thể lật đổ chế độ độc tài toàn trị hiện nay. Tại
sao tôi dùng bốn chữ “Người Việt Chân Chính”, các bạn có biết không? Người Việt
Chân Chính là người Việt thực sự tha thiết yêu giống nòi, yêu dân tộc, biết xấu
hổ, biết nhục nhã và biết sám hối các bạn ạ! Người Việt ở hải ngoại đây chính
là những cán bộ cộng sản đang phục vụ cho Đảng bỗng trở thành “Người Việt Chân
Chính”.
Người
ta bảo rằng Liên Bang Xô Viết tan rã là vì chạy đua vũ khí với Hoa Kỳ, nên hụt
hơi. Tôi nghĩ xa hơn: Khối cộng sản sụp đổ là do sự đóng góp của hàng triệu
thuyền nhân Việt Nam chết trên biển cả gây ra. Đó là Sự Thật, chứ tôi không
phóng đại. Tôi xin chứng minh.
Sau
ngày Giải Phóng Miền Nam (chữ của cộng sản), không những người, ngay cả cái cột
đèn mà biết đi, cũng muốn trốn thoát “thiên đường cộng sản”. Bất kể phong ba
bão táp, bất kể hải tặc hãm hiếp, bất kể thú dữ, từ già đến trẻ đều tuôn ra biển,
vượt rừng sâu. Cuộc vượt thoát tìm tự do bi tráng đó đã thức tỉnh lương tâm
nhân loại, rúng động địa cầu.
Triết
gia khuynh tả lừng danh người Pháp, Jean Paul Sartre, trước kia từng mắng: “Kẻ
nào chống chủ nghĩa cộng sản là con chó”. Sau cái gọi là “Giải phóng Miền Nam”,
Sartre trở thành người ghê tởm sự man rợ cộng sản nhất, vì chứng kiến cảnh tượng
thuyền nhân quá đỗi thương tâm. Hành động phản tỉnh của Sartre ta có thể diễn dịch
như sau: “Kẻ nào còn bám vào chủ nghĩa cộng sản là con chó”.
Nữ
ca nhạc sĩ phản chiến hàng đầu Hoa Kỳ – Joan Baez – cũng phản tỉnh và quay lại
vận động những trí thức thân Cộng trước kia cùng ký vào một bản cáo trạng lên
án chủ nghĩa cộng sản vô nhân đạo.
Mikhail
Gorbachew, Tổng Bí thư Cộng sản Liên Xô, nhận ra chiêu bài “Giải phóng các dân
tộc bị trị” không còn ăn khách nữa, lại mang gánh nặng nuôi báo cô các chư hầu.
Nên ông đề ra chủ trương “Glasnost” (cởi mở) và “Perestroika” (tái cấu trúc).
Nhưng bộ máy cai trị của cộng sản không thể chữa được, chỉ có cách là phế bỏ
hoàn toàn. Boris Yelsin thành công lật đổ cộng sản Liên Xô, lên làm Tổng thống,
ông đặt cộng sản ra ngoài vòng pháp luật.
Do
đó, tôi kêu gọi các bạn hãy thức tỉnh để đồng loạt chia tay tập đoàn thống trị
Việt Nam đang làm tay sai cho giặc Tầu, giống như những thuyền nhân Việt Nam trốn
chạy cộng sản từ sau Ngày 30 Tháng 4 Năm 1975 đã đóng góp vào sự tan rả Liên Xô
và Đông Âu. Bộ máy tuyên truyền của cộng sản thổi phồng Võ Nguyên Giáp với tài
thao lược đã làm nên chiến thắng Điện Biên Phủ là láo toét. Sự thực qua hồi ký
của Vi Quốc Thanh, Tướng Tàu Cộng, cho biết rằng chính ông ta mới là người điều
khiển trận đánh. Hần hết “lãnh tụ” CSVN đều dốt, tham lam; chứ chẳng có tài đức
gì cả.
Xương
máu nhân dân đã đổ ra để cuối cùng đất nước trở thành một bãi rác khổng lồ: Đạo
đức suy đồi, môi trường sống bị ô nhiễm, độc hại. Tập đoàn cai trị từ thượng tầng
đến hạ tầng trong các ngành nghề đều là một lũ ăn cắp, mất hết khả năng biết xấu
hổ. Chẳng lẽ các bạn không nhìn thấy hay sao?
Xin
các bạn hãy dẫn chứng cho toàn dân được biết suốt 85 năm qua, kể từ năm 1930, Đảng
CSVN đã làm được một điều gì (chỉ cần một thôi) vì nước vì dân. Tất cả việc làm
của Đảng đều phải tuân theo mệnh lệnh của Quan Thầy Liên Xô, Trung Cộng thì sao
dám kể công lao? Sự thật càng ngày càng lòi ra: “Đánh Pháp, đuổi Mỹ là đánh đuổi
cho Liên Xô, cho Trung Cộng” (Lê Duẩn tự thú); Hồ Tuấn Hùng tố giác Hồ Chí Minh
là Hồ Tập Chương, người Hẹ mà Đảng cứ im thin thít, không dám dùng thử nghiệm
DNA để chứng minh HCM là người Việt Nam. Vậy thử hỏi, lấy tư cách gì Đảng CSVN
cứ đè đầu cưỡi cổ cổ dân tộc Việt Nam, cứ bắt nhân dân phải vái lạy, sùng bái một
tên không rõ lý lịch?
Xin
các bạn hãy biện minh bằng lý do nào mà các bạn lại cam tâm phục vụ cho một tập
đoàn thống trị đủ các tính cách “ngu dốt, hèn hạ, vô liêm sỉ”. Tại sao ông Lãnh
sự Nguyễn Xương Hùng tại Genève lại dám hiên ngang từ chức, bước ra khỏi Đảng
mà các bạn lại không dám? Chẳng lẽ các bạn vì miếng cơm manh áo để trở thành
cái giá áo, cái túi cơm? Con Người là sinh vật thượng đẳng, biết suy nghĩ, biết
lựa chọn cơ mà!
Từ
thời Đệ nhất Việt Nam Cộng Hòa, Miền Nam đã cảnh báo Hồ Chí Minh giống như Trần
Ích Tắc, Lê Chiêu Thống rước voi về dày mồ. Sau Hội nghị Thành Đô năm 1990, Ngoại
trưởng Nguyễn Cơ Thạch (bố đương kim Ngoại trưởng Phạm Đình Minh) khẳng định:
“Kể từ nay, Việt Nam bắt đầu bị Bắc thuộc một lần nữa”. Chẳng lẽ ông Phạm Đình
Minh không tin lời bố à? Mất nước vào tay giặc Tàu không còn là nguy cơ, mà là
hiện thực. Các bạn hãy dẫn chứng cho toàn dân thấy nước Việt Nam còn chút chủ
quyền nào không.
Tôi
tha thiết kêu gọi quý ông Đại sứ, Tổng Lãnh sự, Lãnh sự, Trưởng lưới Điệp báo
và toàn thể nhân viên ngoại giao hoạt động cho CSVN ở khắp thế giới hãy đồng loạt
dũng cảm tuyên bố từ bỏ Đảng cộng sản, chấm dứt phục vụ Đảng. Tôi tin chắc rằng
việc làm của các bạn sẽ chấn động toàn cầu, sẽ làm sụp đổ bộ máy cầm quyền tay
sai trong nước, vì trong lịch sử thế giới chưa hề xảy ra một biến cố trọng đại
như vậy. Các bạn sẽ được nhân dân Việt Nam đón mừng và ghi ơn. Các bạn cũng sẽ
được nhân dân của các quốc gia dân chủ trên thế giới ngưỡng mộ, bái phục. Và
trên hết, chính các bạn sẽ kiêu hãnh, tự hào về bản thân, vì đã dám làm một
hành động có ý nghĩa nhất trong đời. Làm một cuộc cách mạng không cần tốn một
giọt máu, mà lại được tất cả. Tại sao không thực hiện, hỡ các bạn?
Tôi
xin vẽ ra một tương lai sáng lạng cho các bạn thấy sau khi chế độ cộng sản ở Việt
Nam sụp đổ:
Người
Việt ở trong nước không còn vô cảm nữa, không còn bọn Côn Đồ ăn cướp đất đai
tài sản nữa, không còn cái bọn đầu nậu tự xưng lãnh đạo nói dối như ranh, hèn với
giặc ác với dân nữa.
Người
Việt ở hải ngoại không còn ai chụp mũ ai là cộng sản nữa, không còn bọn giả
danh kháng chiến chống Cộng để hốt bạc nữa. Lúc bấy giờ sẽ có nguồn tài nguyên
bất tận, hơn cả rừng vàng biển bạc, đó là chất xám của giới trẻ được hấp thụ từ
nền văn minh nhân loại, cống hiến cho Việt Nam.
Tôi khẳng định: Điều kiện ắt có và đủ để
“Thoát Trung Cộng”, muốn giành lại độc lập, tự do cho dân tộc thì phải “Thoát
Việt Cộng” trước đã, lật đổ chúng trước đã. Không cần bàn cãi gì lôi thôi hết!
Tôi
ý thức rằng kêu gọi tất cả các bạn đồng loạt tuyên bố bỏ Đảng để giật sập chế độ
tàn ác bất nhân này, là tôi đang đặt bút ký vào bản án tử hình. Tôi ở Hoa Kỳ,
Côn An không thể tới nhà còng tay tôi bắt vào nhà giam để đánh đập cho tới chết.
Nhưng Cộng sản có một triệu phương cách giết người tinh vi mà không để lại dấu
vết, nếu họ muốn giết tôi. Nhưng tôi không sợ, vì tôi là một Phật tử tuân theo
lời Đức Thích Ca dạy: “Đừng bao giờ làm cho kẻ khác sợ mình và cũng đừng bao giờ
sợ kẻ khác”. Đúng thế! Nếu mình nói lên chính nghĩa thì kẻ khác sẽ nghe mình,
đâu cần dùng bạo lực khiến cho kẻ khác theo mình? Và nếu mình ngay thẳng, trong
sáng, không tham sân si thì việc gì phải sợ kẻ khác?
Hơn
nữa, nếu tôi nhớ không lầm, lời dạy của Chúa Jesus: “Ai yêu mạng sống mình thì
sẽ mất, còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự
sống đời đời” (Ga 12,25).
Nhà
tranh đấu nhân quyền, Mục sư Martin Luther King, đã nói: “Kẻ nào chấp nhận
cái ác mà không phản đối, chắc chắn là tiếp tay cho cái ác lộng hành” (He who
accepts evil without protesting against it, is really cooperating with it) và
“Đời của chúng ta bắt đầu chấm dứt khi chúng ta lặng thinh trước những vấn đề sống
còn” (Our lives begin to end the day we become silent about things that
matter).
Dẫu
có bị giết vì kêu gọi các bạn lật đổ bạo quyền, tôi sẽ được về với tổ tiên mà
không hổ thẹn với tiền nhân. Tôi đã tận tâm, tận lực làm tròn bổn phận, trách
nhiệm của một đứa con dòng họ Đặng. Tôi sẽ rất tự hào; chứ không luyến tiếc.
Cộng
sản chủ trương gieo rắc sự sợ hãi để dễ dàng thống trị kẻ khác. Nhưng ngày nay
cộng sản là người lo sợ hơn ai hết. Sợ mất quyền, mất địa vị để tự do ăn cắp.
Không lẽ các bạn lại coi bọn đầu nậu chết nhát đó xứng đáng lãnh đạo đất nước
à? Chúng xứng đáng làm thượng cấp của các bạn à? Con đường duy nhất để “Thoát
Việt Cộng” là chính mình phải “Thoát Hèn”.
Bằng chứng lịch sử cho thấy Hồ Chí Minh rất hèn: Viết thư năn nỉ Thực dân cho vào học trường Thuộc Địa để phục vụ quân xâm lược. Báo cáo với Staline đã hoàn thành Cải Cách Ruộng Đất giết hàng trăm sinh mạng để được Staline tin cậy. Sùng kính, vái lạy một tên hèn, bạn sẽ trở thành hèn!
Có
người ở hải ngoại cho rằng ở Việt Nam chẳng còn gì để gọi là cộng sản cả. Bọn cầm
quyền hiện này còn sống xa hoa hơn cả tư bản. Nhận định như thế, theo tôi, là
nông cạn. Căn cứ theo chuẩn mực của Ông tổ Cộng Sản, Karl Marx, đề ra: “Chỉ có
loài cầm thú mới quay lưng lại trước nỗi khốn cùng của đồng loại để lo chăm
chút cho bộ lông của chúng”, thì từ Hồ Chí Minh trở xuống, chẳng có cấp nào thực
sự là cộng sản. Hồ Chí Minh và băng Đảng chẳng những quay lưng lại, mà còn gieo
rắc kinh hoàng cho toàn dân Việt Nam. Trong buổi hội thảo nhằm góp ý với Đảng
trước ngày Đại hội, giáo sư Trần Phương gay gắt hỏi có ai trong các người tham
dự hiểu mô hình xã hội chủ nghĩa (cộng sản) là gì, thì chẳng có ai trả lời được.
Vậy thì cộng sản không phải là cái chủ nghĩa mang lại một xã hội không còn “người
bóc lột người”, “làm theo khả năng, hưởng theo nhu cầu” như bộ máy tuyên truyền
rêu rao. Nó là một bộ máy cai trị chuyên chính (tệ hại hơn cả độc tài) được
Lénine, Staline, Mao Trạch Đông sáng chế và Hồ Chí Minh mang về để hãm hại dân
ta. Ông Nguyễn văn An sau khi thôi chức Chủ tịch Quốc hội nói: “Lỗi này (tức là
sự trì trệ, bất công) là lỗi hệ thống”. Nguyễn văn An không dám nói thẳng là bộ
máy cai trị, mà phải dùng chữ hệ thống. Nói thẳng, Nguyễn văn An sợ mất sổ
lương?
Nhạc
sĩ Tô Hải sau nhiều thập niên phục vụ hết lòng cho Đảng, khi nhận ra mình lạc
đường, ông viết cuốn hồi ký “Thằng Hèn” để tố giác tội ác của Hồ Chí Minh. Nếu
như tất cả đảng viên cộng sản từ Võ Nguyên Giáp (già nhất) trở xuống có dũng
khí như cụ Tô Hải thì Đảng cộng sản đã tiêu vong.
Lãnh
sự Đặng Xương Hùng ở Genève đã từ bỏ Đảng để trở về với dân tộc. Tôi tin rằng tất
cả các bạn đồng loạt từ bỏ Đảng như Đặng Xương Hùng thì tập đoàn bán nước buôn
dân sẽ sụp đổ ngay.
Xin
nhắn gửi tới các bạn một yêu cầu cuối cùng: “Hãy từ bỏ Đảng Cộng sản để được
làm NGƯỜI”. Chớ đợi cho tới lúc lâm chung giống như điệp viên Phạm Xuân Ẩn thì
mới trối trăng cùng vợ con “Đừng chôn tôi bên cạnh mộ của những thằng cộng sản”.
Mong các bạn suy nghĩ và sớm trở về với Dân Tộc. Đồng bào Việt Nam Tự Do sẽ hân
hoan mở rộng vòng tay chào đón quý bạn.
Thân
chào các bạn,
Bằng
Phong Đặng văn Âu
©
Đàn Chim Việt
—————————————————
Tái bút: Tuy tôi là một phi
công chỉ được đào tạo để lái máy bay, chưa học qua một trường chính trị hay trường
lý luận nào, nhưng tôi thách thức tất cả những lý thuyết gia hàng đầu trong Đảng
Cộng sản Việt Nam có thể công khai tranh luận với tôi về sự chính thống (legitimacy)
để có quyền cai trị đất nước. Một Đảng dựa trên sự dối trá, bạo lực ắt có ngày
tiêu vong. Đó là quy luật phổ quát!
Tôi
bất toàn, nhưng dám sống chết với lý tưởng đấu tranh cho dân tộc tồn tại.
No comments:
Post a Comment