Sau vụ nhà bị đập, vợ chồng tôi nhận được nhiều sự
chia sẻ về vật chất lẫn tinh thần từ bạn bè khắp nơi, trong nước cũng như hải
ngoại. Điều ấy mang lại sự an ủi lớn lao, xoa dịu phần nào nỗi đau đớn mà gia
đình chúng tôi không may gặp phải. Song, một cách thành thật tôi phải thừa nhận
rằng, những biến cố quá lớn trong thời gian qua (mà vụ đập nhà chỉ là một trong
những điều tôi tệ thôi) ít nhiều khiến chúng tôi mệt mỏi, suy sụp. Quyết định về
Bắc thăm nhà được vợ chồng tôi xem như một cách giảm bớt căng thẳng, tìm chốn
bình yên bên người thân ruột thịt sau những tai ương, sóng gió.
Chuyến đi lần này, ít nhiều mang nỗi ám ảnh bị giết
hụt của chuyến thăm nhà lần trước cách đây tròn hai năm. Tôi dùng từ “giết hụt”
để mô tả hành động của gã thanh niên cao lớn bịt mặt bằng khẩu trang, cầm gậy sắt
nhằm vào đỉnh đầu chồng tôi rồi giáng một cú chí mạng khi anh Tú vừa bước vào
xe taxi. Kẻ ác kia đã rình sẵn đâu đó và đợi chúng tôi bước ra khỏi nhà của nhà
văn Nguyễn Xuân Nghĩa để thực hiện hành vi của hắn. Cho đến hôm nay, chúng tôi
vẫn tin rằng kẻ chủ mưu không phải gã thanh niên đeo “rọ mõm”. Nó là một tội ác
mang tên chế độ. Và anh Tú thoát chết trong tích tắc do sự che chở của Thiên
Chúa.
Không có giấy tờ tùy thân, chồng tôi không thể đi
máy bay. Tôi thì chẳng thể đi tàu lửa được vì chứng say xe, với lại bé Tôm còn
quá nhỏ để chịu đựng suốt 32 tiếng đồng hồ trên tàu lửa. Có nghĩa là chúng tôi
chẳng bao giờ được đi xa cùng nhau. Mẹ con tôi về Hải Phòng trước. Anh Tú và
Nguyễn Ngọc Tường Thi (*) nhảy tàu lửa về sau. Cũng chỉ vì cái tội không có giấy
chứng minh nhân dân (CMND) nên anh Tú phải nhờ một người khác mua vé giúp và đi
cùng. Chúng tôi rủ Thi đi vì quý mến cậu ấy. Thi cũng coi vợ chồng tôi như người
nhà. Vả lại, cùng cảnh tù đày, khổ sở nên dễ thông cảm cho nhau. Thi bảo “nghe
nói đồ ăn Hải Phòng ngon lắm, người Hải Phòng mến khách nên em cũng muốn đi một
chuyến cho biết”.
Sau bao trông ngóng, hồi hộp, rồi anh Tú và Thi cũng
về tới nhà tôi an toàn. Các anh chị, các cháu tôi ai cũng nghèo, nhưng mến
khách. Không khí gia đình đầm ấm làm Thi thấy thoải mái như ở nhà. Chỉ có điều,
khí hậu miền Bắc khắc nghiệt khiến cậu ta hơi mệt. Thi là dân lao động, chạy xe
Grap nên ở ngoài đường suốt, không quen ngồi một chỗ trong nhà. Cậu ta lượn ra
ngõ, đi đi lại lại đến chóng cả mặt.
Tôi dặn:
- Em đừng ra ngõ nữa, loanh quanh ở đây thôi. Bọn
côn an Hải Phòng khốn nạn lắm, nó rình bắt khách nhà chị luôn đấy.
- Đứng đây chắc không sao đâu chị. Với lại
mình có làm gì đâu mà nó bắt.
Thi nói với tôi như thế. Rồi cứ ra ngoài cổng đứng
chơi, hút thuốc, ngắm người qua lại. Tôi phải dặn người nhà để mắt đến Thi
phòng khi cậu ấy bị lôi đi. Kinh nghiệm suốt ba năm bị quản chế khiến tôi nghĩ
bất cứ ai đến thăm tôi cũng có thể bị bắt cóc, bị đánh đập.
Trong bữa cơm chiều, tôi nảy ra ý định thuê xe đi
Cát Bà. Thế là các anh chị, các cháu tôi lên kế hoạch. Điện thoại gọi nhau í ới,
hẹn hò rôm rả. Người thì thuê xe, kẻ thì được phân công mua đồ ăn, thức uống để
chuẩn bị cho chuyến đi được ấn định vào hai ngày sau đó. Tôi muốn chồng tôi có
một chuyến đi chơi ra trò. Chín năm sống phiêu bạt ở Thái Lan,14 năm ở tù, ra
tù thì em trai và bố lần lượt qua đời. Rồi không chịu được cảnh bất công, lại
lên tiếng, lại đấu tranh và tiếp tục bị khủng bố, bị đàn áp, bắt bớ, đánh đập.
Chúng tôi lấy nhau, hạnh phúc nhân đôi đồng nghĩa với việc hiểm nguy sẽ tăng
lên gấp nhiều lần. Bé Tôm chào đời là một phép lạ, một niềm hạnh phúc ngoài sức
tưởng tượng của hai vợ chồng. Thế rồi bao nhiêu vốn liếng tích cóp nhiều năm của
cả hai vợ chồng, cộng với vay mượn thêm, chúng tôi mua một mảnh đất, xây căn
nhà nho nhỏ ở Vườn rau Lộc Hưng (VRLH) để con gái có chỗ vui chơi, để nó không
phải lớn lên trong cảnh thuê nhà trọ. Thế là quá đủ đầy, mãn nguyện rồi. Chuyện
bắt bớ, đánh đập, tù đày trong bước đường tranh đấu tiếp theo, không phải là điều
chúng tôi quá bận tâm hay sợ hãi. Vì ai mà chẳng gặp những chuyện như thế khi đối
kháng với nhà nước này. Nhưng, (lại nhưng) căn nhà xinh xắn vừa mới hoàn thành,
chỉ được ở duy nhất một đêm đã bị giật sập cùng tất cả các căn nhà khác ở VRLH.
Biến cố này nằm trong một chuỗi những biến cố xảy đến cho gia đình chúng tôi,
nhất là đối với cuộc đời của chồng tôi, anh Huỳnh Anh Tú. “Suốt gần 30 năm nay,
anh chưa có ngày nào được sống bình yên. Lúc nào cũng ở tư thế phải đối phó, phải
sẵn sàng đón nhận những điều tồi tệ”. Mỗi lần xảy ra chuyện gì, chồng tôi lại
thở than như thế. Nghe não ruột. Nhưng từ khi nhà bị đập, anh ấy vốn ít nói lại
càng trở nên lầm lỳ, thích ngồi một mình hơn. Sự thay đổi của chồng đôi khi khiến
tôi sợ hãi.
Thôi thì ra Bắc đổi gió vậy.
Sáng hôm sau, khi tôi còn đang ôm bé Tôm trên giường
thì chị gái tôi chạy vào, hớt hải:
- Thi bị bắt rồi. Chúng nó đưa lên đồn công an phường
Đông Hải 1.
Tôi bực mình hơn là ngạc nhiên:
- Đã bảo đừng ra ngoài mà không nghe cơ. Tiên sư lũ
côn an Hải Phòng nó vẫn láo và hung hãn như thế.
Tôi thay đồ. Chồng tôi lo lắng hỏi:
- Em đi đâu?
- Thì ra đồn công an đòi thằng Thi về chứ đi đâu.
- Dì cứ từ từ xem thế nào đã. Tốt nhất là để chị đi.
Chứ dì mà đi, chúng nó xông vào nhà bắt chú Tú thì cả nhà biết xoay sở làm sao.
Lúc ấy ai lo cho bé Tôm.
Tôi không còn cách nào khác là loan báo việc Thi bị
bắt lên facebook, và chờ tin của anh chị tôi.
Một lúc sau, anh rể và chị gái tôi về, tường thuật
sơ sự việc. Đại loại công an Hải Phòng “mời” Thi về đồn để hoạnh họe về chuyến
ra Hải Phòng. Họ còn yêu cầu chị gái tôi đưa chồng tôi là anh Huỳnh Anh Tú ra
phường trình diện, báo cáo tạm trú. Ôi, lại có cái trò con cái về nhà bố mẹ thì
phải ra công an trình diện và khai báo tạm trú nữa! Công an hứa “làm việc” xong
sẽ thả Thi về.
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh_hzXiksL8EHchk6j5r-bxUzt2FZhoQB5O7jvWm9AGtonzqd9rwnsHzy-OIJ7szglVEEFJKOXUDtbvOPHpfJVmiwRX078G-t12wmSVyF9NK_oWYRUsUanLjp4sxXv9QF9JkIABSTX_DfA/s640/57056172_2431351183798013_5457670580033552384_n.jpg
Lực lượng rọ mõm bủa vây nhà tôi ở Hải Phòng
Lực lượng rọ mõm bủa vây nhà tôi ở Hải Phòng
Tạm trú chỉ là cái cớ để bắt bớ, hoạnh họe, khủng bố
thôi. Ai cũng biết tỏng. Điều tôi ngạc nhiên là tại sao họ (côn an HP) lại thừa
nhận đang giam giữ Thi? Tôi cũng không tin lời hứa của họ sẽ thả Thi (về nhà
tôi) sau khi làm việc xong. Bao nhiêu người bị bắt chỉ vì đến thăm tôi, bị đưa
lên đồn công an tra khảo. Nhưng hỏi đến là họ chối, cãi bay cãi biến “chúng tôi
không bắt ai”. Tôi đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất là họ sẽ đưa Thi đến một
vùng ngoại thành hẻo lánh, lột hết đồ của cậu ta từ quần áo đến tiền bạc, giấy
tờ, điện thoại. Thậm chí đánh cho một trận thừa sống thiếu chết rồi “kệ mẹ tên
phản động”. Hoặc nhẹ nhàng hơn là sẽ móc túi cậu ta, tự lấy tiền mua vé rồi áp
giải Thi ra phi trường, tống về Sài Gòn kèm theo lời đe dọa “đi đâu thì đi, nhớ
chừa mảnh đất Hải Phòng ra nếu còn muốn sống”.
Tôi giục chị gái:
- Chị nấu cơm sớm đi để em mang ra đồn cho Thi. Em sẽ
làm ầm lên rồi muốn đến đâu thì đến. Chị với anh Tú ở nhà trông Tôm.
Tôi vừa dứt lời thì Thi về. Tôi ngạc nhiên:
- Sao bọn công an Hải Phòng hôm nay quân tử thế nhở?
Thi hì hì cười:
- Khiếp quá, em đang lơ ngơ thế nào mà những mười mấy
thằng xông tới bắt. Lên đồn cũng cả đống mấy chục người quây. Đúng là công an Hải
Phòng kinh thật.
Thì ra là khi Thi bị bắt, đúng lúc anh trai tôi đi
làm qua trông thấy. Thi không chịu đi, còn hoạnh họe bọn người kia vì sao bắt
người vô cớ. Chắc không muốn ồn ào, sợ to chuyện, một trong những kẻ đi bắt người
phân bua:
- Anh cứ đi theo chúng tôi lên đồn. Đây này, có anh
Sơn biết chúng tôi, anh đừng lo.
- Thế chúng mày định đưa cậu ấy đi đâu? Anh trai tôi
hỏi.
- Bọn em mời anh ấy lên phường Đông Hải 1, hỏi chút
chuyện rồi tụi em cho về thôi.
Thế là chúng đưa Thi đi. Anh trai tôi chỉ kịp quay về
báo cho chị gái tôi biết, rồi anh đi làm.
Tôi nghĩ, nếu không giáp mặt nhau, không có câu “anh
Sơn biết chúng tôi” thì chắc gì Thi đã lành lặn, yên ổn mà trở lại nhà tôi.
Thi kể:
- Một thằng công an miệng dẻo như kẹo còn bảo em
“anh có muốn đi chơi ở đâu tụi em tư vấn cho? Hay là muốn đi Cát Bà cứ bảo em. Các
anh chị đi đâu cứ yên tâm đã có tụi em đi theo bảo vệ”.
Tôi lộn tiết:
- Bà mẹ chúng nó hay hớm gì trò nghe lén điện thoại.
Giờ nó án ngữ mấy đống đeo rọ mõm rình rập thế kia thì còn đi đứng gì, mất vui.
Lại còn dọa đi theo bảo vệ nữa. Bảo cái mả cha chúng nó.
Chồng tôi lườm một cái rõ dài:
- Em cứ văng tục cho nó quen cái miệng đi.
Thi lại cười hềnh hệch.
- Em phục chị Nghiên luôn. Bao nhiêu năm phải chịu đựng
lũ ma quỷ này. Mà công an Hải Phòng có vẻ sợ chị thì phải. Em cảm thấy thế. Bà
Thủy (**) còn bảo em về khuyên chị gỡ bài đấy. Lúc mụ ấy nói em mới đoán là chị
la làng trên facebook. Mụ này là sếp hay sao ấy, thấy bọn kia có vẻ khúm núm, sợ
sệt trước mụ này. Mụ còn tự ý mở điện thoại của em. Em không cho. Khiếp, người
đâu mà mất lịch sự.
- Chúng nó ghét chị thôi, chứ sợ gì. Nó mà biết sợ
chị em mình thì đất nước này khác rồi.
Ai cũng bực mình, không hẳn vì chuyến đi Cát Bà bị hủy.
Mà vì cả nhà tôi, dâu rể trai gái, thậm chí các cháu tôi cũng bị công an thường
phục đi theo, giám sát. Nhà các anh, các chị tôi đều bị canh gác, dòm ngó như đối
tượng tội phạm đang bị điều tra.
Mệt mỏi sau chuyến đi xa, bị khủng bố, cầm tù trong
nhà, cộng thêm thời tiết miền Bắc đang giao mùa nên cả Thi, vợ chồng tôi lẫn bé
Tôm đều ốm. Thi nằng nặc đòi về sớm vì buồn chán, vì nhớ con, rồi công việc
đang đợi ở Sài Gòn. Chưa kịp thưởng thức các món ngon đất Cảng, chưa kịp thấy
“người Hải Phòng mến khách” đã bị lực lượng rọ mõm chào hỏi một cú nhớ đời rồi.
Nguyễn Ngọc Tường Thi tại đồn công an phường 9, Gò Vấp
hôm 10/4/2019
Đêm hôm ấy, bé Tôm sốt cao phải nhập viện. Tôi không
kịp chào hỏi hay dặn dò gì Thi vì bận chăm con. Chiều hôm sau, tôi nhận được
tin nhắn của Thi “Có hai thằng an ninh Hải Phòng đi theo em tới tận phi trường.
Em qua cổng an ninh nó mới thôi. Vừa về tới đầu hẻm đã có mấy thằng an ninh
thành Hồ đón sẵn rồi chị ạ. Nó hỏi han vớ vẩn xong mới cho em vào nhà. Mà về tới
Sài Gòn là em thấy hết bệnh luôn chị ơi. Chị tranh thủ cho bé Tôm vào đi, ngoài
đấy khí hậu kinh quá”.
Nửa tháng sau khi bị công an Hải Phòng bắt cóc, hôm
qua 10/4/2019, Thi lại bị công an thành Hồ mời lên làm việc. Một tờ giấy mời
không ghi giờ giấc, ngày/ tháng/ năm, không ghi rõ địa chỉ trụ sở công an nơi
công dân phải đến. Nực cười nhất là cái mục lý do mời công dân lên đồn làm việc
được ghi nguyên văn thế này: “Để: một số việc có liên quan”.
Việc có liên quan tức là chuyến đi Hải Phòng nhằm mục
đích gì? Quan hệ thế nào với đối tượng chống phá là Phạm Thanh Nghiên, Huỳnh
Anh Tú? Tại sao lại viết “linh tinh” trên facebook. Việc Thi chia sẻ bài của
tôi về chuyện cậu ấy bị bắt tại Hải Phòng được công an thành Hồ diễn giải là
“viết linh tinh”. Rồi phải cam kết không được biểu tình, giăng biểu ngữ nhân
ngày phỏng hai hòn Miền Nam 30/4.
Giấy Mời Nguyễn Ngọc Cường
Giấy Mời Nguyễn Ngọc Tường Thi
Cái gọi là "giấy mời" của côn an quận Gò Vấp
mời hai cha con cựu TNLT Nguyễn Ngọc Cường và Nguyễn Ngọc Tường Thi.
Thôi Thi ơi, có bố là cựu TNLT, bản thân cũng từng
đi tù với cái gọi là “chống nhà nước”, bây giờ lại thân thiết với vợ chồng “phản
động” Tú-Nghiên thì coi như cuộc sống chạy Grap kiếm tiền nuôi con kể như khó
khăn chồng chất gian truân rồi em ạ.
Thôi, cố lên vậy! Chứ biết sao bây giờ.
Chú
thích: (*) Nguyễn Ngọc Tường Thi: Ngày 1/4/2011, cả nhà Thi
gồm vợ chồng anh, cha ruột là ông Nguyễn Ngọc Cường bị bắt với cáo buộc vi phạm
điều 88 “tuyên truyền chống nhà nước”. Vì vợ Thi là Phạm Bích Chi đang mang bầu
nên bị tòa tuyên 03 năm án treo. Thi bị 18 tháng tù giam trong khi cha anh bị
tuyên 7 năm tù giam, 3 năm quản chế. Ông Cường là một cựu quân nhân thời VNCH.
Sau năm 1975, ông tham gia phong trào chống cộng, đòi từ do dân chủ và bị bắt bốn
lần đi tù, tổng cộng 17 năm.
Xin xem thêm bài về cựu TNLT
Nguyễn Ngọc Cường qua bài viết của blogger Huỳnh Anh Tú.
(**) Lã Thị Thu Thủy: Một nữ nhân viên an ninh cao cấp
thuộc phòng an ninh chính trị Hải Phòng. Một kẻ hống hách, sắt máu bị cả phe
dân chủ lẫn phe đồng nghiệp khinh ghét. Lã Thị Thu Thủy là nhân vật được tôi đề
cập đến trong cuốn sách “Những mảnh đời sau song sắt”.
Sài Gòn ngày 11/4/2019.
(Còn nữa)
No comments:
Post a Comment