Tuesday, March 9, 2010

LOẠN ... SỨ QUÂN

Loạn … sứ quân

Việt Hoàng
Đăng ngày 09/03/2010 lúc 18:57:28 EST
http://www.thongluan.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=4647

Như chúng ta đều biết, năm 939, Ngô Quyền đã đánh tan quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng và mở ra một thời kỳ mới cho Việt Nam, một kỷ nguyên độc lập và tự chủ. Ngô Quyền có công lớn vì đã chấm dứt gần một nghìn năm Bắc thuộc cho dân tộc Việt Nam.

Tiếc thay ông chỉ làm vua được 6 năm. Sau khi ông mất, đám con cháu và cận thần bất tài nên mới để xảy ra tình trạng “loạn 12 sứ quân”. Đất nước Việt Nam hồi đó do 12 sứ quân chia nhau cát cứ, chiến tranh liên miên suốt 20 năm trời và sau đó nhờ Đinh Bộ Lĩnh đánh dẹp “12 sứ quân” và thống nhất đất nước.

Tưởng rằng đó là chuyện quá khứ chỉ còn lại trong sử sách, thế nhưng đã hơn một nghìn năm trôi qua, vào thời đại mà chúng ta đang sống ở thế kỷ 21 thì nạn “loạn sứ quân” ở Việt Nam vẫn đang diễn ra. Lịch sử thật là trớ trêu.

Mùa thu năm 1945, sau gần một thế kỷ sống dưới sự đô hộ của thực dân và hơn 1000 năm phong kiến, Hồ chủ tịch đã kêu gọi người dân đứng dậy giành độc lập. Cách mạng Tháng Tám thành công. Niềm vui vì giành được độc lập chưa được bao lâu thì Việt Nam bị lôi kéo vào các cuộc chiến tranh liên miên, hết với đế quốc này đến các đế quốc khác. Cuối cùng thì mùa xuân năm 1975 hậu duệ của Hồ chủ tịch cũng đã “thống nhất đất nước”, giang sơn qui về một mối.

Tưởng rằng từ đây người dân Việt Nam sẽ được sống trong tự do và hạnh phúc sau bao nhiêu là mất mát và hy sinh đó, nhưng số phận luôn đùa cợt với người dân Việt Nam. Những người Việt Nam yêu nước, đòi tự do và nhân phẩm cho mình và dân tộc mình vẫn phải bước vào tù.

Tại ai? Có lẽ nào tại trời? Hay là cái số dân Việt nam mình phải vậy? Hay là do Ngô Quyền ngày xưa và Hồ chủ tịch ngày nay dù rằng rất anh hùng và giỏi giang trong chiến trận nhưng lại không chuẩn bị cho việc “xây dựng đất nước” trong thời bình? Vì mải mê chiến trận mà hai người anh hùng này đã không chú trọng đến việc xây dựng bộ máy quản lý nhà nước sau khi chiến tranh kết thúc? Ngô Quyền có thể hiểu được vì ngày xưa tất cả đều như vậy, chế độ phong kiến là cha truyền con nối, dù con có là 2-3 tuổi cũng là thiên tử, là cha của thiên hạ.

Hồ chủ tịch đã nhầm lẫn khi mang học thuyết chủ nghĩa cộng sản về áp dụng cho Việt Nam. Mọi tai hại sau này đều bắt nguồn từ đó. Vì không có dân chủ và minh bạch nên những người lãnh đạo Việt nam không khác gì những ông vua ngày xưa. Chỉ có họ là người có quyền định đoạt duy nhất về mọi việc liên quan đến vận mệnh và giang sơn của dân tộc Việt Nam. Theo thời gian, đám con cháu của những người lãnh đạo sinh sôi nảy nở nhiều lên và với việc Việt Nam “định hướng” chuyển đổi sang nền kinh tế thị trường, thì mùi của đồng tiền và đô la đã có sức cám dỗ mạnh mẽ đám người này.
Với quyền lực trong tay đám người này đã trở thành những “sứ quân” thực sự. Báo chí gọi họ bằng những cái tên khác nhau như: “nhóm thân hữu”, “nhóm lợi ích”, “tư bản đỏ”, “maphia đỏ” hay “con cha cháu ông”…Nhưng tất cả đều chưa sát với thực tế mà phải gọi họ là những “sứ quân” mới đúng. Và những sứ quân này quá nhiều và quá đông nên không biết gọi là loạn bao nhiêu sứ quân nên đành gọi là “hậu loạn sứ quân” để phân biệt với “loạn 12 sứ quân” thời Ngô Quyền.

Về lý thuyết, Việt Nam chỉ có một đảng duy nhất là đảng cộng sản đang cầm quyền, mọi đảng viên của các đảng khác, nếu xuất hiện đều phải vào tù ngồi. Đảng cộng sản luôn tuyên truyền và xuất hiện trước dân chúng với dáng vẻ luôn “đoàn kết và nhất trí”; thế nhưng đấy chỉ là bên ngoài, bên trong đảng cộng sản tồn tại hàng trăm sứ quân (phe phái) và do các sứ quân này đều được hậu thuẫn của các “đại công thần” cho nên mặc sức tự tung tự tác.

Các sứ quân, ngoài việc có hậu thuẫn từ sứ quân trung ương Ba Đình họ còn “thống nhất và đồng thuận” với nhau là duy trì tình trạng “một đảng lãnh đạo” như hiện nay để dễ bề thao túng và kiếm chác. Sứ quân Ba Đình tuy biết vậy nhưng cũng phải làm ngơ, o bế các sứ quân địa phương vì họ cần “giữ ổn định chính trị”. Và cần sự “đồng thuận” dù giả tạo trong con mắt người dân.

Vụ bà Trần Thị Ngọc Sương, cựu giám đốc nông trường Sông Hậu bị kết án 8 năm tù vì “lập quĩ trái phép” gây ầm ĩ dư luận, có liên quan đến tỉnh uỷ Cần Thơ, đến nay cũng đã chìm xuồng, ông chủ tịch tỉnh Hà Giang Nguyễn Trường Tô đã năm lần chống lệnh thủ tướng và đang bị nghi ngờ dính vào vụ bê bối tình dục với các em học sinh, rồi chính quyền các tỉnh như Lâm Đồng “tấn công” tu viện Bát Nhã hay tỉnh Quảng Bình tấn công giáo dân Tam Toà, có thể chỉ để chiếm đất đều được chính quyền trung ương bỏ qua. Rồi việc các sứ quân ở Tây Nguyên kiên quyết đòi khai thác bô xít và mới đây nhất là các sứ quân ở 10 tỉnh biên giới cho Trung Quốc “thuê” 300.000ha đất đầu nguồn để trồng nguyên liệu gây bất bình lớn cho nhân dân mà sứ quân Ba Đình vẫn làm ngơ, các “ông nghị gật” cũng không ai hay biết gì.

Những vụ việc động trời này có bị xử lý đến nơi đến chốn không? Chắc chắn là sẽ không. Ông Nguyễn Tấn Dũng đã long trọng hứa như vậy qua một tuyên bố nổi tiếng là ‘Ba năm làm thủ tướng tôi chưa kỷ luật một ai và... tôi sẽ không kỷ luật một ai’.

Ông tướng công an Phạm Xuân Quắc, thượng tá Huynh và hai phóng viên Nguyễn Văn Hải và Nguyễn Việt Chiến phải hầu toà vì dám đụng vào sứ quân của ngành giao thông, tức Nguyễn Việt Tiến.

Trong kinh tế nạn sứ quân thấy rõ hơn cả. Bất cứ bộ ngành nào đều có cứ điểm riêng và cát cứ một lĩnh vực nào đó. Các sứ quân này hoạt động độc lập với nhau. Các cơ quan cấp uỷ đảng hay thậm chí cả quân đội, công an đều có các bộ phận làm kinh tế riêng và có thu chi riêng. Các tập đoàn kinh tế hay các doanh nghiệp nhà nước thì có cả ngân hàng riêng để giữ tiền.

Một vụ tranh cãi đang diễn ra giữa tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN) với tập đoàn Bưu chính viễn thông (VNPT) xung quanh việc cho thuê cột điện đã hé mở một phần việc tranh dành lãnh địa và quyền lợi giữa các sứ quân. Nếu hai tập đoàn này là của tư nhân thì không nói làm gì nhưng đây là các doanh nghiệp nhà nước mà cổ đông là toàn thể nhân dân Việt Nam, nếu họ đặt lợi ích của nhân dân lên trên thì sẽ không có sự tranh cãi vì đằng nào tiền đó cũng thu vào cho ngân sách nhà nước. Ở đây họ tranh cãi ‘một mất một còn’ vì rằng quyền lợi của các lãnh chúa bị ảnh hưởng, người dân không được gì trong việc này ngoài việc tăng giá thường xuyên các dịch vụ liên quan.

Một chuyện cũng cho ta thấy rõ rằng quyền lợi của các sứ quân đã vượt qua mọi luật lệ, ví dụ tập đoàn Than-Khoáng sản (TKV), cũng là doanh nghiệp nhà nước (tức là của nhân dân) họ đào bới tài nguyên của đất nước đem bán và tiền họ giữ lại cho mình thông qua các ngân hàng của họ mở ra. Năm 2009 khi thế giới lâm vào khủng hoảng thì ở Việt Nam ông Nguyễn Tấn Dũng phải lên báo ‘năn nỉ’ các tập đoàn nhà nước bán lại ngoại tệ cho ngân hàng trung ương để chính phủ bình ổn giá ngoại tệ. Sau một thời gian dài các tập đoàn này chỉ bán lại cho chính phủ một phần nhỏ số ngoại tệ (trong hơn 10 tỉ đô la của mình) cho ngân hàng trung ương.

Nói chung ở Việt Nam tất cả các ngành nghề béo bở và kiếm ăn tốt đều nằm trong tay các sứ quân, một vài lĩnh vực ‘khó gặm’ mới đến phần các doanh nghiệp tư nhân như may mặc, thuỷ sản, nông nghiệp...

Các quan chức chính phủ tuy lý thuyết là người ‘công bộc’ của nhân dân nhưng thực ra họ đều là người của các ‘sứ quân’, ông bộ trưởng Vũ Văn Ninh, bộ trưởng Bộ Tài chính ‘ăn lương’ của Tổng công ty đầu tư và kinh doanh vốn nhà nước (SCIC) hàng tỉ đồng mỗi năm. Ông Bùi Xuân Khu, thứ trưởng Bộ Công thương từng tuyên bố rằng ‘tăng giá điện phải từ từ xem người dân có chịu đựng nổi không rồi hãy tăng giá tiếp’, ông ta phát biểu giống phát ngôn viên của sứ quân Điện lực hơn là một viên chức của chính phủ.

Rồi Tổng công ty xăng dầu Việt Nam (Petrolimex), tăng giá bán xăng liên tục trong thời gian qua cũng đã tác động rất xấu đến tình hình lạm phát ở Việt Nam sau Tết Nguyên Đán đến nay, chính phủ đã không hài lòng nhưng cũng sẽ không làm gì được sứ quân ‘xăng dầu’.

Sứ quân ‘hàng không’ Việt Nam sau khi ‘loại bỏ’ hãng hàng không của nhạc sĩ Hà Dũng và làm khó dễ hãng hàng không giá rẻ Jetstar thì giá vé của hàng hàng không Việt Nam được thông báo tăng giá ngay lập tức.

Quyền lợi của các sứ quân ‘độc quyền’ này hoàn toàn đi ngược lại quyền lợi của nhân dân, tuy cùng là cán bộ công nhân viên của nhà nước nhưng nhân viên ở các sứ quân như ngân hàng, điện lực, hàng không, dầu khí... đều có lương cao hơn các ngành nghề khác như sư phạm chẳng hạn. Và để có ‘chân’ trong các ngành nghề này người dân phải mất hàng chục đến hàng trăm triệu để mua xuất.

Tình trạng sứ quân ở Việt Nam sẽ không thể kéo dài được lâu, trước sau gì thì vì quyền lợi của các lãnh chúa và các sứ quân mà các quan hệ tưởng chừng rất đồng thuận này sẽ bị phá vỡ.

Làm thế nào nào để các sứ quân này có thể hoạt động bình thường? Chỉ có một thể chế chính trị tự do và công bằng, phải có chế độ đa đảng thì tình trạng sứ quân mới có thể chấm dứt và có thể hoạt động một cách bình thường trong khuôn khổ luật pháp và hiến pháp.

Đại hội 11 của đảng cộng sản sắp diễn ra, nếu ai đó muốn trở thành Đinh Bộ Lĩnh của thế kỷ 21 thì phải thay đổi được thể chế hiện nay và phải thay đổi sang thể chế đa đảng và dân chủ. Nếu không mọi thay đổi chỉ là xức dầu ngoài da cho con bệnh đã ung thư.

Nếu còn chế độ cộng sản thì ông Nông Đức Mạnh không thể nào trừng phạt đám con cái và đệ tử của ông ta được, nhưng nếu trong một chế độ đa đảng thì ông ta không thể nào bênh vực được Nguyễn Việt Tiến trong vụ PMU-18 vì rằng ông ta sẽ mất ghế khi ra tay cứu Nguyễn Việt Tiến. Chắc nhiều người trong chúng ta đã đọc bài báo viết về cựu tổng thống Mỹ Bill Clinton, khi ông ta còn làm thống đốc bang Arkansas, một lần cảnh sát bắt được người anh của ông có giấu ma túy trong người, cảnh sát đã điện hỏi ý kiến Clinton rằng nên giải quyết thế nào, ông ta đã trả lời rằng cứ theo luật mà làm. Nếu ông Clinton vì tình máu mủ mà can thiệp cho người anh của ông thì sự nghiệp chính trị của ông sẽ chấm hết ở tiểu bang Arkansas.

Một thể chế đa đảng và dân chủ sẽ giúp ích và có lợi cho các công chức cao cấp trong chính phủ, họ không thể bao che và bỏ qua các sai phạm của người thân và họ hàng, vì nếu làm vậy bản thân họ sẽ mất chức. Nhưng trong thể chế cộng sản độc tài hiện nay thì nếu họ không cứu giúp con cháu và đàn em họ sẽ bị oán giận suốt đời.

Giải pháp đa đảng và dân chủ không chỉ có lợi cho người dân, giải thoát để mọi người bay lên mà còn giúp cho các quan chức và các sứ quân cạnh tranh một cách bình đẳng trong một môi trường pháp lý rõ ràng.

Tất nhiên không phải con cái nào của các vị ‘tai to mặt lớn’ cũng đều tầm thường và vô dụng, rồi sẽ có những thành phần ưu tú trong số đó vượt qua số phận để vươn tới những tầm cao của chân lý và lẽ phải, họ sẽ đồng hành cùng dân tộc, một người nổi bật trong số đó là luật sư Cù Huy Hà Vũ.

Chúng ta hãy tin tưởng và cổ vũ cho họ với một niềm tin tất thắng. Rồi Việt Nam sẽ có dân chủ, người Việt Nam sẽ được sống trong tự do và hạnh phúc.

Bánh xe lịch sử luôn tiến về phía trước.

Việt Hoàng
(Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên)

© Thông Luận 2010

.

.

.

No comments: