Fri, 10/23/2015 - 15:23 — canhco
Từ khi Đảng Cộng sản Việt Nam được thành lập đến
nay, một cách nhất quán, Đảng luôn tự phong là giai cấp lãnh đạo, là ngọn đuốc
soi đường cho mọi thế hệ, là văn minh và ngay trong hiến pháp của đất nước Đảng
cũng “tiếp thu” và chễm chệ trên ấy với điều 4 vững vàng và kiên định.
Mặc những phản đối, những lập luận đưa ra chống lại
sự kiên trì đảng trị ấy, trong khi người dân tiếp tục lăn lóc kiếm từng đồng tiền
mang dấu ấn của Mỹ dưới ánh sáng Mác Lê, Đảng vẫn như từ lúc mới sinh vẫn oe oe
tiếng khóc đòi được bú dòng sữa Xã hội chủ nghĩa, thứ sữa không biết mua đâu mới
có.
Tính chất đảng trị được ngay các đảng viên sừng sỏ
nhất chấp nhận và đôi lúc, đôi nơi những tuyên bố của họ nhấn mạnh đến vai trò
không thể thay đổi của Đảng Cộng sản mà chính họ là người đại diện mang chữ “trị”
trên ve áo. Dùng quyền lực của một tập thể hơn ba triệu đảng viên để khống chế
đất nước, Đảng được chia nhỏ cho từng con người trong Đảng. Vị trí trong Đảng
càng lớn thì mức độ “trị” càng cao.
Có ăn thì có làm là điều hiển nhiên của xã hội thế
nhưng việc làm của mỗi đảng viên lại không rõ ràng minh bạch để chứng minh cho
đồng tiền mà họ được “ăn”. Từ Tổng bí thư cho tới một chị đảng viên mới
tuyên thệ, không ai biết đích xác mình sẽ làm gì trong Đảng Cộng sản Việt Nam.
Thủ tướng hay Chủ tịch nước đều có việc làm cụ thể và vì vậy chịu trách nhiệm cụ
thể, còn Tổng bí thư được đặt ra suốt ngày cầm quyển kinh của Đảng để tụng niệm
những câu chữ vô hồn và “công tác” duy nhất mà ông ấy giữ là ôm chặt điều 4 hiến
pháp.
Đảng lấy tiền ngân sách, ngân sách thu từ dân và tài
nguyên của đất nước. Tài nguyên ấy suy cho cùng cũng thuộc về người dân bởi đất
nước nhiều lúc chỉ là một huyễn từ rất dễ bị lạm dụng. Mọi của cải vật chất chạy
vào túi ngân sách và cái túi ấy có ống thông sang cái túi của Đảng. Mồ hôi nước
mắt người dân đang đổ ra để nuôi Đảng và bù lại Đảng đã cố gắng làm điều gì đó
cho người dân thấy Đảng cũng có việc làm.
Một trong những việc làm quan trọng nhất mà Đảng
chưa bao giờ xao nhãng là bồi đắp và giữ gìn tình hữu nghị Việt Trung, mối tình
tuy cay đắng cho dân tộc nhưng lại ngọt ngào giữa hai đảng anh em không gì thay
thế được.
Đảng cố hàn gắn những rạn vỡ với Bắc Kinh sau các cuộc
chiến tranh nhưng cố gắng nào cũng bị người dân ném đá. Những viên đá nho nhỏ,
những cằn nhằn len lén và không được cả nước nghe nên Đảng vẫn bình yên tiếp tục
công tác cao cả giữ Đảng của mình: “Giữ nước không quan trọng bằng giữ Đảng”.
Đảng “cụ” Phùng Quang Thanh vừa công khai nói trước quốc hội như thế.
Đảng trị xem ra đang bị cạnh tranh, “dòng chủ lưu” ấy
có cái tên chính thức là “gia đình trị”.
Hình như số trời đang nhỏ xuống cho dân tộc khi bùng
lên một loạt hiện tượng lãnh đạo từ cao tới thấp mang con cái vào chiếm ghế
trong chính quyền lẫn trong Đảng. Chính quyền lệ thuộc Đảng là điều hiển nhiên
vì Đảng ban chức và lấy lại tiền lại quả từ các chức vụ ấy. Chỉ có Thủ tướng,
Chủ tịch Quốc hội và Chủ tịch nước là … tương đối ngang hàng với Đảng và có lẽ
do vậy họ mới mạnh tay ký những quyết định mang con của mình vào những chức vụ
“kế thừa”.
Nếu Nông Quốc Tuấn mờ nhạt và bất tài không kham nổi
tham vọng của Nông Đức Mạnh thì Nguyễn Thanh Nghị có vẻ được chuẩn bị kỹ lưỡng
từng bước để tiến lên thay thế cho ông Dũng. Em Nguyễn Minh Triết tuy non nớt
và yếu đuối thể chất nhưng sẽ là một lãnh chúa miền Trung trong tương lai. Nguyễn
Thanh Phượng với tấm lưng hộ pháp của Henry Bảo và danh hiệu McDonalds sẽ là thế
lực thứ hai sau khi ông Dũng về hưu lo “trồng cây gì, nuôi con gì” như truyền
thống dễ thương của người làm cách mạng.
Ông Dũng và gia đình không làm cách mạng, gia đình
này đang tiến vững chắc từng bước vào khuôn mẫu “gia đình trị” song song với Đảng
để cai trị, chứ không phải điều hành, đất nước.
Mặc dù báo chí đang dẫn thông tin không vui về khuôn
mặt kinh tế lem luốc của Việt Nam hôm nay nhưng gia đình ông Dũng có lẽ là nơi
duy nhất không thấy có liên quan gì đến họ.
Thứ nhất, chính phủ chỉ còn 45 ngàn tỷ để chi tiêu
trong năm nay, số tiền này chỉ là muối bỏ biển so với bộ máy ngốn tiền của Thủ
tướng. Thứ hai trong năm qua việc tăng lương chỉ là bánh vẽ vì suốt năm không
có đồng nào trong ngân sách được sử dụng vào việc này.
Báo chí dẫn lời chuyên gia Phạm Chi Lan cho rằng
ngân sách hiện nay không còn tiền để đầu tư và đây là điều nguy hiểm. Ngân
sách khó khăn đến mức "tận diệt" doanh nghiệp chứ không phải là tận
thu nữa, nhiều doanh nghiệp không còn sức để làm ăn.
Hình như cảm động việc khó khăn của doanh nghiệp sắp
bị tận diệt nên chính phủ xin phát hành 3 tỷ đô la trái phiếu để bù vào ngân
sách, tuy nhiên món nợ 16 tỷ mà ngân sách phải trả trong hai năm sắp tới vẫn
chưa biết cấu véo vào đâu để có.
Mà cũng có thể do tình trạng khẩn cấp này mà gia đình
Thủ tướng được chú ý hơn chăng? Ai cũng biết Thanh Phượng giàu nức đố đổ vách cộng
với tương lai đầy “hứa hẹn” khi Phú Quốc thành nơi ăn chơi số một dưới sự chỉ đạo
chặt chẽ của anh Nghị thì có gì mà gia đình này làm không được?
Có thể họ sẽ bỏ tiền riêng ra vực dậy kinh tế Việt
Nam trong vài lãnh vực nào đó để lấy điểm, trước khi lấy tiền từ các món đầu tư
béo bở?
Có điều đáng buồn: đảng trị hợp với gia đình trị trở
thành một cặp đôi hoàn hảo và chúng ta tiếp tục bị “chúng trị” không biết đến
bao giờ.
No comments:
Post a Comment