Tựa
đề của bài viết này ban đầu tôi định đặt là “Đôi lời cảm tạ” – nhưng nghĩ đi
nghĩ lại thấy nó hơi khách sáo màu mè không phù hợp lắm với mình nên tôi thay đổi.
Đây là lời từ sâu thẳm trong lòng mình, tôi muốn gửi đến gia đình, người thân,
anh chị, bạn bè và em út – những trái tim xanh đã bảo bọc, an ủi và bên cạnh
tôi trên đoạn đường đã và sẽ đi qua.
Với
vinh dự mà tổ chức Civil
Rights Defenders trao tặng, tôi muốn chia sẻ nó với gia đình,
bạn bè và những người đã bên cạnh ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua. Không có
mọi người, tôi không thể nào có được vinh dự này.
Tôi
muốn gửi lời cám ơn chân thành nhất đến mẹ tôi, và gia đình tôi – những người
đã bên cạnh tôi trong mọi hoàn cảnh, đã gánh chịu những sách nhiễu khó khăn
cùng tôi, và đã luôn thương yêu và ủng hộ tôi hết lòng theo cách của mình.
Tôi
muốn nói lời chân tình với anh, chị em tôi, các thành viên của Mạng lưới
Bloggers Việt Nam – những người đồng hành luôn tin yêu và hỗ trợ tôi trong mọi
tình huống. Cám ơn sự động viên, chỉ bảo và hỗ trợ của anh chị em mình.
Giải
thưởng này không phải là của riêng cá nhân tôi, nó là nỗ lực của Mạng lưới
Bloggers Việt Nam, và câu chuyện về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam sẽ có
thêm cơ hội đến với thế giới. Và tôi hãnh diện khi có những người anh, người chị,
người em luôn yêu thương nhiệt thành và đùm bọc tôi như mọi người.
Tôi
cám ơn những lời động viên, cũng như những lời góp ý khen, chê của tất cả bạn
bè trước giờ, đã giúp tôi ngày một tiến bộ và vững vàng hơn.
So
với nhiều anh chị em hoạt động khác, tôi ít bị đàn áp, và tôi cũng ít khi kể về
những gì mình phải trả giá bởi tôi không muốn người quan sát phải e dè và hiểu sau
về chữ “nhân quyền” theo định nghĩa mà nhà nước này muốn. Nhân quyền không có
gì là nhạy cảm, nó là các giá trị căn bản của con người mà bất kỳ ai sinh ra
trên trái đất này cũng đều được thụ hưởng. Những người đấu tranh để đòi quyền
làm người của mình tại Việt Nam, không phải là tội phạm theo định nghĩa của nhà
nước. Và người Việt – xứng đáng được hưởng trọn vẹn các quyền làm người như mọi
dân tộc trên thế giới.
So
với những ngày tháng tù đày mà anh chị bạn bè tôi phải nhận, cũng như những đòn
roi bạo hành mà nhiều người gánh chịu thì những gì tôi trải qua, sự mất mát của
tôi có lẽ không là gì cả. Tôi không can đảm đối đầu như nhiều người khác, và
tôi chỉ muốn từng bước giải quyết sự sợ hãi của mình để mọi người thấy rằng: nếu
tôi làm được – thì bất kỳ ai cũng đều có thể làm được việc bảo vệ và tranh đấu
cho tự do của mình.
Sự
sỉ nhục, sự xúc phạm, nhạo báng, sự an toàn và riêng tư của gia đình, người
thân, và nhiều người xung quanh bị ảnh hưởng – tôi rất ít chia sẻ về những điều
này trước công luận, bởi vì tôi muốn mình học được cách chấp nhận nó nếu muốn
chạm tới tự do. Nói như vậy không có nghĩa là tôi không bị làm sao, và hôm nay,
tôi hy vọng con cái mình lớn lên, sẽ thông cảm và chia sẻ khi tôi đã từng đánh
mất hạnh phúc gia đình và ít dành thời gian cho con.
Tôi
biết ơn gia đình, anh chị em và bạn bè đã luôn bên cạnh tiếp sức cho tôi đi,
nói và viết, làm những điều mình mong muốn trong tâm.
Tôi
may mắn có được những người yêu thương, là anh chị, là bạn bè – những người gặp
nhau trong tình thương mến – những trái tim xanh kết nối vì tự do cho quê
hương.
Tôi
cám ơn mọi người, và xin chia sẻ vinh dự này cùng mọi người,
“Cám
ơn nhau cho đời độ lượng
Từ
tâm này ta gắng mang theo”
Chúng
Ta – những trái tim xanh – sẽ tiếp tục việc của mình, sẽ thắp sáng tự do cho Việt
Nam bằng ngọn lửa từ tâm mình.
Hình
:
Nguyễn
Ngọc Như Quỳnh và Phạm Thanh Nghiên
Nguyễn
Ngọc Như Quỳnh và Nguyễn Hoàng Vi (blogger An Đỗ Nguyễn)
Lẳng hoa chúc mừng của MLBVN
No comments:
Post a Comment