12:29:pm 25/01/11
Một giờ đồng hồ ngồi máy bay từ miền Trung ấm áp bay đến Hà Nội lạnh lẽo. Thủ đô những ngày “chào mừng” Đại hội Đảng Cộng sản rợp cờ và biểu ngữ, nhưng đó không phải là điều đặc biệt đối với tôi. Điều làm tôi ấn tượng nhất khi bước ra khỏi phi trường Nội Bài là những con đường đầy bụi với những hàng cây phủ một màu xám tro.Thủ đô của quốc gia bốn ngàn năm văn hiến lại được xếp hạng thứ mười một trong danh sách các thành phố ô nhiễm môi trường trên thế giới. Thoáng buồn! Thật sự không kỳ vọng gì nhiều về chuyến về thăm thủ đô lần đầu tiên này, ngoài việc đây là cơ hội được gặp gỡ các bạn trẻ từ mọi miền đất nước tụ họp về đây dưới một mái nhà chung: Nguyenthaihoc Foundation.
Chỉ hơn một ngày gặp gỡ và tụ họp-một thời gian quá ngắn ngủi để mọi mối quan hệ có thể được xác lập. Nhưng tôi đã thật sự ngạc nhiên trong niềm vui mừng khôn tả khi các bạn chào đón nhau bằng những nụ cười đầy thân ái. Đây là lần đầu tiên tôi có được cơ hội gặp gỡ và sinh hoạt với các bạn. Kinh nghiệm sinh hoạt tập thể của tôi hầu như là con số không tròn trĩnh, và thật lòng tôi không quen việc gặp gỡ và vui chơi với những người tôi chưa hề quen biết. Nhưng không khí vui vẻ và những nụ cười ấm áp các bạn dành cho nhau và dành cho tôi đã xóa tan cái lạnh lẽo và u ám của mùa đông đất Bắc. Những ánh mắt thơ ngây của những em nhỏ mồ côi được nuôi dưỡng tại chùa Bồ Đề cho chúng tôi hiểu sâu sắc rằng chúng tôi quả thật rất may mắn và chúng tôi phải có trách nhiệm sẻ chia sự may mắn và niềm ưu ái mà cuộc đời đã dành cho chúng tôi với những số phận kém may mắn ấy. Chúng tôi phải nhận lãnh vào mình trách nhiệm lương tâm đối với cuộc đời và trách nhiệm công dân đối với Tổ quốc.
Như trong một bài viết trước đây tôi có đề cập, trong sự kiềm kẹp của nhà cầm quyền Việt Nam, những tổ chức xã hội ở Việt Nam hiện nay không phải là xã hội dân sự mà chỉ là những đơn vị trực thuộc hay tệ hơn là cánh tay nối dài của Đảng và Chính phủ. Đa số các bạn trẻ chưa quen với sự tham gia vào mảng hoạt động tập thể này, trong đó có cả tôi. Thế nhưng buổi lễ trao học bổng mang tên người anh hùng Nguyễn Thái Học cùng với một ngày đi làm từ thiện và sinh hoạt chung của chúng tôi đã diễn ra rất suôn sẻ, vui vẻ và có tổ chức. Tuy gần hai mươi bạn trẻ từ rải rác khắp các tỉnh thành ở Việt Nam hội tụ về đây chưa thể là một sự đại diện hoàn chỉnh cho thế hệ trẻ Việt Nam nhưng nó cũng giúp tôi có được cái nhìn cụ thể và sinh động hơn về những bạn trẻ 8x, 9x của Việt Nam chúng ta. Các bạn trẻ thông minh, vui vẻ và nhiệt tình.
Các bạn tham gia học bổng của Nguyenthaihoc Foundation lần này hầu như đều đến từ những ngôi trường được xem là có chất lượng giáo dục tốt ở Việt Nam. Là những sinh viên học sinh ưu tú, thêm vào đó là sự năng động và nhiệt thành của tuổi trẻ, các bạn đã làm cho buổi sinh hoạt ngắn ngủi của chúng tôi diễn ra trong niềm vui, sự hào hứng và tình yêu thương.
Cũng là một người trẻ, lâu nay tôi vẫn giữ trong tim một niềm tin và hi vọng vào nhiệt huyết và tài năng của thế hệ trẻ Việt Nam có khả năng làm thay đổi diện mạo của đất nước này. Gặp các bạn, niềm tin ấy trong tôi càng được khẳng định. Tôi sung sướng nhìn những nụ cười rạng rỡ và những ánh mắt đầy tin yêu của các bạn-niềm tin yêu nhau và tin yêu cuộc đời. Giữa Hà Nội giá rét, lòng tôi ấm áp và tin tưởng. Tôi đã ở bên các bạn, không nói nhiều, không thể hiện nhiều nhưng tôi muốn các bạn biết rằng các bạn đã làm cho ngọn lửa tin yêu và hi vọng trong lòng tôi cháy sáng hơn bao giờ.
Tôi biết rằng các bạn vẫn còn quá trẻ và trong hoàn cảnh xã hội hiện nay các bạn chưa có nhiều cơ hội để có những hiểu biết sâu rộng hơn về thực trạng xã hội Việt Nam cùng với những vấn nạn mà chúng ta-những chủ nhân tương lại của đất nước phải có trách nhiệm gánh vác. Nhưng tôi cũng tin rằng việc sinh hoạt tập thể trong một tổ chức chung như Nguyenthaihoc Foundation sẽ tạo cho chính tôi cũng như các bạn một mội trường tốt để khẳng định mình và góp cái tài sức nhỏ bé nhưng quan trọng của mình tạo nên những lợi ích cho cộng đồng.
Xã hội dân sự Việt Nam què quặt nhưng những cơ hội sinh hoạt như thế này sẽ như một dòng nước nhỏ để cùng với vô vàn những dòng nước nhỏ khác đã và đang chảy, len lỏi khắp Việt Nam, một ngày nào đó sẽ hòa thành biển lớn, sẽ cùng tạo thành một xã hội dân sự thực sự và kiên cố cho Việt Nam, đặt nền tảng cho một Việt Nam dân chủ tự do, hài hòa và thăng tiến.
Các bạn và tôi -những con người của thế hệ mới, thế hệ của sự xông pha, vượt mọi rào cản để sáng tạo những giá trị mới với tình yêu, nhiệt huyết và tài năng khoa học sẽ là động lực để thúc đẩy những thay đổi tích cực trong xã hội, kiến tạo một nước Việt Nam tương lai-một Việt Nam kiêu hãnh hơn, phồn thịnh hơn, một dân tộc Việt Nam hạnh phúc hơn sau bao nhiêu đổ vỡ của quá khứ.
Xin được kết thúc bài viết này bằng lời chào yêu thương đến các bạn của tôi-những thành viên Nguyenthaihoc Foundation và mượn câu nói nổi tiếng của Tổng thổng Mỹ Obama để nhắn gởi đến các bạn cũng như đến tất cả các bạn trẻ Việt Nam rằng: CHANGE WE CAN BELIEVE IN!
© Huỳnh Thục Vy (Bài và ảnh)
© Đàn Chim Việt
--------------------------------
Tôi vô tình học luật - 12:00:am 30/10/10
Chủ nghĩa tập thể và tự do cá nhân - 12:01:am 09/09/10
Vài suy nghĩ về tôn giáo nhân mùa kiết hạ - 06:44:am 01/07/10
Một dòng sông đã chết – trách nhiệm thuộc về ai? - 09:51:am 12/02/10
.
.
.
No comments:
Post a Comment