Thật
không ngờ, khi tôi viết “anh em trong nhà đánh nhau” mà lại khiến nhiều người,
trong đó có cả những người là nhà báo như ông Trần
Quang Đại (báo Lao Động) lại tỏ ra khó chịu và hằn học đến thế. Không bàn đến
việc ông Đại chỉ lên Wikipedia đọc lõm bõm vài thông tin méo mó rồi copy rất tự
tin mà không hiểu về lịch sử của Hoa Kỳ cũng như lịch sử của chế độ nô lệ (ví dụ,
ông Đại nói “Nước Mỹ đã tự đẻ ra tệ nạn nô lệ”!!!). Cũng xin lưu ý, đây không
phải là bài viết trao đổi với ông Trần Quang Đại, tôi chỉ nhân tiện một ý kiến
mà viết bài nhằm chia sẻ với đông đảo những ai quan tâm. Bây giờ xin trở lại
câu hỏi “Có chuyện anh em trong nhà đánh nhau hay không?”.
Không
gì “thuyết phục” những người cuồng tín cho bằng phát biểu của chính nhà nước.
Vì thế, có lẽ không cần và không nên dẫn chứng hay phân tích dài dòng, cũng
không cần thiết đến cả việc nêu quan điểm cá nhân, tôi chỉ cần dẫn lại đây quan
điểm chính thống của nhà nước từ bộ “Lịch sử Việt Nam” do Viện Sử học Việt Nam
biên soạn và các phát biểu của các tác giả về bộ lịch sử này được báo Tuổi Trẻ
tường thuật lại năm 2017, khi bộ sách ra đời. Đó là việc chính thức từ bỏ tên gọi
“Ngụy quyền Sài Gòn” và thay bằng “Việt Nam Cộng Hòa, Chính quyền Sài Gòn,
Chính thể Việt Nam Cộng Hòa”.
45
năm sau cuộc chiến tranh, sự thay đổi cách gọi này có ý nghĩa gì và vì sao? Xin
trích ra đây phát biểu của một số tác giả trong bài báo đã nói trên: “Thừa nhận
Việt Nam cộng hòa là bước tiến quan trọng”.
-
“TS Nguyễn Nhã cho rằng, về pháp lý quốc tế cũng như về mặt lịch sử, Việt Nam cộng
hòa là một thực thể chính trị rất hiển nhiên không thể chối cãi. Có thể khi còn
đấu tranh chính trị vì lợi ích chính trị thì không công nhận nhau cũng là chuyện
thường tình. Song chính trị thì có thể thay đổi, nhất là khi đất nước đã được
thống nhất và đang có nhu cầu thống nhất lòng người, đoàn kết dân tộc để phát
triển hùng cường và đấu tranh chống các nguy cơ từ nguy cơ trở thành thuộc quốc
hay nguy cơ tụt hậu”.
-
“Từ năm 1954 - 1975 chỉ có chính quyền ở miền Nam Việt Nam mới có quyền quản lý
Hoàng Sa và Trường Sa vì hai quần đảo này ở vị trí dưới vĩ tuyến 17, cũng đã từng
được rất nhiều nước thừa nhận, nên chính quyền Việt Nam cộng hòa phải được
chính thức thừa nhận mới bảo đảm tính pháp lý quốc tế liên tục”.
-
“Ông Nhã cũng lưu ý rằng “Hiện nay có hơn 4 triệu Việt kiều trong đó các thành
phần trong chính quyền Việt Nam cộng hòa cũng rất quan trọng. Công nhận Việt
Nam cộng hòa sẽ tạo sự đoàn kết, hòa hợp hòa giải dân tộc, như ý nguyện lúc
sinh thời của Thủ tướng Võ Văn Kiệt”. Không chỉ thế, theo ông Nhã, “... Thừa nhận
Việt Nam cộng hòa, Việt Nam chúng ta hiện nay có thể chính thức thừa hưởng gia
tài rất quý báu về văn hóa giáo dục, kinh tế với cơ chế mà gần như cả thế giới
hiện nay đang thực hiện. Đặc biệt như tôi đã phát biểu trong Đại hội kỷ niệm 50
năm thành lập Hội Khoa học lịch sử Việt Nam rằng giới sử học ở miền Nam trước
đây không bị ảnh hưởng về chính trị, hay quan điểm. Bất cứ nước nào tôn trọng
giới học thuật, khoa học, nghiên cứu, nước ấy sẽ phát triển và ngược lại rất
khó phát triển”.
-
“Việc từ bỏ cách gọi "ngụy quân", "ngụy quyền" và công nhận
Việt Nam cộng hòa như một chính quyền độc lập là một bước tiến quan trọng trong
việc hàn gắn những vết thương của người Việt sau chiến tranh. Mặt khác điều này
có những tác động tích cực đối với việc giải quyết tranh chấp trên Biển Đông, cụ
thể là hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa bằng công pháp quốc tế”.
-
“Các nghiên cứu này đã so sánh các cách thức, quan điểm khác nhau và đi đến kết
luận rằng việc công nhận hai quốc gia Việt Nam trong giai đoạn 1954-1975 có lợi
trong việc tranh biện pháp lý cho chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa trước Trung Quốc.
Và
đó cũng là quan điểm có thể chấp nhận về mặt chính trị hiện nay, so với việc chỉ
công nhận một quốc gia tại miền Bắc hay tại miền Nam.
Nhận
định Việt Nam dân chủ cộng hòa và Việt Nam cộng hòa là hai quốc gia cũng là điều
được chấp nhận dưới góc độ luật pháp quốc tế theo nghiên cứu của nhiều luật gia
quốc tế nổi tiếng”. (Hết trích).
[...]
Đến
đây, tôi băn khoăn là có cần phải tiếp tục giải thích để ông Trần Quang Đại và
những người như ông hiểu bản chất của vấn đề hay không, vì nó đã quá rõ ràng đối
với bất cứ ai có chút tư duy lành mạnh. Thừa nhận chính thể VNCH và tất nhiên
là phải từ bỏ “Ngụy quyền Sài Gòn” thì có nghĩa rằng ở đó có một chính quyền độc
lập. Xin lưu ý hai chữ “độc lập”. Và cũng tất nhiên sẽ dẫn đến một sự thừa nhận
rằng Mỹ hay bất cứ nước nào hiện diện tại miền Nam Việt Nam và được VNCH chấp
thuận trong giai đoạn đó thì đều là ĐỒNG MINH của VNCH.
Sách
sử chính thống của nhà nước đã thừa nhận VNCH bởi đó không chỉ là một thực tế lịch
sử mà nó còn có ý nghĩa tiên quyết đến việc đòi lại chủ quyền của Việt Nam đối
với biển đảo của chúng ta. Và còn hơn thế nữa, như đã lần lượt dẫn ra trong các
trích dẫn ở trên. Ông Trần Quang Đại và những người như ông có hiểu được rằng
chối bỏ chính quyền VNCH (không thừa nhận việc anh em đánh nhau) là đang tự lấy
đá ghè chân mình?
Đáng
ngạc nhiên là trong khi ở “thượng tầng”, vì biết đặt lợi ích quốc gia lên trên,
nên đã rất hiểu vấn đề và có những thay đổi cần thiết trong quan điểm đối với
VNCH thì bên dưới, những người đang phục cho cái thượng tầng ấy như ông nhà báo
Trần Quang Đại, lại tỏ ra sốt sắng và nhiệt tình đúng với tinh thần “bảo hoàng
hơn vua”. Ông Trần Quang Đại đang muốn chứng tỏ điều gì? Tôi chợt nhớ đến câu
“Làm tớ thằng khôn còn hơn làm thầy thằng dại”.
***
Tôi
không muốn tiếp tục bàn về bản chất cuộc chiến 54 - 75 vì nó đã được mổ xẻ quá
nhiều, bởi chung quy có mấy quan điểm sau: chiến tranh xâm lược/ chiến tranh ủy
nhiệm/ nội chiến. Dù là quan điểm nào, thì như cách thay đổi tên gọi từ “Ngụy
quyền Sài Gòn” thành “Chính thể VNCH” mà bộ Lịch Sử Việt Nam đã chính thức ghi
nhận, thì nó cũng đã gián tiếp thừa nhận một cách hiển nhiên rằng có tính chất
nội chiến. Và như đã dẫn, sự thừa nhận này có ý nghĩa lớn lao đối với việc bảo
vệ chủ quyền biển đảo của đất nước, bên cạnh đó là hàn gắn lòng người và kế thừa
các thành tựu của chế độ VNCH về nhiều mặt, những điều sẽ góp phần vào sự phát
triển của đất nước trong bối cảnh hiện nay.
Ở
đây tôi chỉ muốn nhấn mạnh một điều rằng, những người vì thiếu sự cập nhật hay
vì giàu tính thể hiện để mong lấy lòng bề trên như nhà báo Trần Quang Đại, hãy:
thứ nhất, đừng đi ngược lại với “chủ trương” của chính nơi mà các anh đang phục
vụ; thứ hai, phải biết tôn trọng lịch sử và đặt lợi ích của quốc gia dân tộc
lên trên bằng một cái nhìn rộng mở, sẵn sàng từ bỏ những lối nghĩ thủ cựu và hẹp
hòi.
Thời
gian đã lùi xa nửa thế kỷ, chừng đó có lẽ đã quá đủ để nhìn lại quá khứ và nhìn
thẳng vào thực tế trước mắt để có những ứng xử phù hợp. Và như chúng ta đã thấy,
vì lợi ích quốc gia, chính nhà nước đã "xóa bỏ hận thù" với Mỹ, bắt
tay làm thân, nâng tầm đối tác chiến lược toàn diện, nhưng ông Trần Quang Đại vẫn
muốn giữ mối hận thù, đặc biệt là thâm thù với VNCH, là vì sao thế?
Tiếp
tục khoét sâu và gieo rắc thù hận, đó là sự nông cạn và có tội với dân tộc. Là
những người có học thì nỗ lực hàn gắn và xây dựng tình đồng bào để cùng hi vọng
cho một Việt Nam phú cường, thịnh vượng, phải là ý chí bao trùm lên tất cả.
Nhưng trước hết, để có được tinh thần ấy, cần vượt qua những nhỏ nhen và toan
tính cá nhân.
Trên
đây hoàn toàn là “quan điểm chính thống” được phát biểu từ Viện Sử học Việt Nam
mà tôi chỉ là người dẫn lại. Những ai quan tâm thì có thể đọc toàn văn bài báo
trên Tuổi Trẻ tại đây, và xin nhớ cho đừng “bảo hoàng hơn vua” mà kéo lùi sự
phát triển của đất nước: https://tuoitre.vn/thua-nhan-viet-nam-cong-hoa-la-buoc...
---------------------------------------
*
Bài của nhà báo Trần Quang Đại: https://www.facebook.com/vandaiht/posts/3300602596738957
.
No comments:
Post a Comment