Sunday, April 12, 2015
Mượn tựa đề của một bài hát của Trịnh Công Sơn để mô
tả cảm giác của tôi về sự “qui cố hương” của Đại tá Lê Bá Hùng. Thật ra, nói
“qui cố hương” là không đúng; anh ta chỉ viếng thăm chính thức thôi. Ngày rời
quê mẹ là một cậu bé 5 tuổi, ngày trở về là một đại tá, chỉ huy cả hai chiếm hạm
thuộc loại hiện đại nhất của hải quân Mĩ. Sự trở về của anh ta, một lần nữa,
minh chứng cho câu nói bất hủ của ông Phạm Văn Đồng … quá bậy bạ. (Ông trả lời
báo chí Tây và nói rằng những người vượt biên là “thành phần đĩ điếm, xì ke,
trộm cướp chạy theo tàn dư Mỹ Nguỵ”).
Dĩ nhiên, người di tản không phải là thành phần trộm
cướp, mà thời đó là thành phần ưu tú của miền Nam Việt Nam. Họ là những người học
hành đàng hoàng (không có bằng dỏm tràn lan như ngày nay), họ được đào tạo bài
bản từ các nước tiên tiến hay ngay trong nước, họ là những chuyên gia rất tài
giỏi của chế độ VNCH. Họ có thể không tốt trong việc đánh đấm ngoài chiến trường,
nhưng họ là những người có học nghiêm chỉnh và có lòng nhân từ bác ái. Nếu có
đi tị nạn thời đó và có dịp sống trong các trại tị nạn Đông Nam Á thời đó, các
bạn thấy họ là những chuyên gia thứ thiệt, nói tiếng Anh không hề thua kém, thậm
chí hơn hẳn, các quan chức Thái. Khi đến Thái Lan, họ rất dễ làm việc với người
Mĩ và phương Tây vì cùng “bộ lạc” và nói cùng ngôn ngữ [tiếng Anh] nên rất dễ
biết nhau.
Tôi nhớ hoài một kỉ niệm khi ở chung trại với một
người mà lúc đó chúng tôi chỉ gọi là “Chú Ba Trung Tá”. Chú là người Bình Định,
quê nội tôi, lúc đó chắc cỡ 50 tuổi nhưng đầu bạc trắng. Chú đi tị nạn một
mình, nghèo rớt mồng tơi như tôi, suốt ngày chú chỉ có cái quần short và áo
thun đã ngã màu vàng. Chú từng là trung tá không quân thời VNCH và từng đi học ở
Mĩ nhiều năm, nên chú nói tiếng Anh rất giỏi, y như người Mĩ. Nhưng chú có óc
hài hước vui lắm, suốt ngày kể chuyện tiếu lâm. Lúc đó, tôi có biết tiếng Anh
tiếng U gì đâu, nên nhìn thấy cách nói chú tiếng Anh rất tự tin và tự nhiên,
tôi phục sát đất, và trong lòng thì lo ngại chẳng biết bao giờ mình mới nói được
như chú ấy. Một hôm, phái đoàn Cao Uỷ tị nạn Liên Hiệp Quốc ghé trại làm thủ tục
cho các thuyền nhân đi nhập trại Songkhla (cách đó vài trăm cây số), và chú Ba
Trung Tá là người thay mặt nhóm làm thủ tục, điền đơn. Một quan chức Thái khen
chú là “Your English is very good”, chú ba nhìn đám tụi tôi lúc đó đang đứng
quanh chú, rồi cười nói bằng chất giọng nẫu: “Thằng mọi này nó khen tao nói
tiếng Anh giỏi. Đồ dốt, tao nói giọng nước mắm, sao giỏi được.” Tôi nhớ chú
nói như thế. Nhớ hoài. Và nhớ câu tiếng Anh giọng nước mắm từ đó. Sau này, chẳng
biết chú Ba Trung Tá định cư ở bang nào bên Mĩ, vì khi lên trại Songkhla chú chọn
đi Mĩ (dĩ nhiên), còn tôi thì đi Úc.
Lúc đó, người miền Nam vẫn rất tự cao, và xem các
dân tộc khác trong vùng là “mọi”. Thú thật, lúc tôi mới lên bờ Thái Lan, ở một
vùng xa lánh gọi là Budi (gần biên giới Mã Lai), thấy xe hơi chạy vù vù, nhà cửa
đâu ra đó, đường xá ngon lành, người thì nhìn có vẻ sáng láng, tôi thấy mình mới
chính là mọi, chứ họ đâu phải là mọi mà văn minh hơn mình nhiều.
Những người như chú ba là thuộc thế hệ 1. Đó là thế
hệ ưu tú của VNCH, đúng như ông Lý Quang Diệu từng nhận xét. Ông Lý từng lo ngại
rằng nếu những người này có một hòn đảo để định cư thì có thể trở thành đối thủ
cạnh tranh với Singapore của ông ấy. Nếu chính quyền mới đối xử với họ đàng
hoàng, trong tình anh em cùng một nhà, thì tôi nghĩ rất có thể Việt Nam mình
không thê thảm như thời thập niên 1980 – 1990. Đọc những hồi kí cải tạo của họ
mới thấy tiếc cho Việt Nam, có một đội ngũ chuyên gia giỏi mà không biết dùng,
lại còn cho họ vào tù và tống khứ khỏi quê hương! Anh bạn vong niên, là bác sĩ
quân y thời đó mà tôi quen thường hay kể chuyện rằng lúc mấy bác ngoài Bắc vào
tiếp thu tuy mang danh là “bác sĩ” nhưng họ rất kém, tên thuốc và bệnh danh viết
còn sai tùm lum, còn kiến thức thì … ôi thôi quá tệ. Tệ đến nỗi người ta phải
dùng danh từ “bác sĩ cách mạng” để phân biệt với bác sĩ nguỵ cho chắc ăn. Còn
loại đỡ hơn chút thì suốt ngày ca ngợi … xuyên tâm liên và bo bo. Hài hước đến
khó tin. Nhưng những người đó, trớ trêu thay, lại là người điều hành bệnh viện.
Đọc lại những câu chuyện mà các “bác sĩ” cách mạng này đối xử với mấy thầy cô ở
BV Bình Dân còn ngao ngán hơn, giống như ếch nhái lên làm sếp vậy. Phải đợi đến
khi ông Tôn Thất Tùng vào thì họ (các thầy cô miền Nam) mới được dễ thở và kính
trọng hơn.
Điều đáng mừng là thế hệ thứ 2 thì khá hơn thế hệ thứ
nhất nhiều. Lợi thế của thế hệ thứ 2 là họ hoàn toàn học hành bên này, do đó
không tốn thời gian để hội nhập như thế hệ 1. Họ cũng có cơ hội bình đẳng hơn
thế hệ 1. Do đó, không ngạc nhiên, thế hệ này có nhiều “ngôi sao”. Phần lớn là
ngôi sao trong khoa học và giáo dục, chứ rất ít sao trong … quân đội. Thành ra,
những người như Đại tá Lê Bá Hùng, Chuẩn tướng Lương Xuân Việt, Phi công
Elizabeth Pham (chẳng biết mang hàm gì), v.v. là những người khá hiếm hoi trong
cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thử tưởng tượng một người Á châu, nhỏ con,
mà vươn lên hàng tá, tướng, thậm chí phi công chiến đấu cơ trong quân đội toàn
người Mĩ, thì chúng ta sẽ thấy họ xuất sắc như thế nào. Tôi thường hay nói với
các bạn trẻ tuổi hơn là, người mình muốn ngang hàng với người Úc, thì mình phải
“cao” hơn họ 2 cái đầu (nếu tiêu chuẩn là X thì được A, thì người mình phải phấn
đấu có 2X) thì họ nới nể phục, chứ bằng họ thì chưa đâu. Mấy người mang hàm tá
tướng này chắc chắn cũng phải hơn đồng nghiệp Mĩ “hai cái đầu”. Có thể nói
không ngoa rằng họ là niềm tự hào của Việt Nam.
Dĩ nhiên, họ chỉ thành công khi ra nước ngoài làm
người di tản thôi, chứ ở trong nước thì chắc gì họ được như ngày nay. Nói như
Ts Võ Tá Đức là nếu còn ở Việt Nam thì có thể em cũng còn hành nghề đạp xích
lô. Còn như Lê Bá Hùng nếu còn ở Việt Nam thì chắc chắn anh ta không thể vào đại
học được do cái “lí lịch Nguỵ”. Thời đó, chính quyền phân chia học sinh thành
10 (?) thành phần dựa vào lí lịch, và nếu là con “Nguỵ” thì đừng nghĩ đến chuyện
vào đại học. Nghĩ lại mới thấy đúng là một chính sách ngu xuẩn và kì thị kinh
khủng. Chính vì chính sách này mà nền giáo dục Việt Nam mới tệ như hiện nay, bởi
vì ngay từ đầu cái hệ thống đó chỉ ưu tiên cho thành phần mà nếu thi thố tài
năng một cách công minh thì họ không bao giờ được quyền giảng dạy, chứ chưa nói
đến học. Nhưng mà thôi, chuyện cũ đã qua, bây giờ là lúc Việt Nam phải nhận những
quả đắng do chính cái hệ thống đó gieo trồng. Không nên trách ai.
Hạm trưởng Lê Bá Hùng chỉ huy hai tàu khu trục USS Lassen (DDG 82) và USS
Blue Ridge (LCC 19) của Hải quân Hoa Kỳ thăm Đà Nẵng hồi tháng 11/2009 (Ảnh:
HC)
Đời người nghĩ cho cùng như một chuyến xe: ra đi rồi
trở về. Trở về trong vị thế của Lê Bá Hùng là một biểu tượng quá đẹp. Nhìn hình
anh ta được các đồng nghiệp hải quân Việt Nam tiếp đón tôi thấy vui trong lòng
(hi vọng là các vị phía Việt Nam thật tình). Những thành công của những người
như Lê Bá Hùng, Lương Xuân Việt, Elizbeth Phạm, (và còn biết bao nhiêu người
khác chúng ta chưa biết) là một minh chứng cho thấy người mình có thể sánh vai
ngang hàng với các nước tiên tiến, ngay cả trong quân sự, nếu có điều kiện tốt
và cơ hội bình đẳng. Cái khó khăn hiện nay ở Việt Nam là làm sao tạo ra một môi
trường bình đẳng và tạo cơ hội cho mọi người. Tôi e rằng đó là nhiệm vụ bất khả
thi khi mà cái chủ nghĩa “con ông cháu cha” đang ngự trị trong xã hội. Nhưng những
thành công của họ cũng là những sự thật sẽ còn làm ám ảnh câu phát ngôn của ông
Phạm Văn Đồng rất lâu.
No comments:
Post a Comment