Tôi thấy tâm lý người VN hay chuộng cái “bề ngoài”,
cái “tiêu biểu”, cái “hoa hòe cành lá”… của “vấn đề” chớ ít khi chú trọng tới
cái “thực chất” của vấn đề chi đó.
Thử xét về phương diện nhà cửa. Các xứ tây phương,
Nhật, Đài loan, Hàn…, nói chung là các nước giàu, người ta có thói quen quan
tâm “bề trong” hơn là “bề ngoài” của căn nhà.
Các xứ Châu Âu, nhà cửa ở đây phần lớn là cũ kỹ, lâu
đời. Những nhà tỉ phú, những chính trị gia, minh tinh tài tử… nổi tiếng phần lớn
đều ở trong những ngôi nhà cổ, những lâu đài “cũ kỹ”, xây cất từ vài trăm năm.
Nhưng điều này không quan trọng đối với họ. Họ sống sung sướng hay không là cái
“tiện nghi” của căn nhà đó chớ đâu phải ở cái “hùng vĩ” của cổng ra vào, hay
cái “lấp lánh” do sơn son mạ vàng từ trong ra ngoài? Ở các xứ này, chỉ dân
nghèo mới ở trong những “nhà hộp cao tầng”.
Điều này trái ngược ở VN. Hình ảnh nhà cửa của các đại
gia, kiều nữ, tham quan… đưa lên net cho ta có ấn tượng như vậy.
Tâm lý chỉ có “người mới có tiền” thì hay khoe của.
Mà càng ít học cái cách khoe khoang càng lố bịch, “nhà quê”. Nhớ lại mấy cái tấm
hình chụp nhà của ông Nông Đức Mạnh, hay của kiều nữ Nhã Kỳ… ta thấy rõ nét cái
cách khoe khoang của người ít học vừa “mới có tiền”.
Ta cũng thấy điều này ở khắp hang cùng ngõ hẻm, từ
làng quê U Minh cho tới miệt Sơn La. Những ngôi nhà “lòe loẹt” mới cất sau này,
để ý, cái nào hình như chủ nhà cũng muốn “vượt hơn” nhà hàng xóm. Cụ thể là ở
cái cửa cổng và mặt tiền của ngôi nhà. Hình như phần lớn gia sản cất nhà được dồn
vào thiết kế cho hai thứ này.
Mà cái tính “bề ngoài” của người Việt biểu lộ ở khắp
mọi khía cạnh của đời sống.
Thử nói về vấn đề “chủ quyền biển đảo”.
Ta thấy người Việt hay quan trọng hóa các bản đồ.
Lâu lâu lại nghe tin người Việt khám phá được bản đồ cổ, theo đó Hoàng Sa và
Trường sa không thuộc TQ. Trong nước có lần tổ chức triển lãm bản đồ cổ, nhằm
chứng minh HS và TS là của VN. Báo chí không ít lần “tuyên dương” những người
“bỏ thì giờ” đi sưu tầm các bản đồ cổ ở Châu Âu.
Đây cũng là tâm lý “chuộng bề ngoài”, thích những
cái dễ dàng tiếp cận hơn là những thứ “cao xa khó hiểu”. Có lần, khá lâu rồi,
phóng viên BBC hỏi tôi về vấn đề phân định Vịnh Bắc Việt (với một giọng khá xấc
xược) rằng tôi có “khám phá” được tấm bản đồ nào không?
Rõ ràng đây cũng là một tâm lý chuộng bề ngoài của
người VN. Trong khi trên phương diện pháp lý, bản đồ chỉ có giá trị “thông tin”
(như để củng cố cho một hành vi pháp lý nào đó, như “đồng thuận mặc nhiên –
acquiescement implicite”), ngoài ra bản đồ không có giá trị gì cả. Chỉ có những
bản đồ đính kèm các hiệp ước mới có “hiệu lực” như là “bằng chứng”.
Về vụ “bản đồ Google” vẽ hình “lưỡi bò”, hay ghi chú
Nan sa và Xi sa của TQ cũng vậy. Có lần báo chí đăng bài “tuyên dương” “nhà
khoa học” nào đó đã thành công “xóa bỏ đường lười bò” v.v…
Nếu ta theo dõi lối “làm việc” của Google thì ta sẽ
thấy những thứ đó chỉ là “bề ngoài”, một hình thức “tự sướng” (đã thành tật) của
người Việt. Bởi vì Google có chủ trương “làm hài lòng tất cả khách hàng”, bất kỳ
khách hàng là ai. Thử tra bản đồ Ấn độ, Pakistan và TQ ba lần bằng Google, ở ba
nước (Google chỉ làm việc ở Hồng Kông), ta sẽ có ba bộ bản đồ với ba đường biên
giới hoàn toàn khác nhau.
Tức là bản đồ Google chỉ có “giá trị tiêu biểu” cho
sự tiện ích của cá nhân nào đó. Các bản đồ này hoàn toàn không có chút giá trị
pháp lý nào.
Điều đáng lo là các “học giả” VN cũng chỉ chạy theo
những “giá trị bề ngoài” chớ ít ai để ý đến “thực chất” về chủ quyền biển đảo.
Thực tình tôi không biết học giả VN nào đề xướng rằng
“có hai quốc gia VN” trong giai đoạn 54-75. Điều này không cần thiết. Có điều
báo chí VN hay vinh danh “ẩu” mà không biết đó là cách “vung đao tự thiến”, hay
“tự bắn vào chưn”, dưng HS và TS cho TQ.
Một “vấn đề” có nhiều yếu tố “cốt lõi”, tạm gọi là “thực
chất”. Tùy cái “thực chất” mà giải pháp của vấn đề luôn là như vậy mà không thể
thay đổi.
“Vấn đề HS và TS”, nếu có hiện hữu “hai quốc gia Việt
Nam” như “học giả nào đó trong nước mà báo chí mới vinh danh, thì câu chuyện về
HS và TS xem như xóa sổ từ năm 1975. HS và TS thuộc về TQ.
Còn có nhiều “tác phẩm” nghiên cứu của học giả VN (về
HS và TS), lỗi lầm về “thực chất” là có nhiều.
Gần đây có “bài nghiên cứu” của học giả chi đó đăng
trên BBC. Theo “học giả” này thì Hòa ước Nhật-Trung 1952 đã “giao HS và TS” cho
TQ (tức Đài loan bây giờ). Điều tôi lấy làm lạ là nếu quan niệm như vậy thì viết
chi thêm dài dòng. HS và TS thuộc Đài loan (TQ) rồi chấm hết.
“Học giả nổi tiếng” khác thì cho rằng VN không có đủ
bằng chứng chủ quyền về HS và TS…
Đây là những điều “cốt lõi”, thực chất của vấn đề. Nếu
Hòa ước Trung-Nhật 1952 đã giao HS và TS cho TQ rồi, và “VN không có đủ bằng chứng
về chủ quyền HS và TS”. Thì mọi “lên tiếng” chung quanh vấn đề HS và TS là “thừa
thãi”, không có giá trị nữa.
Mặc dầu thực tế về tranh chấp HS và TS đã không như
các “học giả” này nhận định, nhưng “tác hại” của các ý kiến này là vô chừng.
Các học giả càng nổi tiếng thì tác hại càng lớn.
Trở lại việc “sính” bản đồ. Mới đây có “học giả”
cũng “khám phá” ra bản đồ khu vực Hà Tiên thời thế kỷ 19. Ông “học giả” này mới
hô hoán lên rằng biên giới giữa VN và Campuchia đã được vua chúa nhà Nguyễn thiết
lập từ lâu đời. Ông này mới kết luận rằng biên giới VN và Campuchia không phải
do Pháp phân định.
Không biết ý kiến này đã “đi” tới đâu rồi! Nếu phe
Campuchia đòi áp dụng “bản đồ cổ” này để phân ranh lại, không chừng VN phải trả
lại cho nước láng giềng này “nhiều đất lắm (mà không nói ra ở đây).
Hôm kia tôi có viết vài dòng nói về việc “nghe học
giả TQ thách thức mà nóng gà”.
Nếu ta có theo dõi tranh chấp hai bên VN và TQ về
Hoàng Sa, như dự án phân định ranh giới ngoài cửa Vịnh Bắc Việt, ta phải biết rằng
phía TQ đã không nhìn nhận “có tranh chấp” về chủ quyền Hoàng Sa nữa. Đối với
TQ, HS đã thuộc về họ. Điều tranh biện là “hiệu lực về biển” của các đảo là bao
nhiêu ?
Tức là Hoàng Sa đã “đông lạnh” từ 1975 đến nay.
Thì đáng lẽ, khi nghe học giả TQ “thách thức” như vậy,
nếu là một “học giả” có tâm và có tầm, lập tức ta phải chụp lấy cơ hội này, mời
ngay các học giả TQ sang VN để hội thảo về chủ quyền HS và TS.
Rõ ràng “học giả TQ”, khi thách thức VN như vậy, vô
tình đã cho VN một cơ hội (ngàn vàng) để “hâm nóng” lại vấn đề Hoàng Sa.
Lý ra, người phóng viên BBC cũng vậy, đáng lẽ phái nắm
cơ hội, đề nghị với giàn học giả TQ rằng BBC sẽ tổ chức những cuộc “hội thảo”
theo kiểu “video conference”, để các bên tranh luận trực tiếp.
Ta thấy rõ là người VN chỉ chuộng cái “bề ngoài”,
chuộng cái “hiện tượng” chớ không ai quan tâm tới “bản chất”.
Nếu để ý tới “bản chất” sự việc thì không ai bỏ lỡ một
cơ hội (bằng vàng) như vậy.
Bởi vậy, đôi khi mình đọc, hay nghe rồi “nóng gà”, gặp
ai cũng muốn gây sự.
No comments:
Post a Comment