Ký giả Quảng Nam
T/g gửi cho TTHN
27/11/2011
Vừa qua trên mạng đã lao xao vụ việc ông Trương Duy Nhất chủ trang “Một góc nhìn khác” phê phán cây bút kinh tế Châu Xuân Nguyễn của “Tin tức hàng ngày”. Ông Trương Duy Nhất đã dùng những câu chữ rất nặng đối với ông Châu như “cao ngạo, hoang tưởng, tâm thần, điên khùng”. Đối với trang “Tin tức hàng ngày” (TTHN) cũng không ngoại lệ, ông khẳng định đó là một trang “chống cộng cực đoan và điên loạn”.
Tôi chỉ là một người đọc bình thường thấy trang TTHN nói về kinh tế khá chính xác nên cũng hay vào trang này và cũng từng có sự trải nghiệm với ông Nhất khi để lại bình luận trên trang của ông nên xin thử giải mã động cơ phê phán của ông xem sao.
Bài viết của tôi có lẽ hơi dài dòng nên mong người đọc thông cảm cho một kẻ lâu lâu mới cầm bút.
Theo như tôi được biết ông Nhất tự coi trang mạng của ông là “đứng trên lề phải và viết theo lẽ phải” nhưng lâu nay các bài viết của ông được cư dân mạng đánh giá là một trang lề trái hoặc trang phản biện của thành phần đối lập. Thực ra lề trái lề phải cũng chỉ là một cách gọi tên mà thôi. Cách gọi tên đó muốn nói đến sự phân biệt giữa thông tin chính thống của chính quyền ở một quốc gia không có báo chí tư nhân như Việt nam và đối lập với thông tin trên mạng hoặc từ nhiều nguồn khác nhau không theo quan điểm của Đảng Cộng Sản Việt Nam và nhà nước lãnh đạo. Các bài viết của ông Nhất đã từng được bạn đọc tán thành, chia xẻ khá nhiều. Nhưng thời gian gần đây những bài ông đăng có những nội dung khác lạ. Chúng tạo nên một cảm giác là dường như đang có tình trạng mất đoàn kết của những tiếng nói phản biện, gây nên một sự thắc mắc với người đọc và khiến họ hoang mang khi nghĩ về những người dân chủ tại Việt Nam, rằng có vẻ như những thành phần cấp tiến trong xã hội Việt Nam đang sa đà trong việc đánh bóng tên tuổi hơn là tạo một sự đồng thuận trong việc góp phần đem đến những giá trị tốt đẹp cho xã hội?
Bản thân tôi khi đọc bài phê phán của ông Nhất cũng thấy phân vân. Tôi đã nghĩ là có thể ai đó chiếm blog của ông rồi mạo danh ông để đả phá ông Châu Xuân Nguyễn và trang TTHN vì ông gọi ông Châu là điên khùng thì rất bất thường. Tuy nhiên xâu chuỗi các sự kiện trước đây như vụ ông Nhất lên án tiến sỹ Cù Huy Hà Vũ, giáo sư Ngô Bảo Châu… và gần đây nhất ông phản đối việc chọn bà Minh Hằng của nhóm biểu tình chống Trung Quốc là người phụ nữ của năm thì rõ ràng quan điểm viết của ông Nhất hình như đã thay đổi so với trước.
Sau các bài viết tấn công ông Châu bạn đọc của cả hai bên đã bình luận rất nhiều. Kẻ chê người khen lao xao diễn đàn. Đã có khá nhiều các comment bình loạn, rất hàm hồ và thô bạo của những người kém hiểu biết và có thể có cả những nickname của công an mạng mạo danh để gây nhiễu và hạ uy tín phong trào đối lập non trẻ của Việt Nam.
Điều gì khiến ông Trương Duy Nhất trở nên như vậy?
Tại sao ông lại tấn công trực diện và mạnh mẽ ông Châu Xuân Nguyễn trong thời gian này?
Những khả nằng nào có thể lý giải cho điều này?
Phải chăng chỉ là một sự “ghen ăn tức ở” của ông đối với một trang mạng đang hot hiện nay hay ông Nhất đúng là người của bên an ninh Việt Nam được cài cắm như lời đồn đại hay vì lý do nào khác nữa?
Nhìn sơ lại quá trình hoạt động của hai ông chúng ta thấy họ có những điểm chung bên cạnh nhiều điểm riêng.
Ông Trương Duy Nhất sinh năm 1964, dân Quảng Nam, con em một gia đình cách mạng (cộng sản). Lớn lên ông học khoa Văn Đại Học Tổng Hợp Huế sau đó ra trường làm phóng viên cho báo Công An Quảng Nam-Đà Nẵng từ năm 1987 cùng thời với cựu Tổng biên tập của báo này, Đại tá Lê Nguyên Hùng. Năm 1995 ông đầu quân cho báo Đại Đoàn Kết và đến Xuân 2011 thì ông bỏ báo này và cũng không làm thêm gì khác để chuyên tâm viết blog riêng. Blog của ông được đặt là “Một góc nhìn khác” có nhiều bài phản biện nhà cầm quyền.
Ông Châu Xuân Nguyễn sinh năm 1955, dân Sài Gòn, đi du học Úc từ năm 1975 chuyên nghành cơ khí sau đó làm việc cho các công ty của Úc và của Mỹ như King Island Scheelite, Raymond Engineers… Ông có về Việt Nam làm việc một thời gian ở nhà máy đóng tàu Ba Son và thời gian sau này ông mở công ty riêng T.T. Từ năm 2008 chuyên tâm nghiên cứu về kinh tế và viết nhiều bài phân tích, dự đoán kinh tế Việt Nam.
Như vậy bên cạnh nghề nghiệp riêng của mình chúng ta thấy cả hai ông đều có sở thích viết lách, chỉ trích chế độ trong thời gian vừa qua, có cơ hội đi đây đó nhiều và dường như không phải lo toan việc mưu sinh. Cả hai trang mạng của hai ông đều được nhiều người tìm đọc, đặc biệt trang TTHN của ông Châu (và blogger Kami) là trang có số lượng người truy cập nhiều nhất trong WordPress.
Ông Nhất đã xỉ vả ông Châu là kẻ cao ngạo, hoang tưởng, tâm thần, điên loạn và so sánh ông này với ông Đại biểu Quốc Hội Hoàng Hữu Phước. Sự tấn công này của ông Nhất là ấu trĩ. Vì tôi nghĩ đa phần bạn đọc theo dõi trang mạng này đều thấy những điều ông Châu đã viết về thực trạng kinh tế Việt Nam là đúng. Riêng về mảng xã hội ông Châu viết kém và ông có những hiểu biết có vẻ như ngây thơ về mặt này. Ông không cảm nhận được những ngóc nghách của đời sống ở Việt Nam hiện nay như những người đang sống chung cùng chế độ, va chạm hàng ngày với thực tiễn của đời sống Việt Nam. Trong ngôn từ trao đổi với bạn đọc cũng như một vài bài viết đôi lúc ta thấy ông có lúc ông “nổ văng miểng” và đề cao cá nhân, cho rằng ông có thể và sẽ đứng ra gánh vác trọng trách điều hành chính phủ Việt Nam thời “hậu Cộng Sản”. Có lẽ ông Nhất đã chỉ trích ông Châu cao ngạo là ở điểm này. Còn lại những hành xử và lời lẽ của ông Châu nhìn chung tôi thấy lịch sự, biết kiềm chế và thể hiện được tư thế của người có ăn học.
Gọi ông Châu là kẻ cao ngạo chắc không ai bắt bẻ ông Nhất nhưng miệt thị ông Châu là tâm thần, điên khùng trên một trang mạng công khai với tư cách là người chủ trang quả thật là một sai lầm. Điều này trước đây tôi đã chia xẻ với ông Nhất khi comment trên trang của ông dù không được đăng, sau khi ông chỉ trích ông Châu trong vụ “thư gửi Chủ tịch Trương Tấn Sang” và cũng nghĩ đối với ông chỉ là một tai nạn nhưng không phải như vậy. Ông Nhất đã tiếp tục tấn công ông Châu một cách có chủ ý và quyết liệt. Điều ông Nhất đang làm không hề bị ràng buộc về mặt luật pháp tuy nhiên nó gây nên những hệ lụy không nhỏ cho sự manh nha của tinh thần dân chủ trong xã hội Việt Nam.
Nếu chúng ta tin ông Châu tâm thần, điên khùng như ông Nhất khẳng định hẳn chúng ta sẽ bối rối khi trả lời những câu hói sao ông này có thể làm việc lâu năm cho các công ty ngoại quốc và tự mở công ty riêng hoặc thấy ông viết khá sắc nét về tình trạng kinh tế Việt Nam hiện nay? Một người sống ở một quốc gia văn minh như Úc trên 30 năm hẳn phải thâu lượm được nhiều điều bổ ích. Điều ông Nhất có thể đúng nằm trong tính cách của ông Châu, đó là sự bốc đồng. Tuy nhiên chúng ta có thể hiểu được rằng tính cách của ai đó khác thường cũng là chuyện riêng của họ dù chúng ta thích hay không. Điều quan trọng là họ có làm điều gì sai phạm mà pháp luật cấm hay không và họ làm được điều gì có ích cho người khác và cho xã hội. Nếu chúng ta không thích ông Châu và các bài viết của ông, chúng ta có thể không thèm đoái hoài gì đến ông cũng như trang mạng của ông. Ông muốn làm gì ông thích xin cứ tự nhiên. Có thể bản chất ông là một kẻ cao ngạo mà cũng có thể ông muốn gây sự chú ý với công luận để nhiều người nghe tiếng về trang nhà của ông mà vào tìm đọc những kiến thức kinh tế ông muốn phổ biến rộng khắp…
Về tích cách của mỗi người ở đây tôi cũng muốn chú thích rằng ông Nhất cũng không phải là ngoại lệ. Ông cũng rất hào sảng và “phù phiếm” như bạn bè của ông nhận xét. Theo nhà báo Nguyễn Thế Thịnh thì ông Nhất thích xài tiền đô, mỗi lần rút tiền trong máy ATM ra ông lại vào tiệm vàng đổi ra đô la để xài. Hoặc ta thấy ông dán đề can “Trương Duy Nhất, một góc nhìn khác” trên kiếng xe Camry của ông chạy khắp phố phường. Biển xe hơi của ông cũng rất “đẹp” 43H-6768. Chúng ta hẳn biết Bill Gates nổi tiếng toàn thế giới nhưng ông không dán tên ông trên xe riêng bao giờ. “Hữu xạ tự nhiên hương” dù sao vẫn hay hơn!
Đi ăn nhậu với bạn bè ông Nhất luôn giành trả tiền dù bạn bè ông không đến nối cơ hàn phải để ông trả hoài. Một tay viết rất ngang tàng của Đà Nẵng là Phạm Minh Phước tức blogger Phước béo cũng xác nhận là “lần nào anh Nhất cũng đòi trả tiền nên sau này anh Nhất rủ cũng “không dám” đi nữa…” Khá khen cho Phước béo có lòng tự trọng! Theo nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo thì trong nhà ông Nhất có trưng bày hổ nguyên con và đầu bò tót. Những thú vui đó rõ ràng không phải ai cũng có thể chơi được.
Nhắc đến tiền bạc tưởng cũng nên đề cập đến việc ông Nhất và ông Châu có cái may mắn là không phải lo mưu sinh như bao người khác. Ông Châu có công ty riêng và ông thuê người quản lý hết để ông chuyên tâm nghiên cứu về kinh tế cả ngày. Còn ông Nhất thì hiện nay không cần làm gì nữa ngoài việc viết blog của ông. Trước đây ông là một phóng viên bình thường mà giờ không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, vẫn có cuộc sống xông xênh để theo đuổi nghiệp viết lách đúng hoài bão riêng là một điều đáng ganh tỵ và đáng mừng. Chuyện cá nhân của ông chúng ta tôn trọng và không nên thắc mắc. Có thể thân nhân của ông giàu có hoặc ông được hưởng gia tài của ai đó để lại…
Điều chúng ta mong mỏi ở ông là ông có thể dấn thân được như ông đã nói vào dịp Xuân Tân Mão khi ông quyết định bỏ thẻ nhà báo để viết blog riêng theo tinh thấn mới “Một góc nhìn khác” như ông tuyên bố là “Nếu không có quyền nói hoặc viết tất cả những điều mình muốn thì nghỉ làm báo để viết những điều mình cần viết!” Đây hẳn phải là một quyết định không đơn giản của một người đã một thời sống trong môi trường đặc “xã hội chủ nghĩa” như báo Công An Quảng Nam Đà Nẵng.
Đối với một người nào đó muốn toàn tâm toàn ý dấn thân cho xã hội, điều mong mỏi này là thật lòng nhất là trong điều kiện công nghệ thông tin phát triển như thời nay cộng thêm điều kiện sống của ông rất thuận lợi. Khi ông bỏ thẻ nhà báo đã có rất nhiều người kỳ vọng ở ông và số lượng bạn đọc vào trang blog của ông đã tăng vọt. Cũng nhà báo Nguyễn Thế Thịnh đã dự báo rằng ông có thể kiếm tiền tỷ hàng năm nếu blog của ông có đăng quảng cáo. Ông Tưởng Năng Tiến, một nhân vật chống cộng quyết liệt còn nói rằng việc bỏ thẻ nhà báo của ông cũng ví như là hành động của một thủy thủ rời bỏ con thuyền lủng (của văn nghệ Nhà nước) để thoát nạn. Ngay cả đài Châu Á tự do cũng lưu tâm đến sự “tuột xích” của ông với bài viết khích lệ của biên tập viên Mặc Lâm. Chúng ta mong ông dấn thân được như một trường hợp khác trong quá khứ là nhà biên kịch Lưu Quang Vũ. Ông Vũ đã viết về chiến tranh cũng với một cách nhìn khác và ông cũng bị lãnh đạo coi là “tuột xích”
…mai đây bão táp lùi xa
những lớp người sau bình tâm nhìn lại
gọi chúng tôi là những người vĩ đại
hay chỉ là những thế hệ đáng thương?
sẽ xuýt xoa thán phục biết ơn
hay kinh hãi trước bạo tàn bắn giết?…
những lớp người sau bình tâm nhìn lại
gọi chúng tôi là những người vĩ đại
hay chỉ là những thế hệ đáng thương?
sẽ xuýt xoa thán phục biết ơn
hay kinh hãi trước bạo tàn bắn giết?…
(Cơn bão)
…chúng ta còn lại gì sau cuộc chiến tranh?
một tuổi trẻ sớm tàn
một đôi môi sớm tắt
không nhớ hết bao bạn bè đã chết
xác gục giữa bùn lầy
thái dương rỉ máu
không thể phủ huân chương
lên ngực trần đã rữa
cũng không thể bồi thường
bằng những đồng tiền viện trợ
làm sao có thể trở về
ngủ yên trên giường cũ
làm sao yên lành nhìn hoa nở
làm sao bình tâm ôm một người con gái
trong tay?…
một tuổi trẻ sớm tàn
một đôi môi sớm tắt
không nhớ hết bao bạn bè đã chết
xác gục giữa bùn lầy
thái dương rỉ máu
không thể phủ huân chương
lên ngực trần đã rữa
cũng không thể bồi thường
bằng những đồng tiền viện trợ
làm sao có thể trở về
ngủ yên trên giường cũ
làm sao yên lành nhìn hoa nở
làm sao bình tâm ôm một người con gái
trong tay?…
(Những đám mây ban sớm)
Vậy nhưng Lưu Quang Vũ đã cháy hết mình, ông đã chấp nhận dấn thân dù cuộc sống lúc đó đầy gian khổ và thiếu thốn. Trong thời chiến tranh cũng như thời bao cấp ông đã sáng tác rất nhiều áng thơ hay và kịch bản nổi tiếng góp phần vào sự “Đổi mới” cho xã hội Việt Nam.
Trương Duy Nhất đang đáp lại sự kỳ vọng của chúng ta như thế nào?
Ông đang sa đà vào sự châm chích những điều vụn vặt, gọi một cây bút phản biện khác là tâm thần, chụp mũ một trang mạng là “chống cộng điên loạn”, mỉa mai việc chọn bà Bùi Minh Hằng là phụ nữ của năm… Ai cũng thấy trang TTHN đa phần rất đáng đọc và truyền tải nhiều thông tin mà báo chí Nhà nước không thấy đăng. Dù trên trang này bạn đọc có người này người kia nhưng số lượng truy cập luôn cao của trang này cho thấy sức hấp dẫn của nó.
Người đọc bây giờ đã trí tuệ hơn trước nhiều và không thể có đông đảo độc giả vào một trang mạng vì nó chống cộng điên cuồng. Còn bà Bùi Minh Hằng dẫu có bức xúc phát ngôn không lịch sự thì ta cũng không phủ nhận sự can đảm của một người phụ nữ dám dấn thân trong bối cảnh “ai cũng lo giữ nồi cơm nhà mình”. Nếu ông Nhất không đồng ý chuyện chọn lựa đó ông có thể im lặng hơn là giễu cợt bà Hằng. Những việc ông đang làm hoàn toàn không tương xứng với “Một góc nhìn khác” như ông chủ trương. Tiếng nói phản biện của trí thức Việt Nam đang còn yếu ớt và cô độc, luôn bị chính quyền chèn ép mọi lúc mọi nơi mà ông lại như đang tiếp tay vào việc chia rẽ nó thêm nữa. Phải chăng Trương Duy Nhất đang dần lộ diện là một nhân viên của Tổng Cục II (tình báo quân đội) như những lời đồn đại và đang làm một điều gì đó gây bất lợi cho thành phần đối lập ở Việt Nam?
Các bạn bè văn nghệ của ông khi đề cập trong các entry đã nửa đùa nửa thật viết rằng có thể ông là dân an ninh cài cắm. Chúng ta không dám khẳng định những lời nói của các bạn ông nhưng điều lạ là ông đã không thẳng thắn khi trả lời bạn bè. Khi Tiến sỹ Nguyễn Quang A và nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo hỏi ông về điều này ông đã lẩn tránh “ở Việt Nam mọi người dân đều là chiến sỹ trên mặt trận an ninh”. Nhà báo Lê Đức Dục cũng nghĩ như thế? Còn Cựu Tổng Biên tập của tờ báo nơi ông làm việc là Đại đoàn kết và nhà thơ Hoàng Vũ Thuật hỏi thì ông nửa đùa nửa thật “Thế anh đoán em hàm tá hay tướng?” Kiểu nói này làm chúng ta liên tưởng đến cách trả lời vòng vo của ông Nông Đức Mạnh “ở Việt Nam tất cả mọi người đều là con của Hồ Chủ Tịch”. Cách hành xử này làm tôi nhớ đến chuyện ông xóa bình luận của bạn đọc trong blog khi chúng gây bất lợi cho ông. Ông không hề có cái dũng của người cầm bút, chỉ thích nghe những lời khen. Chúng ta có thể thấy rất nhiều bình luận của bạn đọc bị xóa trên các trang của ông và bạn đọc cũng than phiền là họ viết không có gì đáng phải bị xóa cả. Đáp lại sự phàn nàn của họ ông Nhất luôn im lặng hoặc viện lý do là các còm tục tĩu, vô văn hóa phải bị xóa khiến cho người thứ ba khi đọc thấy lại tưởng chủ trang hành xử rất đúng đắn. Tất nhiên không loại trừ có những lời bình tục tĩu nhưng đối với bản thân tôi thì hoàn toàn là những lời đúng mực.
Đây là phần bình luận (không được đăng) và trao đổi giữa tôi và ông Nhất trong entry về lá thư Ông Châu Xuân Nguyễn gửi Chủ tịch Trương Tấn Sang (1). Bình luận của tôi không hề mất văn hóa mà trái lại rất đúng mực. Tôi post lên đây để minh chứng việc ông Nhất đã dùng xảo thuật đối với bạn đọc, nếu mọi người thấy dài và không lưu tâm có thể kéo chuột bỏ qua:
Chủ tịch nước Trương Tấn Sang nhờ một trung gian tiếp xúc mời ông Châu Xuân Nguyễn, một Việt kiều sống tại Australia, chủ nhân trang blog “Tin tức hàng ngày” về Việt Nam làm cố vấn điều hành và cơ cấu lại nền kinh tế- Đọc xong tin này cười sặc phọt hết sạch cốc cà phê sáng- TDN (Trương Duy Nhất)(2).
Thêm một điều khó hiểu nữa là trang blog của ông không hề bị sờ gáy và gây khó dễ. Một điều rất lạ trong môi trường thông tin của Việt nam cũng như cách đối xử thô bạo với các trang mạng cấp tiến của cơ quan an ninh Việt Nam hiện nay. Hẳn chúng ta nhớ vụ ba cha con ông Huỳnh Ngọc Tuấn ở Tam Kỳ đang trong tầm ngắm của An ninh Việt Nam. Nếu chúng ta nhớ lại vụ ông Lý Tiến Dũng và ông Đặng Ngọc bị cách chức Tổng biên tập và Phó tổng biên tập ở Báo Đại Đoàn Kết (là cơ quan mà ông Nhất từng đầu quân) năm 2008 khi cho đăng bức thư của Đại tướng Võ Nguyên Giáp về việc phản đối xây mới Hội trường Ba Đình hẳn chúng ta sẽ ngạc nhiên với sự kiên cường của trang “Một góc nhìn khác”. Và càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy ông Nhất với tư cách là một phóng viên cũng của tờ báo này được đi thăm Cu ba cùng Chủ tịch Nguyễn Minh Triết.
Chúng ta nên nhớ Đại Đoàn Kết là cơ quan ngôn luận của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam, một cơ quan chẳng có ký lô nào trong chính quyền và không hề ganh đua được với Thông Tấn Xã Việt Nam, cơ quan ngôn luận chính thức của Nhà nước. Tôi không biết lực lượng an ninh của Nguyên thủ Quốc gia đảm trách an ninh trên chuyên cơ như thế nào nhưng tôi thấy ông Nhất chụp hình chung với tổ lái thì tôi “nể” lắm. Hẳn phải có nhân thân như thế nào mới được lang thang trên chuyên cơ Chủ tịch thoải mái như vậy?
Chưa hết ông còn chụp hình chung với người phát ngôn Bộ ngoại giao, bà Nguyễn Phương Nga là người tôi ghét cay ghét đắng trên đời và có lẽ bất kỳ ai tự nhận là lề trái cũng đều chung cảm giác đó như tôi?
(Ông Nhất và bà Nguyễn Phương Nga- Người phát ngôn Bộ Ngoại Giao VN)
Thêm một chi tiết nữa là cũng ông Nguyến Thế Thịnh (một lần nữa) đã tiết lộ chuyện ông Nhất có quan hệ mật thiết với khoảng 1 tá những vị tai to mặt lớn mà bất kỳ ai nghe tên cũng phải giật mình. Ông Thịnh cà rởn là nếu mai mốt ông Nhất nhận lương hưu ngất trời thì có bị cho là “phản bội anh em không?” Chính ông Nhất cũng xác nhận là các bạn văn có thời gian nói chuyện với ông đã khá giữ kẽ…
Tựu chung lại là chúng ta chỉ dám nói ông Nhất là một nhân vật có lẽ bí ẩn hơn chúng ta tưởng chứ không dám khẳng định ông Nhất là người của Tổng cục II hoặc của một nhóm lợi ích nào đó.
Soi lại các bài viết của ông cũng như hoạt động lâu nay của ông tôi chỉ dám chắc một điều là ông chưa đủ tầm để theo đuổi kỳ vọng của dư luận và của chính mình. Như vụ ông lên tiếng về ông Cù Huy Hà Vũ và giáo sư Ngô Bảo Châu, rõ ràng là rất phiến diện. Ông đã viết như thể một cây viết của quan Văn nghệ vậy. Còn việc định hướng xã hội ông còn lạc lối trầm trọng hơn nữa. Việt Nam đang dần hội nhập với các thể chế văn minh và rất cần những lực lượng tiên phong dẫn dắt xã hội nhưng ông Nhất hiện nay cho thấy ông chỉ là một cây bút thường thường không có gì nổi trội. Giả dụ về kinh tế ông đã ủng hộ dự án tàu cao tốc và chê các đại biểu Quốc hội không dám vay nợ, không dám làm việc lớn. Ông mỉa mai khi có người cảnh báo về nợ công của Việt Nam khi so sánh với Hy Lạp. Vậy mà hiện nay như chúng ta biết kinh tế Việt Nam dễ sụp đổ ngang Hy Lạp và có phần nguy hiểm hơn. Vì Hy Lạp nợ công xấu nhưng hệ thống ngân hàng vẫn minh bạch hơn Việt Nam nhiều. Ông nhìn nhận về kinh tế hoàn toàn trái ngược với ông Châu Xuân Nguyễn và kém xa ông này. Cách đây mấy năm ông Châu đã lên tiếng cảnh báo về kinh tế Việt Nam và hiện nay kinh tế Việt Nam có vẻ như đang đi vào hồi kết. Việt Nam vẫn còn lay lắt là vì dịp cuối năm này kiều hối từ Hải ngoại đang đổ vào trong nước. Ông Nhất đã không thấy được những hướng đi của xã hội mà chỉ để tâm săm soi những tiểu tiết. Nhân vô thập toàn, nếu ai đó chưa hoàn hảo ta cũng nên có cái nhìn tổng thể và cân nhắc điều thiệt hơn. Việt Nam đang sắp có những chuyển biến lớn trong thời gian sắp tới đang cần mọi người chung tay để tạo dựng một đất nước tốt đẹp hơn. Nếu chỉ chăm chăm vào việc sỉ vả với ngôn từ xúc phạm nhân phẩm người khác và coi thường bạn đọc của trang TTHN e rằng ông Nhất đang tự làm mất uy tín của chính mình mà thôi.
Ký giả Quảng Nam.
(Tái bút: Tôi sẽ gửi đăng cả hai trang TTHN và “Một góc nhìn khác”) .
——————————
Xem thêm phần đối thoại – các comments trên trang TDN:
(1) -Đây là phần bình luận (không được đăng) và trao đổi giữa tôi và ông Nhất trong entry về lá thư Ông Châu Xuân Nguyễn gửi Chủ tịch Trương Tấn Sang. Bình luận của tôi không hề mất văn hóa mà trái lại rất đúng mực. Tôi post lên đây để minh chứng việc ông Nhất đã dùng xảo thuật đối với bạn đọc, nếu mọi người thấy dài và không lưu tâm có thể kéo chuột bỏ qua..
Non nuoc says:
ho, ho com của toi mat rùi, nhã nhặn thế mà cũng biến mất ah?
Nặc danh nói…
những comt không vừa ý chủ nhà đều bị xóa(Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog)- vì vậy ý kiến chê chủ nhà xin đừng comt nữa mất thời gian- Vào đây là phải khen- Tốt nhất là đừng vào-
Trương Duy Nhất nói…
Nặc danh nói…”những comt không vừa ý chủ nhà đều bị xóa(Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog)- vì vậy ý kiến chê chủ nhà xin đừng comt nữa mất thời gian- Vào đây là phải khen- Tốt nhất là đừng vào”
__________
__________
Tôi chỉ xóa những comment phản động và vô văn hóa. Rất nhiều comment trái chiều, thậm chí thóa mạ người chủ trang tôi vẫn để nguyên không xóa.
Không ai nắm tay kéo đầu bạn vào đây đọc được, trừ khi bạn tự vào.
Không ai nắm tay kéo đầu bạn vào đây đọc được, trừ khi bạn tự vào.
Trương Duy Nhất nói…
@ Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog… nói…”Nếu chúng ta đọc được những comment “Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.” thì có lẽ mặt nạ anh Duy Nhất đã bị hé mở !”
__________
Nếu đọc được bạn sẽ hiểu nó vô học đến mức độ nào khiến tôi phải xóa. Sự vô học đó không được phép hiện trên trang blog này.
__________
Nếu đọc được bạn sẽ hiểu nó vô học đến mức độ nào khiến tôi phải xóa. Sự vô học đó không được phép hiện trên trang blog này.
Nặc danh nói…
Nặc danh nói…
Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.
W8&C nói…
Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.
cò nói…
@Một bạn đọc nói
Cái trí và cách nhìn của Ba Sam không quá một gang tay.Nội chữ”mặt thật”đã thể hiện sự vô văn
hoá trong”điểm tin-bình luận”của Ba Sam…
+Xin thưa @ một bạn đọc,bạn hay xem lại khi bạn nhận xét về Ba Sam như vậy,bạn có văn hoá không?Tôi cũng chỉ là một người thích đọc,thích tìm hiểu thông tin trên các tờ báo.Nhưng khi phê phán ai cũng phải có một phép lịch sự tối thiểu,phải soi gương xem mình trước đã.
Cái trí và cách nhìn của Ba Sam không quá một gang tay.Nội chữ”mặt thật”đã thể hiện sự vô văn
hoá trong”điểm tin-bình luận”của Ba Sam…
+Xin thưa @ một bạn đọc,bạn hay xem lại khi bạn nhận xét về Ba Sam như vậy,bạn có văn hoá không?Tôi cũng chỉ là một người thích đọc,thích tìm hiểu thông tin trên các tờ báo.Nhưng khi phê phán ai cũng phải có một phép lịch sự tối thiểu,phải soi gương xem mình trước đã.
đỗ T nói…
Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.
Nặc danh nói…
Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.
Nặc danh nói…
Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.
Nặc danh nói…
Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.
W8&C nói…
Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.
Trương Duy Beo nói…
Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.
Nặc danh nói…
Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.
Nặc danh nói…
Duy Nhất hay không thì vẫn là duy nhất
Nặc danh nói…
Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.
Nặc danh nói…
Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.
Bùi Văn Mạnh nói…
Tin buồn: Osama Bin Laden đã chết, theo RFA
Nặc danh nói…
Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.
Trương Duy Nhất nói…
@ Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog… nói…”Nếu chúng ta đọc được những comment “Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.” thì có lẽ mặt nạ anh Duy Nhất đã bị hé mở !”
__________
Nếu đọc được bạn sẽ hiểu nó vô học đến mức độ nào khiến tôi phải xóa. Sự vô học đó không được phép hiện trên trang blog này.
__________
Nếu đọc được bạn sẽ hiểu nó vô học đến mức độ nào khiến tôi phải xóa. Sự vô học đó không được phép hiện trên trang blog này.
Nặc danh nói…
Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.
NGUYEN TRONG PHU nói…
Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.
Ô Hô Ai Tai nói…
Bài đăng này đã bị xoá bởi một quản trị viên blog.
(2) -
Chủ tịch nước Trương Tấn Sang nhờ một trung gian tiếp xúc mời ông Châu Xuân Nguyễn, một Việt kiều sống tại Australia, chủ nhân trang blog “Tin tức hàng ngày” về Việt Nam làm cố vấn điều hành và cơ cấu lại nền kinh tế- Đọc xong tin này cười sặc phọt hết sạch cốc cà phê sáng- TDN (Trương Duy Nhất)
Quảng Nam hay cãi Quảng Ngãi hay lo.
Tôi định không viết comment này nhưng thấy mọi người lao xao quá nên cũng xin góp đôi lời.
Khi tôi thấy anh Nhất post bài về việc này với một dấu hỏi đã tưởng rằng anh Nhất có ý kiến riêng bình luận về vụ việc.
Dù sao anh cũng từng viết báo và hiểu một số ngóc ngách về chính trị xã hội VN mình nên hẳn anh suy nghĩ về việc anh Châu đưa thư ra công chúng thấu đáo hơn người bình thường
Nhưng không phải như vậy
Anh chỉ post lại thư của anh Châu và nói là anh uống cà phê bị sặc công thêm thắc mắc chẳng lẽ chủ tịch Sang bị tâm thần.
Tôi thấy thất vọng lắm vì không được đọc những điều nghĩ rằng anh sẽ có hẳn một bài bình luận dài.
Lâu nay tối ít đọc anh vì thấy mấy bài về nước Mỹ của anh viết hình như chưa tới lắm. Không phải chê anh mà vì anh chưa ở Mỹ lâu và chỉ du lịch mấy ngày tất nhiên chưa có nhiều trải nghiệm. Bữa nay đọc bài của nhà văn Thái Bá Tân nên mới link vào blog của anh.
Thấy mọi người khen chê anh Châu thì cũng là bình thường nhưng nhiếc móc anh Châu là tâm thần thì bậy quá. Và tôi cũng thấy buồn vì những người comment bên blog của anh Nhất hàm hồ có vẻ hơi nhiều
Tôi cũng thú thực là thời gian gần đây tôi hay vào bên Tin tức hàng ngày, phần vì trang này điểm tin khá đủ mà chủ yếu hơn là vì tôi đọc được những tin tức kinh tế mình cần.
Vào trang này tôi cũng có comment khi thấy muốn chia xẻ điều muốn nói và đôi khi cũng nghịch ngợm đùa cho vui. Vì lên mạng bây giờ vừa đọc tin tức vừa đùa giỡn cũng là một dạng giải trí.
Kiểu như Mr.Châu lên làm Thủ Tướng thì cho tôi làm trợ lý và mọi người cũng biết là mình đang đùa nên không ai bắt lỗi gì…
Tuy nhiên nếu nhận xét khách quan thì phải công nhận hiện những gì Mr.Châu viết về kinh tế trên TTHN có lẽ đáng đọc hơn tất cả các trang khác. Tôi cũng có vào các trang khác nhưng đọc quấy quá xong ra chứ ít khi ở lại lâu. Lý do là họ viết hời hợt quá nhất là các trang lề phải
Tin tức toàn là đưa tin sự kiện chứ không dám bình luận vì sợ đụng chạm. Về chính trị và kinh tế còn né tránh nhiều hơn.
Những cái tôi muốn quan tâm đọc về kinh tế tôi thấy Mr.Châu viết rất thấu đáo và đúng. Có người chê Mr.Châu viết chắp vá, vụn vặn rồi nói dân tài chính biết hết cả…
Nhưng dân tài chính ở VN mình họ biết hết cả sao chẳng thấy họ viết cho dân đọc. Ngay cả như Mr. Lê Đăng Doanh hoặc Mrs. Phạm Chi Lan tôi thấy nói chung chung khá nhiều chứ đâu phân tích cụ thể tình hình kinh tế và những nguy cơ cho dân thấy.
Có thể Mr.Doanh bị cơ chế ràng buộc không làm gì được nhưng ai cấm ông viết ra cho đồng bào biết, ai cấm ông viết sắc cạnh hơn? Người trí thức phải cần có cái dũng mà
Nếu báo chí nhà nước không làm được thì tôi phải đọc trên những trang như TTHN thôi
Những gì mình cần tìm hiểu Mr.Châu và TTHN họ làm thỏa mãn mình, vậy là đủ. Đâu cần soi mói Mr.Châu bị tâm thần …
Người bị tâm thần mà làm được điều lợi cho xã hội vẫn là đáng quý hơn là người tỉnh mà im lặng. Cái tốt cái dũng bao giờ cũng đáng được trân trọng.
Mọi người nên biết về nhà toán học John Forbes Nash người Mỹ. Ông là một thiên tài đã cống hiến rất nhiều cho nhân loại và đoạt giải Nobel kinh tế năm 1994 nhưng ông thực sự bị tâm thần. Tức là ông đã phải vào bệnh viện tâm thần để chữa trị. tuy nhiên không ai dám khinh thường những đóng góp của ông
Các giáo sư Đại học Princeton luôn ca ngợi ông tâm thần mà còn đóng góp nhiều hơn bao nhiêu kẻ tỉnh trí.
Nếu ai muốn tìm hiểu về cuộc đời ông có thể tra trong Wikipedia và xem bộ phim “A beautiful mind”. Phim này cũng đoạt giải Oscar
Nói dài dòng như thế để mọi người có cái nhìn công tâm về Mr.Châu và không nên hàm hồ theo số đông
Đối với cá nhân tôi thì tôi thấy đôi khi anh Châu có cao hứng hơi nổ nổ một chút chứ không hề nhận thấy Mr.Châu tâm thần. Anh trả lời comment của bạn đọc rất lịch sự và đúng mực rất ra người trí thức chứ không bao giờ ăn nói bậy bạ trên mạng. Đa phần thấy anh này cũng khiêm tốn.
Nghiên cứu kinh tế của anh Châu tôi thấy đúng rất nhiều và theo như tôi được biết sức làm việc của anh này rất đáng nể
Hiện anh này có cổ phần công ty bên Úc nên không phải lo lắm về mưu sinh, full time của anh là nghiên cứu và chủ trì trang mạng. Cả ngày đọc và đọc và viết bài và reply bạn đọc. Buổi trưa anh này chỉ nghỉ một chút rồi làm việc đến khuya luôn.
Những gì anh này viết chúng ta thấy hoàn toàn bất vụ lợi, không cầu lợi nhuận khiến chúng ta phải suy nghĩ.
Một người từng sống trong một xã hội văn minh như Úc từ năm 1975 và viết trên trang mạng với tâm huyết như thế chúng ta không nên coi thường.
Nếu ai từng có blog riêng mà theo dõi những bài viết của Mr.Châu bên TTHN để ý sẽ thấy anh này trả lời comment rất đều. Phải có động lực như thế nào mới duy trì blog luôn “sống” được như vậy
Chúng ta có suy nghĩ gì thêm khi TTHN là trang hot nhất của WordPress hay không, trong thời buổi trang mạng nhiều như nấm sau mưa hiện nay và mọi người không phải ai cũng có thời gian online bên cạnh việc mưu sinh?
Nếu chúng ta chê một trận đá banh là của người tâm thần không đáng xem thì chúng ta có ngạc nhiên không khi trận đấu đó thu hút rất đông khán giả vào xem, có thể nói là nhiều người xem nhất. Chẳng lẽ có nhiều người tâm thần vào xem trận đấu tâm thần đó như vậy hay sao?
Hay là thật giả bây giờ quá khó lường?
Mong rằng chúng ta nhìn nhận sự việc đúng bản chất của nó chư không chụp mũ người khác và hòa theo đám đông thiếu hiểu biết trong thời đại thông tin hiện nay.
Việc chủ tịch Sang có nhờ Mr.Châu hay không chúng ta ngoài cuộc nên không tường nhưng chúng ta tôn trọng việc Mr.Châu làm
Có thể quá lố hoặc nổ nhưng chúng ta không nên nhiếc móc là tâm thần…
Cứ làm những gì pháp luật không cấm.
Mr.Châu công khai vụ việc cho người đọc biết có thể vì động cơ riêng theo suy nghĩ của anh này thấy tình hình khó lường nên muốn tạo dư luận cho an ninh sau này
Và Mr.Châu ngây thơ không biết bản thân chủ tịch Sang còn chưa dám đảm bảo cho mình trong thời buổi hỗn quân hỗn quan nên nghĩ có thể hợp tác với chủ tịch Sang…
Chuyện đấy là chuyện của Mr.Châu và chủ tịch Sang mình không dám bàn nhưng anh Nhất dùng chữ tâm thần theo đa số tôi thấy không nên vì anh là chủ trang.
Tôi dài dòng như vầy là vì thấy trang của anh Nhất khá có tiếng và anh Châu cũng đang làm được những việc rất đáng suy nghĩ.
Mong anh đừng xóa comment của tôi!
Xin cám ơn anh!
Khi tôi thấy anh Nhất post bài về việc này với một dấu hỏi đã tưởng rằng anh Nhất có ý kiến riêng bình luận về vụ việc.
Dù sao anh cũng từng viết báo và hiểu một số ngóc ngách về chính trị xã hội VN mình nên hẳn anh suy nghĩ về việc anh Châu đưa thư ra công chúng thấu đáo hơn người bình thường
Nhưng không phải như vậy
Anh chỉ post lại thư của anh Châu và nói là anh uống cà phê bị sặc công thêm thắc mắc chẳng lẽ chủ tịch Sang bị tâm thần.
Tôi thấy thất vọng lắm vì không được đọc những điều nghĩ rằng anh sẽ có hẳn một bài bình luận dài.
Lâu nay tối ít đọc anh vì thấy mấy bài về nước Mỹ của anh viết hình như chưa tới lắm. Không phải chê anh mà vì anh chưa ở Mỹ lâu và chỉ du lịch mấy ngày tất nhiên chưa có nhiều trải nghiệm. Bữa nay đọc bài của nhà văn Thái Bá Tân nên mới link vào blog của anh.
Thấy mọi người khen chê anh Châu thì cũng là bình thường nhưng nhiếc móc anh Châu là tâm thần thì bậy quá. Và tôi cũng thấy buồn vì những người comment bên blog của anh Nhất hàm hồ có vẻ hơi nhiều
Tôi cũng thú thực là thời gian gần đây tôi hay vào bên Tin tức hàng ngày, phần vì trang này điểm tin khá đủ mà chủ yếu hơn là vì tôi đọc được những tin tức kinh tế mình cần.
Vào trang này tôi cũng có comment khi thấy muốn chia xẻ điều muốn nói và đôi khi cũng nghịch ngợm đùa cho vui. Vì lên mạng bây giờ vừa đọc tin tức vừa đùa giỡn cũng là một dạng giải trí.
Kiểu như Mr.Châu lên làm Thủ Tướng thì cho tôi làm trợ lý và mọi người cũng biết là mình đang đùa nên không ai bắt lỗi gì…
Tuy nhiên nếu nhận xét khách quan thì phải công nhận hiện những gì Mr.Châu viết về kinh tế trên TTHN có lẽ đáng đọc hơn tất cả các trang khác. Tôi cũng có vào các trang khác nhưng đọc quấy quá xong ra chứ ít khi ở lại lâu. Lý do là họ viết hời hợt quá nhất là các trang lề phải
Tin tức toàn là đưa tin sự kiện chứ không dám bình luận vì sợ đụng chạm. Về chính trị và kinh tế còn né tránh nhiều hơn.
Những cái tôi muốn quan tâm đọc về kinh tế tôi thấy Mr.Châu viết rất thấu đáo và đúng. Có người chê Mr.Châu viết chắp vá, vụn vặn rồi nói dân tài chính biết hết cả…
Nhưng dân tài chính ở VN mình họ biết hết cả sao chẳng thấy họ viết cho dân đọc. Ngay cả như Mr. Lê Đăng Doanh hoặc Mrs. Phạm Chi Lan tôi thấy nói chung chung khá nhiều chứ đâu phân tích cụ thể tình hình kinh tế và những nguy cơ cho dân thấy.
Có thể Mr.Doanh bị cơ chế ràng buộc không làm gì được nhưng ai cấm ông viết ra cho đồng bào biết, ai cấm ông viết sắc cạnh hơn? Người trí thức phải cần có cái dũng mà
Nếu báo chí nhà nước không làm được thì tôi phải đọc trên những trang như TTHN thôi
Những gì mình cần tìm hiểu Mr.Châu và TTHN họ làm thỏa mãn mình, vậy là đủ. Đâu cần soi mói Mr.Châu bị tâm thần …
Người bị tâm thần mà làm được điều lợi cho xã hội vẫn là đáng quý hơn là người tỉnh mà im lặng. Cái tốt cái dũng bao giờ cũng đáng được trân trọng.
Mọi người nên biết về nhà toán học John Forbes Nash người Mỹ. Ông là một thiên tài đã cống hiến rất nhiều cho nhân loại và đoạt giải Nobel kinh tế năm 1994 nhưng ông thực sự bị tâm thần. Tức là ông đã phải vào bệnh viện tâm thần để chữa trị. tuy nhiên không ai dám khinh thường những đóng góp của ông
Các giáo sư Đại học Princeton luôn ca ngợi ông tâm thần mà còn đóng góp nhiều hơn bao nhiêu kẻ tỉnh trí.
Nếu ai muốn tìm hiểu về cuộc đời ông có thể tra trong Wikipedia và xem bộ phim “A beautiful mind”. Phim này cũng đoạt giải Oscar
Nói dài dòng như thế để mọi người có cái nhìn công tâm về Mr.Châu và không nên hàm hồ theo số đông
Đối với cá nhân tôi thì tôi thấy đôi khi anh Châu có cao hứng hơi nổ nổ một chút chứ không hề nhận thấy Mr.Châu tâm thần. Anh trả lời comment của bạn đọc rất lịch sự và đúng mực rất ra người trí thức chứ không bao giờ ăn nói bậy bạ trên mạng. Đa phần thấy anh này cũng khiêm tốn.
Nghiên cứu kinh tế của anh Châu tôi thấy đúng rất nhiều và theo như tôi được biết sức làm việc của anh này rất đáng nể
Hiện anh này có cổ phần công ty bên Úc nên không phải lo lắm về mưu sinh, full time của anh là nghiên cứu và chủ trì trang mạng. Cả ngày đọc và đọc và viết bài và reply bạn đọc. Buổi trưa anh này chỉ nghỉ một chút rồi làm việc đến khuya luôn.
Những gì anh này viết chúng ta thấy hoàn toàn bất vụ lợi, không cầu lợi nhuận khiến chúng ta phải suy nghĩ.
Một người từng sống trong một xã hội văn minh như Úc từ năm 1975 và viết trên trang mạng với tâm huyết như thế chúng ta không nên coi thường.
Nếu ai từng có blog riêng mà theo dõi những bài viết của Mr.Châu bên TTHN để ý sẽ thấy anh này trả lời comment rất đều. Phải có động lực như thế nào mới duy trì blog luôn “sống” được như vậy
Chúng ta có suy nghĩ gì thêm khi TTHN là trang hot nhất của WordPress hay không, trong thời buổi trang mạng nhiều như nấm sau mưa hiện nay và mọi người không phải ai cũng có thời gian online bên cạnh việc mưu sinh?
Nếu chúng ta chê một trận đá banh là của người tâm thần không đáng xem thì chúng ta có ngạc nhiên không khi trận đấu đó thu hút rất đông khán giả vào xem, có thể nói là nhiều người xem nhất. Chẳng lẽ có nhiều người tâm thần vào xem trận đấu tâm thần đó như vậy hay sao?
Hay là thật giả bây giờ quá khó lường?
Mong rằng chúng ta nhìn nhận sự việc đúng bản chất của nó chư không chụp mũ người khác và hòa theo đám đông thiếu hiểu biết trong thời đại thông tin hiện nay.
Việc chủ tịch Sang có nhờ Mr.Châu hay không chúng ta ngoài cuộc nên không tường nhưng chúng ta tôn trọng việc Mr.Châu làm
Có thể quá lố hoặc nổ nhưng chúng ta không nên nhiếc móc là tâm thần…
Cứ làm những gì pháp luật không cấm.
Mr.Châu công khai vụ việc cho người đọc biết có thể vì động cơ riêng theo suy nghĩ của anh này thấy tình hình khó lường nên muốn tạo dư luận cho an ninh sau này
Và Mr.Châu ngây thơ không biết bản thân chủ tịch Sang còn chưa dám đảm bảo cho mình trong thời buổi hỗn quân hỗn quan nên nghĩ có thể hợp tác với chủ tịch Sang…
Chuyện đấy là chuyện của Mr.Châu và chủ tịch Sang mình không dám bàn nhưng anh Nhất dùng chữ tâm thần theo đa số tôi thấy không nên vì anh là chủ trang.
Tôi dài dòng như vầy là vì thấy trang của anh Nhất khá có tiếng và anh Châu cũng đang làm được những việc rất đáng suy nghĩ.
Mong anh đừng xóa comment của tôi!
Xin cám ơn anh!
Quảng Nam hay cãi Quảng Ngãi hay lo. says:
17/10/2011 at 20:37
Anh Nhất thân!
Comment của em thấy cũng đúng mực mà không hiểu sao anh không đăng…
Thấy hơi buồn!
Có gì lăn tăn anh cho em mấy lời vào mail có được không?
Coi như nể tình dân Quảng nam với nhau.
Xin cám ơn anh!
(quangnamhaycaiquangngaihaylo@gmail.com)
17/10/2011 at 20:37
Anh Nhất thân!
Comment của em thấy cũng đúng mực mà không hiểu sao anh không đăng…
Thấy hơi buồn!
Có gì lăn tăn anh cho em mấy lời vào mail có được không?
Coi như nể tình dân Quảng nam với nhau.
Xin cám ơn anh!
(quangnamhaycaiquangngaihaylo@gmail.com)
Reply
truongduynhat says:
17/10/2011 at 21:17
Tôi đã nhiều lần nhắc bạn đọc rồi: một khi thấy comment của mình bị xóa thì nên tự nhìn xem lại mình đã viết thế nào để bị admin phải xóa mà rút kinh nghiệm tránh lặp lại cho những comment sau, thay vì đi hỏi và trách ngừơi chủ trang.
Thanks!
17/10/2011 at 21:17
Tôi đã nhiều lần nhắc bạn đọc rồi: một khi thấy comment của mình bị xóa thì nên tự nhìn xem lại mình đã viết thế nào để bị admin phải xóa mà rút kinh nghiệm tránh lặp lại cho những comment sau, thay vì đi hỏi và trách ngừơi chủ trang.
Thanks!
Reply
Quảng Nam hay cãi Quảng Ngãi hay lo. says:
Your comment is awaiting moderation.
17/10/2011 at 22:39
Cũng xem kỹ lại comment này rồi nhưng thấy đúng mực mới hỏi anh Nhất đấy
Vì tiêu chí comment là lịch sự, có văn hóa, không chửi bậy, không dùng từ tục tĩu, không gợi dục, tôn trọng quan điểm của nhau
Comment của mình không hề dính mấy lỗi đấy nên bị anh Nhất không cho đăng nên mới ngạc nhiên nhiều, không giống tính cách của anh chút nào!
So với các comment khác rõ ràng ôn tồn hơn nhiều mà
Chẳng lẽ anh Nhất lăn tăn nội dung của nó áp đảo anh quá?
Tại thấy anh Nhất chủ trương “một cách nhìn khác” nên mới thắc mắc và ấm ức hoài
Hay là anh post lên 24 tiếng để còm sỹ các bên nhìn nhận cho khách quan hơn?
Mong anh không xóa comment này luôn
Xin cảm ơn anh!
Your comment is awaiting moderation.
17/10/2011 at 22:39
Cũng xem kỹ lại comment này rồi nhưng thấy đúng mực mới hỏi anh Nhất đấy
Vì tiêu chí comment là lịch sự, có văn hóa, không chửi bậy, không dùng từ tục tĩu, không gợi dục, tôn trọng quan điểm của nhau
Comment của mình không hề dính mấy lỗi đấy nên bị anh Nhất không cho đăng nên mới ngạc nhiên nhiều, không giống tính cách của anh chút nào!
So với các comment khác rõ ràng ôn tồn hơn nhiều mà
Chẳng lẽ anh Nhất lăn tăn nội dung của nó áp đảo anh quá?
Tại thấy anh Nhất chủ trương “một cách nhìn khác” nên mới thắc mắc và ấm ức hoài
Hay là anh post lên 24 tiếng để còm sỹ các bên nhìn nhận cho khách quan hơn?
Mong anh không xóa comment này luôn
Xin cảm ơn anh!
Reply
.
.
.
No comments:
Post a Comment