Tạ Phong Tần
Wednesday, January 27, 2016 7:15:57 PM
Trong
cái nơi mà người dân nghĩ rằng sẽ đem lại công lý, bình đẳng cho họ thì chính tại
đây, những con người đang ngày đêm “thực thi công lý” cho xã hội lại phải hứng
chịu đầy dẫy bất công, uất nghẹn trong lòng không nói được.
Chuyện hạ bệ lẫn nhau để tranh giành địa vị xảy ra
như cơm bữa, moi móc đời tư, moi móc công việc để hạ uy tín lẫn nhau. Từ chuyện
của người ta, tôi rút ra bài học là không bao giờ hé môi chuyện riêng của mình
với bất cứ ai, cảnh giác với địch không quan trọng bằng cảnh giác với đồng đội,
địch chưa giết mình chết chớ đồng đội nó giết mình như chơi.
Có lần, đơn vị tôi thụ lý điều tra vụ án các đệ tử
bà Thanh Hải Vô Thượng Sư hành nghề mê tín dị đoan. Trong mắt tôi, họ thật là
mê muội, cuồng tín một cách ngớ ngẩn, ngu ngốc. Nếu họ theo đạo Phật, Công
Giáo, Tin Lành, Hồi Giáo thì còn hiểu được vì đây là những tôn giáo có truyền
thống lâu đời dạy người ta điều hay lẽ phải, còn đằng này cái đạo của bà Thanh
Hải Vô Thượng Sư tôi xin phép “miễn bình lựng,” không thể chấp nhận được. Khi
làm việc với những người này, với vai trò điều tra viên, tôi là người có quyền
quyết định vận mệnh của họ trong tay, tôi muốn họ tội nặng hay tội nhẹ chỉ cần
vài câu, vài thủ thuật nhẹ nhàng trong biên bản là xong. Làm nghề điều tra, mà
là điều tra giỏi thì ác hay không là ở chỗ đó, không cần đánh đập chi cho mệt,
giết người bằng ngòi bút chớ không phải giết bằng súng ống, gươm đao. Tôi là kẻ
có vị thế ở trên, họ là kẻ dưới, vậy mà sau vài lần gặp gỡ, tôi cảm nhận được rằng
tôi thua họ chớ không phải họ thua tôi. Chính thái độ bình thản, phó thác, tin
tưởng và sẵn sàng chấp nhận hậu quả của họ làm tôi thấy mình là người thua cuộc,
tôi không có cách gì lay chuyển họ “thôi cuồng tín” dù tôi hơn hẳn họ về tất cả
mọi mặt, cả về sức mạnh quyền lực nhà nước mà tôi đang đại diện lẫn trình độ kiến
thức. Trong khi tôi luôn luôn căng thẳng đầu óc khi bước vào nơi làm việc, cảnh
giác với tất cả những người được gọi là “đồng chí, đồng đội, đồng nghiệp, đồng
liêu,” thì bọn họ mới an nhiên tự tại, thanh thản làm sao. Là một điều tra viên
luôn được lãnh đạo và đồng nghiệp công nhận tay nghề giỏi, chưa bao giờ chịu bó
tay trước bất cứ vụ án nào, giờ đây tôi cảm thấy mình bất lực và thua cuộc. Tôi
thèm có được một tâm hồn bình an như họ mà không được, cảm thấy đời mình sao bất
hạnh ê chề, mình phấn đấu vì cái gì khi suốt ngày phải sống giả dối, cúi đầu
trước kẻ mình khinh, cười vui với kẻ mình ghét, vui mừng không dám cười, đau khổ
không dám khóc, che giấu ý nghĩ thật của mình dưới chiếc mặt nạ thản nhiên.
Chán quá, tôi đã nghĩ tới chuyện bỏ nghề, cơ quan
cho cán bộ đi học cái gì ngoài ngành tôi cũng đều xung phong đi học hết. Cán bộ
nhà nước phần lớn “con cháu các cụ cả,” không biết làm tới tháng cũng lãnh
lương đều đều, có ai dám đuổi việc đâu. Nên họ có tâm lý sợ đi học thêm nhiều, bởi
lẽ họ quan niệm “biết nhiều phải làm nhiều, không biết không phải làm mà người
khác sẽ làm,” nên cái sự đi học ở cơ quan mọi người đều tích cực nhường hết cho
tôi.
Vì vậy, năm 1997, tôi là một trong số khoảng chục
người đầu tiên biết sử dụng computer của công an tỉnh Bạc Liêu. Cho đi học thêm
lớp bồi dưỡng nghiệp vụ báo chí tôi cũng đi luôn không từ chối. Năm 1999 tôi tự
mình kiếm thầy học tiếng Trung Quốc định sau này lên Sài Gòn đi làm hướng dẫn
du lịch. Học suốt một năm, bỏ tiền túi ra lên Đại Học Sư Phạm Sài Gòn thi lấy
cái chứng chỉ ngoại ngữ rồi đem về... để đó, chưa có cơ hội nào bỏ đi.
Lâu ngày chầy tháng, tôi mới biết rằng tất cả các cơ
quan nhà nước đều “kiêng kỵ” tiếp xúc với báo chí, nhất là mấy thằng, mấy con
nhà báo hay dòm ngó chuyện tiêu cực. Mà không, phải gọi là tiêu sướng mới đúng,
trong khi hàng đống người cũng cán bộ nhà nước mà cơm ngày hai bữa cũng thiếu
trước hụt sau, còn những kẻ lấy tiền dân, lấy tiền công quỹ xài thoải mái mà
không hề bị làm sao thì “sướng” chớ “cực” nỗi gì.
Nhưng mà tánh tôi lì lợm, không chịu né tránh bọn
nhà báo, lại còn chơi bời qua lại với bọn họ và tập tành viết lách nữa. Mình cứ
sống “cần kiệm liêm chính, chí công vô tư” đi, sao lại phải sợ bọn nó chớ. Cũng
vì lý do này mà lãnh đạo cơ quan vừa cần tôi để làm việc cho họ, mà cũng không
ưa tôi do tôi biết quá nhiều bí mật đơn vị lẫn bí mật đời tư của các vị.
Phụ trách công việc tham mưu tổng hợp cơ quan an
ninh điều tra, tất cả các vụ án đơn vị thụ lý đều phải qua tay tôi, báo cáo
lãnh đạo cũng phải có mặt tôi ngồi nghe, tôi muốn biết thêm điều gì ngoài báo
cáo của điều tra viên thì tôi có quyền hỏi tới, và cái “phương hướng tới” của
điều tra viên cũng cần có ý kiến “tham mưu” của tôi. Một người có thể làm điều
tra viên nhưng không biết làm công tác tham mưu, nhưng đã là tham mưu giỏi của
cơ quan điều tra thì làm điều tra viên dễ như húp cháo.
(Còn tiếp)
*
*
Tạ Phong Tần
Sunday, January 24, 2016 4:39:24 PM
1,474
ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam
*
Khoảng
hơn ba giờ sáng mới xong. Anh Ân gọi điện báo cáo công việc với chỉ huy. Quy
trình làm việc là thế, nếu chỉ huy không có ý kiến gì khác thì đi về, nếu bảo
còn thiếu cái kia, thiếu cái nọ, cần làm thêm cái gì, cái gì thì phải làm thêm,
trừ phi “ở nhà” có ai đó ra thay thế mình.
Tôi mệt mỏi và buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở ngồi sau xe
cho anh Quốc Ân chở về cơ quan. Đầu hôm thì trời tối, nhưng lúc này trăng sáng
vằng vặc, đường làng vắng tanh không một bóng người, xe đang chạy bon bon thì
tôi nghe anh Quốc Ân kêu thất thanh: “Trời ơi,” “Trời ơi” và thắng xe đứng sựng
lại. Tôi bị giật mạnh một cái chúi đầu vào lưng anh Ân, mắt nhắm mắt mở hỏi:
“Cái gì vậy?” thì anh Ân chỉ tay ra trước mặt chửi thề: “Thằng mất dạy nào nó đốn
cây chuối để ngang đường. Anh chạy lẹ hơn chút nữa thắng không kịp là té xe thấy
bà cố.” Anh Ân dựng xe bên đường. Chúng tôi bước ra ngó nghiêng xem xét cây chuối.
Đây là thân cây chuối hột nên bề tròn nó lớn lắm, đường kính khoảng hơn gang
tay. Ngọn cây bị vạt hết lá, thân cây đã được tước bỏ phần lá khô lù xù bao
quanh nên nó xanh bóng, trơn nhẵn. Chúng tôi cúi xuống nhìn, thấy nhựa chuối
còn chảy ròng ròng thành dòng ở phần gốc cây lẫn ngọn cây. Tôi xanh mặt nghĩ
lúc nãy xe bang lên cái thân cây này thì “Mụ nội cũng đội dừa khô” chớ đừng nói
hai anh em tôi, số mình cũng còn may. Chúng tôi chửi vu vơ láp dáp mấy câu rồi
lên xe đi tiếp.
Tôi sẽ quên mất câu chuyện này nếu năm 2002 tôi
không tình cờ đọc đoạn văn dưới đây trên báo công an thành phố Hồ Chí Minh và
báo Pháp Luật thành phố Hồ Chí Minh:
“Theo tin từ Bộ Công An, các điều tra viên thụ lý vụ
án này đã phát hiện nhiều nghi vấn mới liên quan. Trong đó, cơ quan điều tra đã
khẳng định Trương Hiền Bảo từng mua chuộc Sơn nhưng không được, và 2 ngày trước
khi bị sát hại, Sơn đã bị lãnh đạo là Dương Minh Ngọc thu súng.”
Một nhà báo (không nhớ báo nào) còn đặt vấn đề: “Sơn
là người giỏi võ, cao to, lúc nào ra ngoài cũng mang súng theo người nên bọn Thọ
“đại úy” từ lâu không dám động vào. Tại sao bọn chúng biết được hôm đó Sơn
không mang súng mà tấn công và hạ sát Sơn và người bạn đi cùng?” Tôi như người
vừa bừng tỉnh sau cơn mê ngủ khi đọc câu này. Ừ nhỉ, đêm hôm khuya khoắt ai rảnh
tới mức độ đang ngủ thức dậy ra đốn cây chuối bỏ ngang đường? Ai là người biết
giờ đó chúng tôi trở về cơ quan? May mắn cho anh em tôi là lúc đó trăng sáng và
anh Quốc Ân còn đủ tỉnh táo để nhìn thấy cây chuối. Suy nghĩ và lờ mờ hiểu được
nguyên nhân. Giật mình mà cảm thấy ghê tởm làm sao! Năm 2007, anh Quốc Ân là
phó công an phường 1, thị xã Bạc Liêu, mang hàm Thiếu Tá. Lâu rồi tôi không về
quê, hiện giờ anh làm gì tôi không rõ.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra rằng, công sức mình đầu
tư điều tra vụ án, thu thập bằng chứng quên ăn quên ngủ, chạy đua với thời
gian, làm hết việc chớ không hết giờ mới đủ bằng chứng đề nghị Viện Kiểm Sát
truy tố thằng A, con B tội ác tày đình, xem mạng người khác như con ngóe. Rốt
cuộc cầm cái báo cáo đề xuất lên gặp lãnh đạo, bị lãnh đạo phán cho một câu là
“làm quyết định giải quyết cho tại ngoại.” Tức không chịu được, thứ này tại ngoại
rồi nó cao bay xa chạy, nạn nhân chỉ còn nước “hộc máu mồm.” Mình làm sặc máu
ngày đêm, tiền án phí từ bộ cấp xuống không biết vào túi ai, bản thân mình
không thấy đồng nào. Bỏ công, bỏ sức, bỏ tiền túi ra tự học thêm đủ thứ chuyên
môn khoa học khác, một mình tôi làm bằng hai ba người cộng lại.
Năm 1997, tỉnh Minh Hải tách ra, trở lại thành hai tỉnh
Bạc Liêu và Cà Mau như thời “mồ ma thực dân Pháp.” Tôi chuyển về làm điều tra
viên Cơ Quan An Ninh Điều Tra tỉnh Bạc Liêu, tức là về mặt quản lý hành chánh,
đây là cơ quan cấp tỉnh, to bự hơn, là cấp trên của bọn thị xã, huyện, nhưng
tình trạng của tôi cũng không hơn gì lúc trước. Nghĩa là cũng phải vừa làm điều
tra viên, vừa làm tham mưu tổng hợp, vừa làm căn cước can phạm, nếu là người
khác thì ba việc này phải có ba người làm. Trừ lãnh đạo “chỉ tay năm ngón” ra,
cơ quan có sáu thằng thì ba thằng biết làm việc, ba thằng “ngồi chơi xơi nước”
tới tháng lãnh lương.
Tiêu chuẩn chế độ, khen thưởng hàng năm lãnh đạo với
con cháu lãnh đạo hưởng hết. Khen thưởng hàng năm đơn vị tôi tính theo phần
trăm bổ xuống tiêu chuẩn chưa đến một người, tất nhiên phải là lãnh đạo hưởng
trọn vì có công “chỉ đạo,” bọn lính láp cấp dưới như tôi làm cực như trâu, thức
đêm thức hôm trắng cả mắt, phơi sương phơi gió mà không được hưởng gì ngoài mấy
đồng lương hàng tháng. Hơn chục năm vẫn hai bàn tay trắng, vẫn đi làm mỗi ngày
bằng cái xe đạp cũ do tôi tự sơn, tự sửa, còn lại cái tiếng “cán bộ giỏi” không
ăn uống gì được.
(Còn tiếp)
--------------------------------
Hồi Ký Tạ Phong Tần:
*
Đứng
Thẳng Làm Người (Kỳ 22) Wednesday,
January 20, 2016 6:16:59 PM
*
Đứng
Thẳng Làm Người (Kỳ 21) Sunday,
January 17, 2016 3:18:27 PM
*
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 20) Wednesday, January 13, 2016 6:59:06
PM
*
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 19) Sunday, January 10, 2016 3:16:44 PM
*
*
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 17) Sunday, January 3, 2016 2:37:07 PM
*
Ðứng Thẳng Làm Người (Kỳ 16) Wednesday, December 30, 2015 2:07:52
PM
*
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 15) Sunday, December 27, 2015 4:33:50 PM
*
Ðứng Thẳng Làm Người (Kỳ 14) Wednesday, December 23, 2015 3:24:23
PM
*
Đứng Thẳng Làm Người - Kỳ
13 Sunday,
December 20, 2015 5:39:45 PM
*
Ðứng Thẳng Làm Người - Kỳ
12 Wednesday,
December 16, 2015 3:57:05 PM
*
*
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 10) Wednesday, December 9, 2015 1:00:29 PM
*
*
Đứng Thẳng Làm Người (kỳ 8) Wednesday, December 2, 2015 12:53:45
PM
*
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 7) Saturday, November 21, 2015 5:40:07
PM
*
Đứng Thẳng Làm Người (kỳ
6) Saturday,
November 21, 2015 5:28:16 PM
*
Đứng Thẳng Làm Người (kỳ
5) Saturday,
November 21, 2015 5:10:49 PM
*
Ðứng Thẳng Làm Người (Kỳ 4) Wednesday, November 18, 2015 1:28:10
PM
*
*
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 2) Saturday, November 7, 2015 5:21:51
PM
*
Khởi đăng Hồi ký Tạ Phong Tần:
'Đứng Thẳng Làm Người' Wednesday,
November 4, 2015 5:26:07 PM
No comments:
Post a Comment